Logo
Trang chủ

Chương 118: Tranh đoạt linh vật (thượng, hạ)

Đọc to

"Hàn Đàm cấp năm chắc chắn không cần tìm nữa. Đi lâu như vậy mà mỗi người mới kiếm được 25 vạn kim tệ, thời gian bỏ ra không đáng. Ta nghĩ chúng ta nên bỏ qua thẳng những Hàn Đàm cấp sáu trở xuống." Sở Mộ nói.

"Ta không có ý kiến. Thật ra ta rất thích núp trong sơn động nào đó, chờ đợi cướp đoạt những kẻ thắng lợi trở về, như vậy kiếm tiền mới nhanh hơn một chút." Diệp Hoàn Sinh cười hắc hắc gian trá.

Ánh mắt Sở Hưng lướt qua một vòng, thấy tất cả mọi người đều không có ý kiến liền gật đầu nói: "Vậy thì chúng ta thay đổi lộ tuyến."

Sở Hưng bắt tay vào chuẩn bị, trải rộng tấm bản đồ xuống mặt đất, xem xét ký hiệu đánh dấu của những Hàn Đàm và con đường đi lại. Trên bản đồ chỉ miêu tả đơn giản vài thứ như vị trí Hàn Đàm Tuyền đại khái, đường đá, cây cối, và chủng loại yêu thú, hoàn toàn không có những chi tiết cụ thể hơn. Nếu dựa theo tấm bản đồ này để tìm Hàn Đàm thì hẳn là có thể tìm tới nơi, dĩ nhiên đường xá nhất định sẽ gặp trở ngại, cộng thêm nguy hiểm không nhỏ, bởi vì dọc đường sẽ băng qua những lãnh địa Hồn sủng không rõ thực lực.

"Đây là một Hàn Đàm cấp sáu tương đối lớn, vị trí cách chúng ta khá gần. Theo ta thấy, Hàn Đàm này có lẽ đã bị những đội ngũ khác chiếm giữ rồi. Nếu chúng ta đã xác định cường thế xông lên thì phải chuẩn bị tốt cho việc giao chiến với người khác." Sở Hưng chỉ vào ám hiệu trên bản đồ, nhỏ giọng nói.

"Đánh nhau là chuyện ta thích nhất. Đối phó với những Hồn sủng hoang dã chẳng có chút thử thách nào." Diệp Hoàn Sinh trực tiếp giơ hai tay tán thành.

Diệp Khuynh Tư cũng không có ý kiến. Mỗi khi Diệp Hoàn Sinh quyết định, nàng sẽ đồng ý. Chỉ có điều phương thức đồng ý của hai bên không giống nhau: Diệp Hoàn Sinh thì cực kỳ hưng phấn, mở miệng cười toe toét, còn Diệp Khuynh Tư chỉ gật đầu một cái, có lẽ nàng không thích biểu lộ thái độ của mình ra ngoài.

"Đằng nào thì ở đây sớm muộn gì cũng sẽ xung đột với những đội ngũ khác. Thay vì sợ hãi né tránh bọn họ, chi bằng trực tiếp xông thẳng tới. Nếu không, Hàn Đàm có giá trị sẽ rơi vào tay bọn họ. Linh vật là thứ phải dùng mồ hôi và máu để tranh đoạt." Sở Mộ cũng không phải hạng người hiền lành gì, lập tức quyết đoán chủ trương cướp đoạt.

Thế là năm người từ bỏ lộ tuyến trước kia, bắt đầu rẽ sang hướng khác, đi tới địa phương có những Hàn Đàm cấp cao hơn. Bởi vì lộ tuyến đánh dấu trên bản đồ không chính xác lắm, năm người vừa đi vừa dò dẫm tìm ra con đường hợp lý nhất.

