Logo
Trang chủ

Chương 113: Viễn cổ Hồn sủng phá kén

Đọc to

"Chuyện gì đã xảy ra? Dương Tranh đâu?" Dương Lãnh Thương thản nhiên hỏi.

"Chúng ta... chúng ta trên Tù đảo gặp phải tên tiểu tử Sở gia, hắn liên tục phá hỏng đại sự của chúng ta. Dương Tranh đại nhân... mau... mau đuổi theo hắn." Dương Hà vẫn còn sợ hãi, nói năng lắp bắp không rõ ràng.

Nếu muốn nói đến người đáng sợ nhất Dương gia, không phải là trưởng tử của gia chủ, Dương Mãn Tham, cũng không phải thứ tử Dương Mãn Thiên, mà là thứ tử của Nhị gia chủ, Dương Lãnh Thương. Dương Lãnh Thương này sở hữu thực lực nằm trong top mười của Dương gia, hơn nữa tính cách âm trầm khó đoán, hầu như chưa từng ai thấy hắn nở nụ cười. Toàn bộ mọi người ở Cương La thành đều biết Dương Lãnh Thương âm tàn hiếu sát, hành sự không từ thủ đoạn, tính tình lạnh lẽo tựa băng giá. Đương nhiên, điều khiến đám Hồn Sủng Sư của Cương La thành sợ hãi Dương Lãnh Thương chính là thực lực mạnh mẽ của hắn, bởi vì hắn đã là Hồn Sư Cửu Niệm.

Khác với đa số Hồn Sư, khi Dương Lãnh Thương đạt tới cấp bậc Hồn Sư, cả ba Hồn sủng của hắn đều đạt cấp Thống Lĩnh. Thậm chí, ngay cả những Hồn sủng ở giai đoạn Hồn Sĩ của hắn cũng sở hữu chiến lực kinh người; một số Hồn sủng cấp Thống Lĩnh của người khác còn chưa chắc là đối thủ của Hồn sủng cấp Chiến Tướng của hắn.

Lúc này, Huyết Dực Tam Mâu Thú mà Dương Lãnh Thương đang khống chế đã đạt tới Lục đoạn Tứ giai, tư chất thiên phú vượt trội hơn Hồn sủng của Dương Tranh vài phần. Một Hồn sủng cấp Thống Lĩnh Lục đoạn Tứ giai sở hữu chiến lực mạnh mẽ không thể nghi ngờ, nhưng đó vẫn chưa phải là Hồn sủng mạnh nhất của Dương Lãnh Thương. Dương Lãnh Thương còn có một con Phố Lang Lục đoạn Bát giai. Phố Lang là Hồn sủng cấp Thống Lĩnh cao cấp, cùng thuộc Lang tộc như Khủng Lang, nhưng chiến lực vượt xa Khủng Lang cấp Chiến Tướng rất nhiều. Về phần Huyết Dực Tam Mâu Thú Ngũ đoạn Cửu giai của Dương Tranh, e rằng không thể chống đỡ nổi hung thú của Dương Lãnh Thương quá ba phút đã bị xé thành mảnh vụn.

Ngoại trừ những Hồn sủng đó ra, Dương Lãnh Thương còn có một con Tiên Huyết Thú Thất đoạn Tứ giai. Một Hồn sủng cấp Chiến Tướng thăng cấp lên Thất đoạn Tứ giai, chiến lực đủ sức đối đầu với phần lớn yêu thú cấp Thống Lĩnh Lục đoạn. Dù chỉ là cấp Chiến Tướng, cũng không thể xem thường.

"Ngươi nói tên tiểu tử kia có một con Tà Diễm Lục Vĩ Yêu Hồ, hơn nữa chiến lực có thể sánh ngang Hồn sủng cấp Thống Lĩnh?" Dương Lãnh Thương hỏi.

"Vâng, Dương Lãnh Thương đại nhân, hơn nữa còn thêm một con Dạ Lôi Mộng Thú, đại khái mới đạt Ngũ đoạn, chiến lực cũng không hề yếu." Dương Hà vội vàng khống chế Huyết Dực Song Mâu Thú dẫn Dương Lãnh Thương bay sâu vào trong.

