Dĩ nhiên, Sở Mộ vẫn đề nghị Ngư nhân công chúa khoác thêm một tấm trường bào che kín thân thể gợi cảm. Nàng vốn xinh đẹp tuyệt luân, ăn mặc hở hang như vậy ra ngoài e rằng sẽ dẫn tới từng đàn sắc lang đúng như lời Trữ Mạn Nhi đã nói. Lam Thiếp có năng lực ngự nước phi hành, còn Sở Mộ cưỡi trên lưng Dạ, cùng nhau bay lượn trên mặt biển. Đến bờ biển Tân Nguyệt Địa, Sở Mộ để hai vị Mỹ nhân ngư ngồi trên lưng Dạ, còn mình thì ôm Trữ Mạn Nhi tiếp tục bay tới Vạn Tượng thành. Sở Mộ biết sự tình khẩn cấp nên không có tâm tư giới thiệu với Ngư nhân công chúa những nơi đi qua. Sau khi tới Vạn Tượng thành, hắn sẽ để Trữ Mạn Nhi chiêu đãi nàng, bản thân hắn còn rất nhiều chuyện cần phải giải quyết.
Khi Sở Mộ trở lại Vạn Tượng thành, cánh cửa Cung điện tổng bộ đã mở rộng, cho thấy mọi người đang tiến hành hội nghị trong đại điện. Sở Mộ dẫn hai vị khách quý Hải tộc tiến vào bên trong tổng bộ. Các nguyên lão ngồi đối diện, toàn bộ thành viên trọng yếu của Tân Nguyệt Địa đã trình diện đầy đủ, bao gồm những vị lãnh tụ chân chính như Diệp Hoàn Sinh, Diệp Khuynh Tư, Mục Thanh Y, Bạch Ngữ và Triêu thái tử. Phần lớn thời gian, Sở Mộ và họ đều lấy tu luyện làm chủ, nếu không có đại sự phát sinh thì không thể nào tụ tập đông đủ như thế này. Vì thế, ngay khi bước vào đại điện, nhìn thấy những vị cao tầng Tân Nguyệt Địa mặt mày lo lắng, hắn liền biết được sự tình nghiêm trọng.
Lúc này, các thành viên cao tầng Tân Nguyệt Địa phân chia thứ tự ngồi chung quanh một chiếc bàn dài. Ngay cả Vân Môn lão nhân và Vũ Bá, những người hiếm khi xuất hiện, cũng có mặt trong hội nghị. Chỗ ngồi được sắp xếp từ trên xuống dưới theo chức vị cụ thể; đại đa số các vị điện chủ, cung chủ, thành chủ... đã được triệu tập trở về Vạn Tượng thành. Những chỗ ngồi dành cho chức vụ Khách khanh cũng có hơn phân nửa thành viên tham dự. Sở Mộ hầu như không tham gia hội nghị Tân Nguyệt Địa, đây chính là lần đầu tiên hắn có mặt trong đại điện trang nghiêm này. Trong đại điện có rất nhiều người, nhưng không khí lại yên tĩnh dị thường. Tất cả mọi người chỉ ngồi im lặng suy tư, tựa như đang chờ đợi một điều gì đó.
Sở Mộ trực tiếp tiến vào đại điện, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người. Cho đến khi họ thấy rõ người tới là ai, vẻ mặt mới thả lỏng một chút, thậm chí không ít người thở phào nhẹ nhõm. "Sở vương!" "Sở vương!" Ngoại trừ vị trí lãnh tụ, những người khác vội vàng đứng lên hành lễ với Sở Mộ. Không khí căng thẳng lúc trước đã giảm bớt phần nào nhờ sự xuất hiện của hắn. Dĩ nhiên, ba nữ tử quốc sắc thiên hương đi theo phía sau cũng lọt vào tầm mắt của tất cả mọi người.
Sở Mộ đi thẳng tới chỗ ngồi của mình, an bài cho Ngư nhân công chúa Lam Thiếp và thị nữ ngồi vào vị trí khách quý. "Xảy ra chuyện gì?" Sở Mộ ngồi trên Vương tọa, ánh mắt quét qua tất cả mọi người trong đại điện. Mọi người giữ vững trầm mặc, công tác trình bày hiển nhiên là do Liễu Băng Lam đảm nhiệm. Thế nhưng, Liễu Băng Lam còn chưa mở miệng thì đã có một người giành nói trước.