Khi Hồn sủng sư tiến vào khu vực nguy hiểm, thường sẽ triệu hoán một con Hồn sủng có năng lực cảm giác mạnh, để đảm bảo mình không bị những Hồn sủng ngụy trang ẩn nấp rồi tiến hành đánh lén. Tiếp theo là một con Hồn sủng dò đường ở phía trước. Con Hồn sủng này phải có tốc độ nhanh và phản ứng nhanh nhạy, bởi vì khi dò đường rất dễ bước vào lãnh địa sinh vật khác. Chỉ cần thoát thân an toàn quay về thông báo, vậy thì Hồn sủng sư sẽ không sai lầm dấn thân vào lãnh địa của Hồn sủng cường đại. Dĩ nhiên, quan trọng nhất vẫn là một con Hồn sủng có lực chiến đấu cường hãn đi bên cạnh mình, nếu phát sinh tình huống đột xuất sẽ có thể lập tức tham chiến.

Một nhóm năm người của Sở Mộ đều có đầy đủ Hồn sủng như thế, cho dù là tốc độ, cảm giác hay chiến đấu đều tương đối cường hãn. Dưới tình huống này, năm người bọn họ bắt đầu lựa chọn ra Hồn sủng có năng lực ưu tú nhất để chịu trách nhiệm ba phương diện này.

"Ô ô ô!" Sở Mộ đang định để Dạ Lôi Mộng Thú tốc độ nhanh nhất đi trước dò đường, nhưng lúc này Mạc Tà ở trong không gian Hồn sủng kêu lên mấy tiếng, tỏ vẻ đã ngủ đủ rồi đang muốn hoạt động gân cốt một chút.

Tốc độ Mạc Tà nhanh tới mức nào không thể nghi ngờ gì nữa, hơn nữa nó ở trạng thái Sở Liên thường xuyên đánh lừa nhiều Hồn sủng khác, khiến chúng lầm tưởng nó là một tiểu động vật yếu ớt mà bỏ qua. Nếu Mạc Tà đi trước dẫn đường thì hệ số an toàn sẽ đề cao lên rất nhiều.

Mạc Tà đã chủ động đi dò đường thì Sở Mộ cũng không ý kiến gì. Thật ra nếu Dạ Lôi Mộng Thú đi dò đường, bản thân Sở Mộ sẽ không có Hồn sủng cưỡi phù hợp. Sở Mộ niệm chú ngữ mở hồn ước, triệu hoán Mạc Tà ra trước mặt mình. Trong đồ án từ từ hiện ra thân ảnh Mạc Tà xinh xắn lanh lợi, bộ lông màu bạc tinh khiết nhẹ nhàng tung bay theo gió, lộ ra mấy phần cao quý. Chín cái đuôi nhỏ mềm như nhung khẽ lắc lư lại càng khả ái không nói nên lời.

"Tiểu gia hỏa này đáng yêu quá." Nhìn thấy Sở Mộ triệu hồi ra tiểu Mạc Tà, ánh mắt Diệp Khuynh Tư lập tức bừng sáng.

Mạc Tà ở trạng thái Sở Liên chính là siêu cấp sủng vật thiên sinh lệ chất, tuyệt đối có sức hút mãnh liệt với phái nữ, khiến người ta yêu thích ngay từ cái nhìn đầu tiên. Trước giờ Sở Mộ đi lại trên đường phố, thường xuyên có nữ tử liếc nhìn hắn, mà phần lớn nguyên nhân chính là tiểu gia hỏa đáng yêu này, lúc nào cũng lười biếng nằm trên bả vai Sở Mộ ngáp ngắn ngáp dài.

Nhìn thấy bộ dạng Diệp Khuynh Tư muốn ôm Mạc Tà vào ngực vuốt ve, khóe miệng Sở Mộ cũng khẽ nhếch lên. Diệp Khuynh Tư khiến Sở Mộ cảm thấy nàng thông minh và sâu sắc, dù là như thế, nàng cũng không có cách nào ngăn cản được sức hấp dẫn của Mạc Tà.