"Đúng là phế vật, một tiểu tử còn chút hơi tàn cũng có thể khiến các ngươi thảm hại đến mức này." Dương Lãnh Thương lạnh lùng nói.

Dương Hà rụt cổ lại, liên tục vâng dạ, nhưng trên mặt lại là nụ cười nịnh nọt: "Dương Tranh đại nhân hẳn là đã dư sức đối phó rồi. Nhưng nếu Dương Lãnh Thương đại nhân đích thân ra tay, e rằng không cần triệu hoán Chủ sủng của mình cũng có thể gọn gàng giải quyết tên tiểu tử kia."

Hai người khống chế Huyết Thú bay qua kén trùng khổng lồ, sau đó nhìn thấy một mảng tơ trắng bị thiêu đốt rất nhanh.

"Dương Tranh đại nhân có lẽ đã giải quyết xong rồi." Dương Hà nhìn thoáng qua chiến trường hỗn loạn, đang định gỡ gạc thể diện cho Dương Tranh.

Nhưng đúng lúc này, từ trên cao bỗng nhiên truyền đến một tiếng hô run rẩy: "Dương Lãnh Thương, mau cứu ta!"

Dương Hà lập tức dừng lại, Dương Lãnh Thương phản ứng rất nhanh, trước tiên khống chế Huyết Dực Tam Mâu Thú Lục đoạn Tứ giai bay vút lên cao.

"Huyết Sát Cụ Phong." Dương Lãnh Thương lập tức ra lệnh cho Huyết Dực Tam Mâu Thú thi triển kỹ năng, hai cánh của nó đột nhiên huy động với tần suất cực nhanh. Một cơn lốc màu đỏ máu bắt đầu quét ra bốn phía, nhất thời không gian vang lên âm thanh 'vù vù' chói tai, cơn lốc vừa hiện ra đã nhanh chóng quét thẳng đến chỗ Mạc Tà đang truy đuổi Dương Tranh.

"Mạc Tà, trở lại!" Sở Mộ ý thức được uy lực Huyết Sát Cụ Phong phi phàm, lập tức bảo Mạc Tà ngừng truy kích.

Thân thể Mạc Tà đã bị Huyết Sát Cụ Phong áp tới gần, nhưng Tà Diễm dưới tứ chi bỗng nhiên bùng lên, thúc đẩy Mạc Tà đạp không né tránh, một đạo hư ảnh nhanh chóng xẹt qua không trung, trở về bên cạnh Sở Mộ.

"Dương Lãnh Thương, ngươi... ngươi tới quá kịp thời rồi, mau... mau giúp ta giết tên tiểu tử này. Hắn đã giết Huyết Dực Tam Mâu Thú của ta..." Dương Tranh khống chế Thanh Điểu Lục đoạn, kinh hãi hạ xuống vị trí gần Dương Lãnh Thương.

Trên người Thanh Điểu đã đầy vết thương, ngay cả khi hạ xuống cũng lảo đảo một hồi lâu mới ổn định được thân hình. Dương Tranh mặt mày đen sạm, bộ dạng vô cùng chật vật.

"Đúng là làm cho Dương gia chúng ta mất hết mặt mũi, chỉ là một tiểu tử còn chút hơi tàn cũng có thể đánh ngươi thành ra như vậy, hừ!" Dương Lãnh Thương mắng chửi không chút khách khí.

Dương Tranh rõ ràng là kiêng kỵ Dương Lãnh Thương, tuy bị mắng chửi ầm ầm thế kia vẫn không dám phản bác một câu. Chẳng qua là chuyển oán hận lên người Sở Mộ.

Dương Lãnh Thương ngẩng đầu, ánh mắt cao ngạo nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, biểu hiện vẫn bình thản như cũ nhưng trong ánh mắt đã tràn đầy sát ý. Dương Lãnh Thương đúng là không thèm đặt Sở Mộ vào trong mắt, nhưng hắn biết không thể nào để cho tên tiểu tử này tiếp tục phát triển. Một thiếu niên mười tám tuổi đã đạt tới cấp bậc Hồn Sư, khống chế Tà Diễm Lục Vĩ Yêu Hồ, có Dạ Lôi Mộng Thú. Dưới tình huống có thể mất đi một hồn sủng mà vẫn đánh bại được Dương Tranh, nếu như cho hắn thêm vài năm sẽ biến thành tâm phúc đại họa của Dương gia.