"Tân Nguyệt Địa đang gặp tai họa ngập đầu, Sở vương vẫn có nhã hứng dẫn ba vị tuyệt sắc giai nhân ra ngoài lịch lãm. Sự tình tất cả mọi người Tân Nguyệt Địa đều biết, chỉ có mỗi Sở vương là không hay biết." Những lời này mang ý nghĩa châm chọc rất nặng. Người nói chuyện chính là Khách khanh trưởng lão có danh vọng tương đối cao – Tiết Tấn. Vị trưởng lão này là cường giả gia nhập Tân Nguyệt Địa từ rất sớm, tuyệt đại đa số Khách khanh đều do hắn quản lý. Thậm chí một vài công tác nội vụ cũng do hắn chịu trách nhiệm giải quyết. Câu nói của Tiết Tấn khiến toàn trường đọng lại trong nháy mắt.
Sở Mộ dẫn theo ba vị tuyệt sắc mỹ nữ trở về, ai nấy đều thấy rõ ràng. Những người không quen thuộc Sở Mộ thấy cảnh tượng này, trong lòng dĩ nhiên sinh ra cảm giác bất mãn, nhưng họ không dám nói ra mà thôi. Vào lúc này, Diệp Khuynh Tư dùng tinh thần âm nói với Sở Mộ: "Hắn tên là Tiết Tấn, Khách khanh trưởng lão, là người lần trước ngăn chặn thư cấp báo của Băng thành." Sở Mộ nhìn thoáng qua Tiết Tấn, khóe miệng nhếch lên tạo thành đường cong khinh miệt, nhưng hắn cảm thấy không cần thiết phải giải thích. Hắn hiểu ý đồ của Tiết Tấn: muốn khích bác ly gián, muốn dao động tâm thái của các thành viên trọng yếu Tân Nguyệt Địa, muốn người dân Tân Nguyệt Địa thất vọng vì vương giả của mình sao? Tuyệt sắc giai nhân? Ngư nhân công chúa Lam Thiếp đúng là tuyệt sắc giai nhân, nhưng vị mỹ nữ này chính là lãnh tụ cao cấp trong thế giới Hải tộc, nắm trong tay ba trăm sáu mươi thế triều rải khắp Hằng Hải.
Liễu Băng Lam nhanh chóng chuyển sang đề tài, bắt đầu tường thuật lại tình huống Tân Nguyệt Địa. Lần này tổ chức hội nghị hiển nhiên là để thảo luận quyết sách liên quan đến sự tồn vong của Tân Nguyệt Địa, với nội dung chủ yếu là tiến hành di dân hay là chiến tranh. Phần lớn các vị thủ lĩnh Tân Nguyệt Địa đều muốn chiến, cho dù bại cũng phải đánh một trận oanh oanh liệt liệt. Nếu không, trong tương lai người dân Tân Nguyệt Địa sẽ bị người đời khinh miệt, không có tư cách đặt chân trong thế giới nhân loại.
Thế giới nhân loại nhìn như bình tĩnh, nhưng sự phân biệt chủng tộc vô cùng rõ ràng. Những nhân loại á tộc có tròng mắt màu nâu vốn là những người có thiên phú kém cỏi nhất, được hưởng tài nguyên ít nhất, và bị đưa đến những địa phương ác liệt nhất để sinh sống. Đôi khi xuất hiện một vài cường giả cũng sẽ bị đẳng cấp chủng tộc hạn chế, không cách nào đột phá bình cảnh. Hơn nữa, con cháu đời đời của nhân loại á tộc sẽ trải qua cuộc sống như thế, hầu như không thể thay đổi trong quãng thời gian trăm năm, ngàn năm. Dạo gần đây, địa vị cư dân Tân Nguyệt Địa đang không ngừng đề cao. Nhưng nếu mất đi khối bảo địa này, họ sẽ phải trở về với thân phận hạ đẳng, có khi còn trở thành nô bộc thấp kém mặc cho người khác sai khiến.
Chính vì thế, bất luận sự tình phát triển như thế nào, đại đa số mọi người đều muốn chiến. Nhưng cho dù thành viên cao tầng có chiến ý cao tới đâu, họ vẫn phải nghĩ đến tính mạng dân chúng Tân Nguyệt Địa. Các thế lực lớn đã truyền đến tin tức mới nhất: nếu Tân Nguyệt Địa không chịu di chuyển đồng nghĩa với việc chấp nhận chiến tranh, ngoài ra còn có khả năng bị diệt tộc vì tội phản bội nhân loại. Chỉ cần là những người ở lại Tân Nguyệt Địa chiến đấu đều bị xử tử, bất kể nam nữ già trẻ cũng không tha. Trên thực tế, đây chỉ là lời hăm dọa. Liên quân chinh phạt vốn không được phép tàn sát nhân loại, bởi vì họ chỉ là những đảng phái cấp dưới, không thể đại biểu cho tám thế lực lớn. Những phái hệ khác cũng không ngồi im mặc kệ cho họ muốn làm gì thì làm. Do đó, tin tức liên quân chinh phạt đưa tới chủ yếu là đánh vào lòng dân, nhằm làm suy giảm sĩ khí Tân Nguyệt Địa. Tuy nhiên, một khi chiến tranh bộc phát thì khó thể tránh khỏi vấn đề tàn sát dân thường, những chuyện kiểu này rất dễ che giấu. Nói thế nào đi nữa, lần này Tân Nguyệt Địa khẳng định tránh không khỏi một đợt tai nạn máu chảy thành sông, thây chất thành núi. Địch nhân quá mức cường đại, chiến ý mạnh mẽ liệu có ý nghĩa gì không? Đơn giản chỉ là lấy trứng chọi đá mà thôi.