"Ô ô ô!" Mạc Tà rất yêu sạch sẽ, không thích người khác đụng nó ngoại trừ Sở Mộ. Cho dù Diệp Khuynh Tư mỹ lệ đến đâu, Mạc Tà cũng không thèm để ý đến nàng, dứt khoát xoay người, nhanh nhẹn chạy lên phía trước đội ngũ, vừa hoạt động gân cốt vừa hít thở không khí trong lành.

Nhìn thấy tiểu Mạc Tà đã chạy đi dò đường, khuôn mặt Diệp Khuynh Tư hiện ra mấy phần lo lắng, nhỏ giọng hỏi thăm Sở Mộ: "Nó nhỏ yếu như vậy, để nó đi dò đường có thể gặp nguy hiểm gì không?"

"Ha hả, Diệp tiểu thư, cô đừng có lo lắng Hồn sủng của Tứ đệ nhà ta. Nhỏ bé vậy thôi chứ không hề đơn giản đâu." Sở Trữ đi bên cạnh nở nụ cười mờ ám. Trận chiến ở Cương La thành quá mức rung động rồi, Sở Trữ sẽ không bao giờ quên được cảnh tượng Tà Diễm Lục Vĩ Yêu Hồ cường thế đánh bại Quỷ Sí Bạch Cốt Huyết Ma của La Vực Yểm thiếu. Để tên tiểu tử này đi dò đường đúng là đại tài tiểu dụng mà.

"Khụ khụ…" Sở Trữ đang định khoe khoang Hồn sủng của Sở Mộ vô cùng cường đại, Sở Hưng ở đằng sau ho khan một tiếng, nhắc nhở Sở Trữ đừng nói quá nhiều. Sở Trữ lập tức ý thức được Sở Mộ lúc trước cố ý ẩn giấu thân phận mình, cũng không dám nói thêm lời nào.

Nam Vực là lãnh địa cực kỳ rộng lớn, thảo nguyên và sơn mạch nối liền san sát, địa thế rất nguy hiểm, đường xá đi lại khó khăn. Tin tức ở những phương khác truyền tới đây rất hao phí thời gian, hơn nữa Sở Trữ và Sở Hưng bình thường bận rộn chuyện gia tộc, không có chú ý chuyện ở bên ngoài. Trên thực tế, Sở Trữ và Sở Hưng còn chưa biết Sở Mộ chiến đấu với Cổ Phong ở Cổ Vực, cũng không biết Mạc Tà đã dị biến thành Miện Diễm Cửu Vĩ Viêm Hồ vượt qua cấp thống lĩnh.

"Nó không yếu ớt như bề ngoài." Sở Mộ hồi đáp, cũng không muốn giải thích gì thêm. Diệp Khuynh Tư há miệng nhỏ nhắn định nói gì nhưng thấy tiểu Mạc Tà đã biến mất ở trong tầm mắt, cuối cùng vẫn dừng lại không nói gì cả.

Thế là Mạc Tà đảm nhiệm vai trò dò đường. Kế tiếp chính là Hồn sủng có năng lực cảm giác mạnh. So sánh năng lực cảm giác thì Hồn sủng hệ Yêu Linh thích hợp nhất. Trong đó Dạ Lôi Mộng Thú và Tử Sam Mộng Thú có tinh thần lực mạnh mẽ, hơn nữa hai con Hồn sủng đều là thú cưỡi, vì thế không cần phải triệu hoán ra ngoài, chỉ cần khống chế đi trước là xong. Dĩ nhiên, Diệp Khuynh Tư cưỡi đầu Tử Sam Mộng Thú có Yêu Linh thuộc tính thuần khiết hơn, năng lực cảm giác sẽ mạnh hơn Dạ Lôi Mộng Thú của Sở Mộ mấy phần.

