Chương 2925: Trước kia gặp qua?
Một bàn tay chụp chết?
Những người quan sát bên cạnh, Kế Ngôn và Ân Minh đều đồng loạt liếc xéo một cái. Lời nói càng lúc càng vô lý. Dù cho ngươi có thể dễ dàng giết chết Thần Vương, nhưng cũng không đến mức nói có thể giết chết Bán Bộ Tiên Đế. Ngươi nói thắng nàng thôi đã rất vô lý rồi, chụp chết nàng sao? Nói đùa gì thế?
Kế Ngôn đương nhiên cũng không tin, hắn cười ha ha.
Lữ Thiếu Khanh không vui: “Ngươi có ý tứ gì?”
“Người ta đã không muốn đánh với ngươi rồi, ngươi còn muốn cứ bám lấy sao?”
“Ngươi không biết xấu hổ à? Có thể có chút cốt khí không?”
Kế Ngôn đứng thẳng người: “Ta chỉ muốn cảm tạ nàng.”
Sắc mặt Lữ Thiếu Khanh tối sầm lại: “Cảm tạ nàng?”
“Mẹ kiếp, ngươi là muốn cảm tạ nàng tới thu thập ta đúng không?”
“Ta bây giờ liền giết chết ngươi….”
Kế Ngôn nhàn nhạt cười: “Nàng đã chữa khỏi thương thế của ta, ai giết chết ai còn chưa nhất định…”
Kế Ngôn bị thương trong trận chiến một mình địch hai vị Thần Vương. Dù hắn có khả năng hồi phục cực nhanh thì cũng phải mất một hai trăm năm mới có thể lành hẳn. Nguyệt đã giúp hắn cấp tốc hồi phục, nói một tiếng cám ơn là hợp tình hợp lý.
Lữ Thiếu Khanh nghe xong, hận đến điên người: “Tên đáng ghét, nàng rốt cuộc là loại người nào?”
Đối xử khác biệt sao? Nguyệt chữa trị cho Kế Ngôn, lại tìm hắn đánh nhau, là có ý gì? Quả nhiên là có quan hệ với đám vương bát đản chết tiệt kia, đều là một giuộc!
Lữ Thiếu Khanh tức giận đến mức cắn răng: “Đồ khốn nạn! Tốt nhất đừng để ta gặp lại nàng, nếu không nhất định sẽ đánh cho nàng khóc!”
“Đánh khóc ai?” Đột nhiên một tiếng nói vang lên.
Bóng hình Nguyệt nhỏ bé chậm rãi xuất hiện. Đằng sau nàng đi theo Tiêu Y, Tiểu Hắc và mấy người khác. Từ trạng thái của Tiêu Y và những người khác có thể thấy rõ Nguyệt đã chữa trị cho họ, tất cả thương thế đều đã hồi phục.
“Chết tiệt!” Lữ Thiếu Khanh thấy nổi cơn thịnh nộ, tiến lên chỉ vào Nguyệt giận mắng: “Đồ hèn nhát, ngươi chạy cái gì mà chạy?”
“Ngươi chạy trốn không cảm thấy mất mặt sao?”
Chạy? Quản Vọng và Ân Minh Ngọc mở to mắt, kinh ngạc nhìn Nguyệt. Bán Bộ Tiên Đế, chạy trốn, cái này sao có thể? Nói đùa gì thế? Thật sự chẳng lẽ như lời Lữ Thiếu Khanh nói, hắn đã đánh bại Nguyệt sao? Không thể nào! Thế giới này lại có thể không chân thực đến vậy sao?
Khi nhắc đến chuyện này, sắc mặt Nguyệt cũng trở nên khó coi. Đúng là vậy, nàng đã rời đi, không tiếp tục dây dưa với Lữ Thiếu Khanh. Xét trên phương diện nào đó, nàng đã làm ra nhượng bộ. Nhượng bộ và nhận thua chẳng khác là bao.
Bực tức, nàng chỉ tay về phía Lữ Thiếu Khanh.
“Phốc!”
Lữ Thiếu Khanh như một cây đinh, thoáng chốc bị ấn sâu xuống dưới mặt đất mấy trăm dặm. Lữ Thiếu Khanh chẳng hề hấn gì, trực tiếp nhảy ra, hét lớn về phía Nguyệt: “Tiếp tục đi, đánh không chết ta, ngươi chính là cháu trai!”
Quản Vọng và Ân Minh Ngọc đều sắp sợ đến mức tái mặt. Tên này lá gan rốt cuộc lớn đến mức nào? Dám dùng thái độ như vậy đối xử với Bán Bộ Tiên Đế?
Nguyệt lập tức lại đau đầu. Tên này thật sự là đáng ghét. Chẳng lẽ lại muốn giống như vừa rồi sao?
Tiêu Y rụt cổ lại, thấp giọng hỏi Quản Vọng: “Quản gia gia, chuyện gì xảy ra vậy?”
