Chương 2920: Ta muốn nhìn ngươi có hay không tư cách
Tiểu nữ hài báo tên mình, khiến Lữ Thiếu Khanh và Quản Vọng vô cùng kinh ngạc. Nguyệt? Chẳng phải là tỷ tỷ mà Tinh tiền bối từng nhắc đến đó sao? Nguyệt và Tinh là cùng đẳng cấp tồn tại: Nửa bước Tiên Đế!? Dù là Quản Vọng hay Ân Minh Ngọc đều cảm thấy da đầu tê dại. Sau khi biết rõ thân phận của Nguyệt, bọn họ đều cảm thấy khó thở. Nửa bước Tiên Đế – bốn chữ ấy tựa như một ngọn núi lớn đè nặng lên người bọn họ.
"Tên hỗn đản đồng hương này sẽ làm gì đây?" Quản Vọng nhìn về phía Lữ Thiếu Khanh. Lữ Thiếu Khanh mặt tươi cười, nói với Nguyệt: "Nguyệt tỷ tỷ, a a cộc!" Phốc! Quản Vọng tức đến mức muốn hộc máu. Hắn lúc này mới xem như hiểu rõ tiểu nhân gian xảo là loại người như thế nào. Chắc hẳn chính là Lữ Thiếu Khanh trước mắt này đây. Hắn xoa xoa hai tay, mặt đầy nụ cười nịnh nọt, suýt chút nữa cúi rạp đầu xuống. Mới nãy còn mở miệng "tiểu muội muội", "tiểu nha đầu", giờ đây gọi "Nguyệt tỷ tỷ" thì đúng là không ngừng nghỉ chút nào.
"Nguyệt tỷ tỷ, sao đến đây mà không báo một tiếng?" Nguyệt cười lạnh một tiếng, nói với Lữ Thiếu Khanh: "Ra tay đi, ta muốn xem ngươi có tư cách gì để đạt được tiêu chuẩn." "Tư cách? Tư cách gì?" Lữ Thiếu Khanh lập tức đáp lời: "Ta có tư cách hay không, không phải ta quyết định, mà là Nguyệt tỷ tỷ nói mới tính. Ngươi nói ta có tư cách, ta liền có tư cách; không có tư cách, ta liền không có tư cách." Lữ Thiếu Khanh cũng không hỏi tư cách gì.
Nguyệt không bị hắn xoay vòng, nàng khẽ nói: "Ra tay đi, đừng nói ta không cho ngươi cơ hội." Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: "Không, có đánh chết ta cũng không thể nào ra tay với Nguyệt tỷ tỷ thân yêu của ta. Ta là người ôn nhu thiện lương, không tùy tiện ra tay. Nguyệt tỷ tỷ, ngươi có chuyện gì cứ nói thẳng. Chúng ta ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng, mọi sự dĩ hòa vi quý." "Bớt nói nhảm!" Sắc mặt Nguyệt dần trở nên khó chịu: "Ta không có nhiều kiên nhẫn..." "Muốn đánh nhau sao?" Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Kế Ngôn: "Tìm hắn, hắn thích đánh nhau nhất." Kế Ngôn cầu còn không được: "Ta đến cùng ngươi đánh!" Thế nhưng lại bị Nguyệt cự tuyệt, nàng chỉ vào Lữ Thiếu Khanh: "Ta liền muốn cùng hắn đánh." "Ta cự tuyệt!" Lữ Thiếu Khanh sau khi nói xong, một bước thoắt cái, đứng ở phía sau Kế Ngôn. "Đừng nhìn nữa, ra tay đi!"
Thế nhưng Nguyệt cười lạnh, không thấy có bất kỳ động tác nào, nàng cùng Lữ Thiếu Khanh biến mất vào hư không. Lữ Thiếu Khanh chỉ cảm thấy trước mắt quang mang lóe lên, liền xuất hiện trong một mảnh tinh không. Trên đầu, tinh quang rạng rỡ, một vầng trăng sáng xa xăm treo lơ lửng nơi sâu thẳm tinh không, ẩn hiện ảo diệu. Lữ Thiếu Khanh nhìn chung quanh một phen, hắn nghĩ không ra, vì sao Nguyệt đột nhiên xuất hiện lại muốn tìm hắn. Sau đó, hắn nhìn Nguyệt đang im lặng đứng trước mặt, cười cười hỏi: "Nguyệt tỷ tỷ có lời gì thì cứ nói đàng hoàng, không cần làm như vậy." Mặc dù nói đây là một không gian được mở ra, nhưng với năng lực hiện tại của hắn, không có cách nào rời đi. Nửa bước Tiên Đế, chỉ cần một ngón tay cũng có thể khiến hắn không ngóc đầu lên nổi.