Đúng là Dương Lãnh Thương không thể nào ngờ được một tiểu tử đã bị lãng quên lại trưởng thành đến trình độ này, tốc độ phát triển cũng... hơi nhanh một chút đi?

Ánh mắt Sở Mộ va chạm nảy lửa với Dương Lãnh Thương. Từ đó có thể nhận ra được thực lực song phương tương đối kinh khủng. Sở Mộ không nghĩ tới người này sẽ xuất hiện trên Tù đảo, tự biết mình không phải là đối thủ nên Sở Mộ quyết đoán thu hồi Mạc Tà, lựa chọn rút lui tạm tránh phong mang.

"Muốn chạy trốn? Từ trước tới giờ, người nào ta muốn giết đều không thể thoát khỏi lòng bàn tay của ta." Dương Lãnh Thương lập tức nhận ra ý định của Sở Mộ, trực tiếp khống chế Huyết Dực Tam Mâu Thú Lục đoạn Tứ giai đuổi theo.

Huyết Dực Tam Mâu Thú của Dương Lãnh Thương có tốc độ phi hành cực nhanh, hai cánh sải rộng đã đạt tới chiều dài năm thước, trong lúc di chuyển xuyên qua đám mây tơ vô cùng nhạy bén, từng điểm từng điểm tiếp cận Sở Mộ.

"Huyết Sát Cụ Phong."

"Vù vù vù ~!" Kỹ năng Huyết Sát Cụ Phong lại cuốn tới một lần nữa, phạm vi thổi quét lên tới mười mấy thước, cơn lốc y như sợi roi đỏ tươi điên cuồng quất tới Sở Mộ và Dạ Lôi Mộng Thú.

Dạ Lôi Mộng Thú bị Huyết Sát Cụ Phong ảnh hưởng nên tốc độ giảm xuống vài phần. Trong lòng Sở Mộ đang rất căng thẳng, vội vã quay đầu nhìn lại Huyết Dực Tam Mâu Thú Lục đoạn đang từ từ áp sát. Sở Mộ không biết rõ thực lực Dương Lãnh Thương, nếu như ưu thế tốc độ cũng không thể kéo giãn khoảng cách thì lần này hắn thật sự chạy trời không khỏi nắng rồi.

"Ma Thụ Chiến Sĩ!" Sở Mộ cắn răng, tử vong đối với Sở Mộ cũng không đáng sợ, chẳng qua là hắn không cam lòng cứ như vậy chết đi trên Tù đảo. Cho nên mặc dù biết rõ khó thể đối kháng nhưng Sở Mộ sẽ không dễ dàng bỏ qua bất kỳ cơ hội sinh tồn nào, dù chỉ là một hy vọng mong manh.

"Ma Thụ Chiến Sĩ, Tự Nhiên Lực - Căn Tu Võng." Sở Mộ nói.

Ma Thụ Chiến Sĩ gật đầu, bàn tay sần sùi đột nhiên mở rộng ra, nhất thời trên ngực Ma Thụ Chiến Sĩ mọc ra vô số rễ cây nhanh chóng sinh trưởng, kéo dài xen kẽ với nhau tạo thành một tấm lưới bằng rễ cây vô cùng chắc chắn. Tấm lưới rễ cây không ngừng đan xen, bện chặt vào nhau, không ngừng mở rộng ra tới phạm vi mười thước, sau đó trực tiếp từ trên cao phủ xuống.

"Không chịu nổi một kích." Dương Lãnh Thương hoàn toàn không thèm nhìn Căn Tu Võng của Ma Thụ Chiến Sĩ, bình thản khống chế Huyết Dực Tam Mâu Thú bay thẳng lên cao.

Căn Tu Võng lập tức chụp xuống người Huyết Dực Tam Mâu Thú, nhưng chỉ có thể làm cho nó chậm lại một chút, ngay sau đó tấm lưới Căn Tu Võng có vẻ bền chắc đã bị phá tan thành từng mảnh.