Về phần chiến đấu, để cho ba người Diệp Hoàn Sinh, Sở Hưng và Sở Trữ chịu trách nhiệm. Sở Hưng và Sở Trữ trực tiếp khống chế Quang Minh Giác Thú có lực chiến đấu cường đại, thuộc tính tổng hợp và phối hợp với nhau rất tốt, nếu xảy ra tình huống dị thường cũng có thể nhanh chóng phản ứng. Diệp Hoàn Sinh vẫn khống chế Tinh Dã Ma Câu. Mấy con Hồn sủng khác không biết thu liễm khí tức, cho nên tạm thời không triệu hoán ra ngoài. Nhưng nếu cần phải chiến đấu, hắn sẽ là người triệu hoán trước tiên.

Lúc bình thường không thể triệu hoán quá nhiều Hồn sủng, bởi vì số lượng Hồn sủng càng nhiều, khí tức của chúng hợp lại sẽ càng mạnh mẽ hơn bình thường. Một số Hồn sủng cường đại sẽ coi đó là bị sinh vật khác uy hiếp, đôi khi sẽ phát sinh chiến đấu hao phí thể lực không cần thiết. Vì thế bọn họ tận lực hạn chế tối đa mọi khả năng có thể xảy ra. Nếu chỉ cần một con Hồn sủng đối phó thì không bao giờ triệu hoán ra con thứ hai. Thứ nhất là rèn luyện các Hồn sủng chiến đấu tốt hơn, thứ hai là tiết kiệm hồn lực cho Hồn sủng sư. Dù sao triệu hoán Hồn sủng tiêu hao khá nhiều hồn lực.

Cuối cùng chỉ có Mạc Tà chạy đi dò đường là điểm mới, những người khác không có thay đổi gì nhiều. Dĩ nhiên, nguyên nhân chính là vì bọn họ đều là người có kinh nghiệm lịch lãm nơi hoang dã, hành động như thế chỉ đơn giản là thói quen hợp lý sau nhiều lần rèn luyện.

Nhờ có hai con Thất Đoạn Mộng Thú tồn tại, tất cả mọi người đi đường né tránh rất nhiều lãnh địa có Hồn sủng cường đại bảo vệ. Ngoài ra còn có Mạc Tà tìm kiếm lộ tuyến tốt nhất, vốn là cần phải tốn thời gian nửa ngày mới có thể đến gần Hàn Đàm cấp sáu, nhưng trước khi trời tối đã tới rất gần nơi đó. Năm người không vội vã đi tới Hàn Đàm cấp sáu, mà lại lựa chọn một địa phương tương đối vắng vẻ và trống trải để nghỉ ngơi. Trước tiên phải nhận định tình huống bên kia rõ ràng, bọn họ mới có thể đưa ra kế hoạch hành động bước kế tiếp.

"Lúc nãy tiến vào núi vẫn có không ít Hồn sủng hoạt động, cho thấy những đội ngũ Hồn sủng sư khác còn không nghĩ ra biện pháp né tránh tộc quần Hồn sủng, hẳn là dùng lực trực tiếp xâm nhập tới Hàn Đàm cấp sáu." Sở Hưng mở miệng nói.

"Các ngươi nghỉ ngơi ở đây một lát, ta đi xem xét tình huống thế nào, thuận tiện tìm biện pháp vượt qua tộc quần Hồn sủng thì tốt hơn." Sở Mộ nói.

Hàn Đàm cấp sáu nằm trên đỉnh núi cách đó không xa. Ngọn núi này hoàn toàn không có sườn núi hay con dốc nào để từ từ leo lên, mà vách núi bốn bề toàn là đá tảng trơn nhẵn, dựng đứng, diện tích vừa rộng vừa cao. Ngọn núi này phân bố cực kỳ đặc thù, càng lên cao thì Hồn sủng càng nhiều. Hàn Đàm cấp sáu đúng lúc nằm ở vị trí trung tâm đỉnh núi. Vì thế phải tìm phương pháp hợp lý xuyên qua đàn Hồn sủng dày đặc, tận lực giữ vững trạng thái tốt nhất để leo lên đỉnh núi.