"Không có gì để nói nhiều!" Nguyệt ngữ khí bình tĩnh, nhưng lại khiến Lữ Thiếu Khanh cảm thấy một tia rét lạnh. Có thể thấy được, Nguyệt đối với hắn cũng không mấy hài lòng. Lữ Thiếu Khanh lấy làm lạ. Hắn tự nhận mình trước đó chưa từng gặp Nguyệt, càng không hề đắc tội nàng, vậy vì sao Nguyệt lại dùng thái độ như vậy đối với hắn? Lữ Thiếu Khanh quyết định hỏi cho rõ ràng: "Nguyệt tỷ tỷ, chúng ta chưa từng gặp qua, ta đã đắc tội gì ngươi ư? Nếu có, đó tuyệt đối là hiểu lầm." Nguyệt không giải thích, ngược lại thúc giục hắn: "Ra tay!" Lữ Thiếu Khanh vẫn giữ thái độ như vừa rồi: "Ngươi muốn đánh thì cứ đánh, dù sao ta sẽ không đánh với ngươi."
Nói đùa sao, Tinh là Nửa bước Tiên Đế, vậy Nguyệt – người cùng nàng là tỷ muội – cũng là Nửa bước Tiên Đế. Một đòn của nàng, mười tên hắn liên thủ lại cũng không thể thắng nổi. Cứ không biết tự lượng sức mình, tự chuốc lấy cực khổ, chi bằng trực tiếp nằm ngửa, muốn thu thập thì cứ thu thập. Hắn không phải Kế Ngôn, mới không thích tranh đấu với mọi người. Thấy Lữ Thiếu Khanh không có ý định động thủ, Nguyệt nhíu mày lại: "Ngươi không sợ chết?" "Sợ chứ!" Lữ Thiếu Khanh không phủ nhận: "Bất quá ta đánh không lại ngươi. Ngươi muốn ra tay thì tranh thủ làm luôn đi, muốn đánh muốn giết tùy ngươi..."
Ánh mắt Nguyệt trở nên sắc lạnh, nàng vung ngón tay chỉ vào Lữ Thiếu Khanh. "Phốc!" Sức mạnh đáng sợ như hồng thủy ngập trời, oanh minh kéo đến, hung hăng giáng xuống người Lữ Thiếu Khanh. "Ngao!" Thân thể Lữ Thiếu Khanh như diều đứt dây, trong nháy mắt đã bay ngược vạn dặm trong tinh không.
Sau một lát, Nguyệt nhíu mày, một bước phóng ra, đi tới trước mặt Lữ Thiếu Khanh. Lữ Thiếu Khanh nằm giữa không trung, không hề phòng bị, tựa như một con cá muối không chút mơ ước nào. Nguyệt nhìn từ trên xuống dưới Lữ Thiếu Khanh, trong ánh mắt mang theo chút nghi hoặc. Một đòn của nàng, không nói là lợi hại đến mức nào, nhưng tuyệt đối có thể trọng thương một vị Thần Vương. Thế mà Lữ Thiếu Khanh lại không chút thương tổn nào. Nguyệt khẽ nhướng mày, "Cũng có chút năng lực, trách không được có thể giết ba vị Thần Vương."
"Cũng có chút năng lực. Thế nhưng!" Ánh mắt Nguyệt càng trở nên thâm thúy: "Chỉ một chút năng lực thì không được. Phải trở nên mạnh mẽ hơn nữa." Nhìn xem Lữ Thiếu Khanh nằm bất động, Nguyệt trong lòng không hiểu sao tức giận, bộ dạng không có ý chí tiến thủ này thật khó chịu. "Ngươi không hoàn thủ?" "Không mà," Lữ Thiếu Khanh kêu lên: "Cứ làm đi, tùy ngươi, ngươi muốn làm sao thì làm sao, bất quá ta có một thỉnh cầu... Đừng đánh hỏng quần áo của ta..." "Làm càn!" Nguyệt trong lòng nộ khí càng nhiều, hét lớn một tiếng. Nàng lần nữa xuất thủ với Lữ Thiếu Khanh. Bàn tay nhỏ nhắn ấn xuống, nhìn qua trắng nõn, nhưng khi rơi xuống lại mang theo một cỗ lực lượng không cách nào hình dung. Một sức mạnh đáng sợ hơn cả trời sập, phát ra tiếng oanh minh cực lớn, hung hăng đè Lữ Thiếu Khanh xuống. "Ngao!" Lữ Thiếu Khanh quát to một tiếng, thân thể lần nữa biến mất, không ngừng rơi xuống phía tinh không. Bành! Va chạm với thứ gì đó vô hình, thân thể Lữ Thiếu Khanh phát ra tiếng vang lớn. "Đau!" Lữ Thiếu Khanh nhe răng trợn mắt, nhục thân hắn cường hãn, người bình thường đánh không nát, không phá được phòng ngự của hắn. Nhưng điều đó không có nghĩa là hắn không cảm thấy đau đớn. "Nhẹ tay một chút có được không?" Lữ Thiếu Khanh quát với Nguyệt đang chạy tới: "Ta hiện tại nghiêm trọng hoài nghi ngươi có phải thật sự là Nguyệt tỷ tỷ hay không..."
Đề xuất Voz: Ma, Quỷ, Ngải