"Về!" Sở Mộ lập tức niệm chú ngữ định thu hồi Ma Thụ Chiến Sĩ.

"A..." Ma Thụ Chiến Sĩ tâm trí hơi thấp lần này lại không nghe theo mệnh lệnh chủ nhân, bất ngờ hét lên một trận cự tuyệt Sở Mộ triệu hồi.

"A... a...!" Ma Thụ Chiến Sĩ cũng tâm linh tương thông với Sở Mộ, lúc này Sở Mộ đã không còn Hồn lực để triệu hoán Băng Không Tinh Linh và Mạc Tà ra tác chiến nữa rồi. Cho nên bảo đảm duy nhất của Sở Mộ bây giờ chính là Dạ Lôi Mộng Thú.

Trong lòng Sở Mộ trầm xuống, nhìn Ma Thụ Chiến Sĩ vừa quật cường vừa ngốc nghếch cố gắng tấn công đối phương, cặp mắt đen nhánh lạnh lùng chợt co rụt lại.

"A..." Ma Thụ Chiến Sĩ gầm lên giận dữ, không ngừng vung quả đấm to lớn đánh về phía Huyết Dực Tam Mâu Thú. Sở Mộ nghiêng đầu không tiếp tục nhìn Ma Thụ Chiến Sĩ nữa, khống chế Dạ Lôi Mộng Thú chui vào trong đám tơ trắng ở gần kén trùng, vị trí ở trên đỉnh một cây cao nhất.

Sở Mộ nghe thấy âm thanh Ma Thụ Chiến Sĩ bị đánh nát thân thể, thế nhưng linh hồn tương liên với Ma Thụ vẫn chưa bị cắt đứt. Hồn sủng Thực Vật giới vốn có sinh mệnh lực cao hơn Nguyên Tố giới rất nhiều, chúng nó nổi danh bởi lực phòng ngự cường hãn và sinh mạng ương ngạnh. Vì thế cho dù Dương Lãnh Thương mạnh hơn nhưng muốn giết nó cũng phải hao phí chút ít thời gian.

"Vứt bỏ một con Ma Thụ Chiến Sĩ mà cho rằng có thể chạy thoát? Quá ngây thơ rồi." Dương Lãnh Thương chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện ở trước mặt Sở Mộ.

Mùi máu tanh theo đó cuốn tới gần, Sở Mộ có thể ngửi được mùi vị tanh nồng từ phía bên kia xông vào mũi, trong lòng không nhịn được khẽ run một cái. Bóng ma đỏ tươi chầm chậm bao phủ Sở Mộ, khí tức cuồng phong Huyết Sát lạnh thấu xương đập vào mặt. Dương Lãnh Thương từ trên cao nhìn xuống Sở Mộ và Dạ Lôi Mộng Thú, trên mặt hiện lên một nụ cười âm lãnh. Tàn sát thiên tài đối với Dương Lãnh Thương là một chuyện rất thú vị, bởi vì điều đó cũng có nghĩa là giảm bớt một phần uy hiếp cho hắn trong tương lai.

"Ngươi còn muốn trốn đi đâu?" Dương Lãnh Thương lẳng lặng niệm chú ngữ, nhất thời khí tức Huyết Sát gia tăng càng thêm kinh khủng. Phố Lang cuồng bạo Lục đoạn Bát giai đã xuất hiện ở trước mặt Sở Mộ, ở phía sau Sở Mộ cũng bị Tiên Huyết Thú Thất đoạn ngăn cản đường đi.

"Dương Lãnh Thương, đừng nóng vội giết hắn, trước hết để cho hắn triệu hoán Tà Diễm Lục Vĩ Yêu Hồ ra ngoài. Bằng không chúng ta phải đợi Hồn sủng không gian tự nhiên biến mất thì Tà Diễm Lục Vĩ Yêu Hồ mới xuất hiện." Lúc này Dương Tranh và Dương Hà đã chạy tới gần, Dương Tranh vội vàng nhắc nhở Dương Lãnh Thương.

"Không cần ngươi nói." Dương Lãnh Thương lạnh lùng đáp.