"Một mình ngươi đi không an toàn lắm." Sở Hưng không yên lòng nói. Tiếp tục đi thêm một đoạn sẽ có Hồn sủng hoang dã sinh sống rồi, hơn nữa còn có không ít Hồn sủng dùng tinh thạch làm thức ăn. Một người đi trước dò đường nếu không cẩn thận sẽ bị phát hiện, lỡ may bị tộc quần vây công rất khó lòng thoát thân.

"Một người đi đúng là không an toàn. Khuynh Tư, Mộng Thú của muội thích hợp hành động vào ban đêm, muội và Sở Thần cùng đi." Diệp Hoàn Sinh nói.

Diệp Hoàn Sinh nói như thế khiến cho Sở Hưng và Sở Trữ trợn mắt quái dị nhìn sang, âm thầm kỳ quái tại sao người này lại để cho muội muội của mình đi làm chuyện nguy hiểm như vậy chứ?

"Ừ, đi thôi." Diệp Khuynh Tư nhẹ nhàng gật đầu, nói với Sở Mộ. Mộng Thú hoạt động ban đêm sẽ được tăng cường năng lực thuộc tính rất lớn. Huống chi Tử Sam Mộng Thú chính là tồn tại cực phẩm. Bỏ qua thân phận nữ tử thì nàng rất thích hợp cùng đi với Sở Mộ dò đường, hai người vừa đi vừa tìm đối sách vẫn tốt hơn một.

"Hai người các ngươi chú ý an toàn." Sở Hưng cũng biết mình không thích hợp nhiệm vụ này, lo lắng dặn dò một câu.

Diệp Hoàn Sinh quả thật biểu hiện không hề đáng tin cậy chút nào. Trong lúc Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư khống chế Hồn sủng rời khỏi, hắn còn cố ý nói một câu: "Sở Thần, phải mang muội muội của ta bình an trở về. Nếu như không may mắn lắm, nói thí dụ như bị trăm đầu Hồn sủng truy đuổi, gặp tình huống như thế, các ngươi đừng có quay trở lại tránh cho mọi người cùng nhau tao ương. Chết hai mạng chung quy vẫn đỡ hơn năm."

Nghe thấy Diệp Hoàn Sinh nói những lời này, khóe miệng Sở Mộ chợt rung rung mấy lượt, cảm thấy cái tên Diệp Hoàn Sinh đúng là đặc biệt. Đối với những đội ngũ tổ hợp tạm thời, rất ít người dám cười giỡn với đồng đội như thế, nhất là trong đó còn có muội muội của hắn nữa chứ.

"Không cần để ý lời hắn nói." Diệp Khuynh Tư trải qua một phen trầm mặc, sau đó mới nhàn nhạt thở dài nói với Sở Mộ như thế.

"Hình như các ngươi không phải người nơi này?" Sở Mộ hỏi thử.

"Ừ, chúng ta đến từ địa giới khác, vừa mới tới nơi này không lâu." Diệp Khuynh Tư mở miệng nói.

Sở Mộ ngẩn người ngạc nhiên. Hắn hỏi vấn đề này chỉ là muốn biết Diệp Khuynh Tư là người của địa vực nào, nhưng không ngờ rằng Diệp Khuynh Tư không phải là người của địa giới này. Thế giới phân chia thành ba loại giới-vực-thành. Tây giới bao hàm Cổ Vực, La Vực, Tây Lăng vực, Nam Vực và đông đảo những địa vực khác. Những địa giới khác hoàn toàn xa lạ đối với Sở Mộ. Nếu như đến từ địa giới khác, hơn nữa vừa mới tới không bao lâu, vậy thì bọn họ hẳn là không nghe được bao nhiêu tin tức.