Theo như Tiêu Y hiểu về Lữ Thiếu Khanh, Nguyệt hiện tại là Bán Bộ Tiên Đế. Trong tình huống bình thường, Lữ Thiếu Khanh sẽ chỉ khách khí với Nguyệt, mà nịnh bọt. Hôm nay chuyện gì xảy ra vậy? Cứ như thể gặp kẻ thù, như thể Nguyệt từng ức hiếp hắn trước đây vậy. Nhị sư huynh trước đây từng gặp qua Nguyệt tiền bối sao?
Đối mặt với Lữ Thiếu Khanh không sợ chết, Nguyệt trong lòng càng thêm hối hận. Giá mà biết trước, ngay từ đầu đã thật lòng nói chuyện với tên tiểu tử hỗn đản này, có lẽ kết quả đã khác. Hiện tại Lữ Thiếu Khanh dồn ép từng bước, nàng muốn đánh chết Lữ Thiếu Khanh, nhưng bất lực. Hơn nữa! Dù cho nàng thật sự có thể đánh chết Lữ Thiếu Khanh, nàng cũng không thể làm như vậy.
Đáng ghét hơn nữa là, nàng đã nhường Lữ Thiếu Khanh một bậc, nhưng Lữ Thiếu Khanh lại đá phăng đi, tuyệt không cảm kích. Cứ như muốn cùng nàng quyết không bỏ qua vậy. Nàng càng thấm thía câu nói Lữ Thiếu Khanh là một tên tiểu tử hỗn trướng.
Ngay lúc Nguyệt đang đau đầu, Kế Ngôn bỗng nhiên mở miệng. Hắn hỏi Nguyệt: “Ngươi có mục đích gì?”
Kế Ngôn bất ngờ lên tiếng, khiến Nguyệt chỉ muốn khóc òa lên. Đúng là cam lộ từ trời rơi xuống, giúp nàng giải vây. Quả nhiên, vẫn là Kế Ngôn trước sau như một tốt bụng!
Nguyệt thẳng thắn bỏ qua Lữ Thiếu Khanh, nói với Kế Ngôn: “Ta đối với các ngươi không có ác ý.”
“Thế giới này sắp biến động không ngừng, ta có thể giúp các ngươi.”
“Ha!” Lữ Thiếu Khanh ở bên cạnh cười lạnh: “Không có ác ý?”
“Ngươi nghe một chút, ngươi nói chuyện có phải là tiếng người không? Tiếng khóc than của bộ quần áo ta bị ngươi làm bốc hơi mất, ngươi có nghe thấy không?”
“Vừa thấy mặt liền động thủ với ta, ngươi gọi cái này là không có ác ý sao?”
“Mặt mũi của ngươi đâu? Bán Bộ Tiên Đế đều không cần mặt sao?”
“Hay là nói không cần mặt mới có thể trở thành Bán Bộ Tiên Đế?”
Ôi trời! Quản Vọng và Ân Minh Ngọc sợ đến tê cả da đầu. Hai người trợn mắt hốc mồm nhìn Lữ Thiếu Khanh. Tên này, rốt cuộc bị cái gì kích thích? Tại sao muốn đuổi theo Bán Bộ Tiên Đế gây sự? Hắn và Bán Bộ Tiên Đế có thù sao?
Quản Vọng nhịn không được nhỏ giọng hỏi Tiêu Y: “Tên tiểu tử khốn nạn này bị sao vậy?”
“Bị kích thích gì sao?”
Tiêu Y lắc đầu, nàng cũng là một mặt ngơ ngác. Hôm nay Nhị sư huynh có chút khác lạ. Giống như túi thuốc nổ, chẳng cần châm cũng tự nổ tung, toàn thân trên dưới tản mát ra mùi thuốc súng nồng đậm.
Tiêu Y suy đoán: “Ta đoán, Nguyệt tiền bối chắc chắn đã đắc tội Nhị sư huynh.”
Chẳng lẽ lúc trước từng ức hiếp Nhị sư huynh? Nếu không sẽ không bị Nhị sư huynh nhắm vào như thế này.
Trán Nguyệt hằn lên gân xanh, bàn tay mềm mại lặng lẽ nắm thành quả đấm. Nàng cắn răng: “Tiểu tử, đừng quá đáng, ngươi còn như vậy, ta đánh đòn ngươi đấy.”
“Phốc!”
Quản Vọng, Ân Minh Ngọc suýt chút nữa phun ra. Tiền bối, ngươi còn là Bán Bộ Tiên Đế hay không vậy? Hắn gây sự với ngươi như thế, ngươi lại còn nói muốn đánh đòn hắn? Sao? Hắn là gì của ngươi sao? Đánh hắn đi, thu thập hắn đi, đánh chết cũng không có ai thay hắn kêu oan đâu.
“Đánh đòn?” Lữ Thiếu Khanh nổi giận: “Được, đến đây!”
Nói xong còn xoay người lại, chĩa mông về phía Nguyệt: “Có muốn ta cởi quần cho ngươi đánh không?”
Kế Ngôn một cước đá vào mông Lữ Thiếu Khanh: “Cút sang một bên….”
Đề xuất Tâm Linh: Pháp Y Voz