Động tác Sở Mộ lại càng nhanh hơn một bước, vội vàng niệm chú ngữ trực tiếp thu hồi Dạ Lôi Mộng Thú vào Hồn sủng không gian, ánh mắt nhìn lướt qua ba gã thành viên Dương gia bất chợt nhếch môi nở nụ cười tà dị.

"Vẫn còn cười được, hừ hừ, sau khi cướp đoạt Hồn sủng của ngươi, ta nhất định làm cho ngươi sống không bằng chết." Dương Tranh âm tàn nói.

"Đúng đấy, quyết không thể tha thứ cho hắn, làm cho chúng ta lãng phí thời gian ở chỗ này lâu như vậy." Dương Hà lập tức phụ họa.

"Xem ra thiên ý đúng là muốn Sở gia diệt vong rồi. Nếu không gặp phải ta, có lẽ ngươi sẽ có thể đủ sức chống lại ta trong tương lai, đáng tiếc..." Dương Lãnh Thương cười cười giễu cợt, bộ dạng khiến cho người ta phải căm hận. "Thế nhưng không cần gấp gáp, Sở gia vốn cho rằng ngươi đã chết, ngươi chẳng qua là sống lâu hơn ba năm mà thôi."

Sở Mộ nhìn thẳng vào mặt Dương Lãnh Thương, vẻ mặt không có bao nhiêu biến hóa. Hắn đã trải qua tàn sát sinh tồn bao nhiêu năm, cho dù là thời điểm đối mặt tử vong vẫn có thể tĩnh táo như thường.

"Chẳng lẽ mấy tên ngu ngốc các ngươi cho rằng ta dẫn các ngươi đến nơi đây chỉ là để ngoạn cảnh?" Sở Mộ nhìn vào bộ mặt dối trá của Dương Lãnh Thương, rồi lại nhìn thoáng qua Dương Tranh đang cực kỳ giận dữ, chậm rãi nói một câu. "Thật ra ta còn muốn cảm tạ ngươi đã dẫn chúng ta đến một bảo khố thế này."

Dương Tranh lập tức cười nói, hiển nhiên là hắn cảm thấy hết thảy mọi thứ đã thành định cục.

"Cảm tạ thì không cần, khi các ngươi đi xuống địa ngục nhớ chuẩn bị sẵn nhà cửa, phòng ốc cho đám người Dương gia. Ba người các ngươi cho dù phải chết cũng coi như là vinh quang đi, ha hả, bị một con sinh vật viễn cổ giết chết." Giọng nói Sở Mộ bỗng nhiên thay đổi đột ngột, hơi thở lạnh như băng.

Sở Mộ vừa dứt lời, nhất thời một cổ khí tức quỷ dị từ trong kén trùng toàn lực bộc phát. Cái kén trùng khổng lồ quấn đầy tơ trắng dày đặc, lúc ban đầu còn ở trạng thái cứng rắn, chậm rãi phập phồng, nhưng bây giờ đã hoàn toàn bất động. Một luồng khí thế cuồng mãnh tột đỉnh điên cuồng càn quét khắp không gian, cái kén trùng theo đó từ từ tróc ra. Một mảng lớn, một mảng lớn, giống như là đá núi nứt vỡ từng khối vậy, âm thanh 'ùng ùng' không ngừng vang vọng toàn bộ khu rừng.

"Ầm ầm ầm ~~~~~~!" Từng mảng vỏ kén nặng nề rơi xuống đất, cái kén trùng xuất hiện tình trạng dao động qua lại, từng vết rách trên đó từ từ hiện ra, mỗi lúc một lớn hơn. Thời gian bỗng nhiên trôi đi vô cùng chậm chạp, một nguồn năng lượng đáng sợ từ trong kén trùng đột nhiên bộc phát, nổ tung chấn động trời đất, toàn bộ cái kén trùng rung động phát ra âm thanh 'vù vù', lúc này vỏ ngoài kén trùng đã hiện đầy vết nứt y như mạng nhện.

Đề xuất Voz: Ước Thành Thằng Khốn Nạn!
Quay lại truyện Sủng Mị
BÌNH LUẬN