Sở dĩ Sở Mộ dùng tên giả Sở Thần là bởi vì tránh né thế lực Hạ Nghiễm Hàn tìm kiếm. Mẫu thân Sở Mộ, Băng Lam là người Hồn Điện, Hồn Điện và Yểm Ma cung xưa nay quan hệ không tốt. Nếu Băng Lam có thể xử lý Hạ Nghiễm Hàn là tốt nhất, nhưng Hạ Nghiễm Hàn trốn đi ẩn núp ở một nơi nào đó chưa chắc tìm ra được hắn. Còn Sở Mộ phạm phải sai lầm bại lộ hành tung sẽ có khả năng bị Hạ Nghiễm Hàn ám toán. Huống chi còn có Cẩn Nhu công chúa đã biết bí mật này. Trước khi hiểu rõ ý định của nàng, Sở Mộ phải chuẩn bị đề phòng mọi tình huống có thể xảy ra.

Đi qua một vách núi dựng đứng là có thể nhìn thấy rất nhiều Hồn sủng yên lặng di động. Tội Nguyên sơn mạch có các mỏ tài nguyên vô cùng phong phú, thậm chí thường xuyên xuất hiện tinh thạch quý giá. Khoáng thạch và tinh thạch là do linh khí thiên địa tạo thành, bên trong hàm chứa rất nhiều năng lượng. Phần lớn Hồn sủng đều dùng khoáng thạch và tinh thạch làm thức ăn để đề cao thực lực của mình. Tội Nguyên sơn mạch có Hàn Đàm và Nham Tinh là hai đặc sản nổi danh nhất. Vào mùa Hàn Đàm khô kiệt vẫn có không ít Hồn sủng sư lặn lội vào trong Tội Nguyên sơn mạch tìm kiếm Nham Tinh. Cách dùng Nham Tinh giống với hồn tinh Nham thuộc tính. Nếu thu thập được Nham Tinh cấp sáu phẩm chất tốt tương đương với vài chục vạn kim tệ, vận khí tốt tìm thấy Nham Tinh cấp bảy chính là vài trăm vạn kim tệ. Thậm chí Hàn Đàm thành thỉnh thoảng vẫn nghe được tin tức có đội ngũ cường đại tìm thấy Nham Tinh cấp tám giá trị gần ngàn vạn.

Dạ Lôi Mộng Thú đã đạt đến Thất Đoạn. Lúc này Sở Mộ nên để dành ít tiền mua một viên hồn tinh cấp bảy tiến hành điều huấn để cho Dạ Lôi Mộng Thú gia tăng thuộc tính mạnh hơn một chút. Ngoại trừ những cái đó ra, Băng Không Tinh Linh đến nay vẫn chưa có kỹ năng Băng hệ lực sát thương cực mạnh và cũng chưa lĩnh ngộ lực lượng kết tinh. Sở Mộ cảm thấy đã đến lúc sử dụng vạn kim tệ mua Huyền Tinh Hồn Châu cho Băng Không Tinh Linh tăng cường thực lực rồi. Ma Thụ chiến sĩ vẫn còn thiếu linh vật Hấp Huyết Mộc. Không có Hấp Huyết Mộc thì không thể dung hợp với Quan Huyết Chi giúp cho Ma Thụ chiến sĩ lĩnh ngộ kỹ năng Duyện Huyết (hấp thu). Giá trị Hấp Huyết Mộc đại khái là vài trăm vạn kim tệ. Chiến Dã hiển nhiên là không cần phải nói rồi. Ngoại trừ Trùng thuộc tính siêu việt ra, những thuộc tính khác coi như bình thường. Nếu muốn Chiến Dã trở thành Hồn sủng cường đại có khả năng khiêu chiến vượt qua đẳng cấp thì cường hóa thuộc tính là điều cần thiết. Kỹ năng công kích cũng phải gia tăng. Có thể nói Chiến Dã quả thực chính là một cái động không đáy, bao nhiêu tiền nện vào cũng có thể cắn nuốt sạch sẽ.

Đề xuất Tiên Hiệp: Phàm Nhân Tu Tiên (Dịch)
Quay lại truyện Sủng Mị
BÌNH LUẬN