Vì vậy, nội bộ Tân Nguyệt Địa bây giờ chia làm hai phái. Một phái tự nhiên là hy vọng di dân, bảo toàn tính mạng cư dân Tân Nguyệt Địa để tìm kiếm cơ hội sinh tồn. Phái kia hiển nhiên là muốn chiến, đến chết cũng phải chết vì thủ hộ Tân Nguyệt Địa. Thật ra, những thế lực khác trong tám thế lực lớn cũng đã tỏ vẻ nghiêng về Tân Nguyệt Địa. Ví dụ như Huyền Môn tiên tông Ứng phu nhân, Thần Tông Tiêu phán quan và Tiêu tông chủ, Mục Thị vương triều Mục Lý, Hoàng tộc Đào lão gia chủ, thành chủ Ti Minh thành cùng với một số lão ẩn sĩ đều khuyên Tân Nguyệt Địa nên lựa chọn di dân, tạm thời tránh khỏi đợt phong bạo lần này. Họ cho rằng, đợi đến khi bình ổn đại nạn Giao Nhân cổ xưa rồi hãy suy nghĩ phương pháp đoạt lại lãnh thổ Tân Nguyệt Địa. Họ cam đoan, nhiều nhất hai mươi năm sau, trong hội nghị Lưỡng Khôn sơn tiếp theo, lãnh thổ Tân Nguyệt Địa nhất định sẽ quay về nguyên chủ. Nếu Tân Nguyệt Địa lựa chọn chiến tranh rồi bị diệt tộc, hoặc là chiến thắng nhưng không còn mấy người, vậy thì thắng lợi có ý nghĩa gì chứ? Đến lúc đó mọi người không còn đủ lực lượng bảo hộ lãnh thổ, những hy sinh lúc trước cũng trở nên vô nghĩa.
Những ngày gần đây, đầu óc Liễu Băng Lam vẫn luôn suy nghĩ đến vấn đề nên chiến hay là di dân. Nàng thuộc phe chủ chiến, nhưng không thể bỏ qua tính mạng hàng tỷ con dân Tân Nguyệt Địa. Tất cả mọi chuyện phát sinh chỉ phụ thuộc vào một câu nói mà thôi. Nếu lựa chọn chiến đấu, nàng nghĩ đến số người sẽ phải hy sinh trong chiến tranh, nhất thời trong lòng lại do dự. Nhưng không chiến sẽ phải chắp tay nhường Tân Nguyệt Địa cho người khác. Cư dân Tân Nguyệt Địa sẽ phải trải qua cuộc sống hai mươi năm trôi dạt tha hương. Sau đó cho dù nhận lại Tân Nguyệt Địa, nó có còn là khối bảo địa như bây giờ không? Mỗi ngày mỗi đêm suy nghĩ trong đau khổ làm cho nàng mệt mỏi tinh thần, cả người tiều tụy. Nàng có thể kiên trì đến bây giờ là bởi vì trong lòng còn có một tia hy vọng, và nguyên nhân hy vọng đó đến từ Sở Mộ. Mấy ngày nay, Liễu Băng Lam bị đại quân chinh phạt ép không thở nổi. Cho đến khi thấy Sở Mộ trở về, tâm tình nàng lập tức bình ổn hơn vài phần. Bất kể nói thế nào, Liễu Băng Lam chỉ chịu trách nhiệm quản lý Tân Nguyệt Địa, Sở Mộ mới là vương giả chân chính, cũng chỉ có hắn mới có năng lực đảm đương đại sự.
Liễu Băng Lam chậm rãi tường thuật lại nội dung hội nghị Lưỡng Khôn sơn và tình huống Tân Nguyệt Địa cho Sở Mộ nghe. Những người khác kiên nhẫn chờ đợi, mỗi một câu nói lại khiến trong lòng mọi người trầm trọng dị thường. "Bây giờ ý kiến trên hội nghị nghiêng về di dân, nhưng vẫn còn người hy vọng quyết chiến. Chúng ta cần phải đưa ra quyết định cuối cùng." Liễu Băng Lam kết thúc bằng một câu đơn giản nhưng hàm súc. Quyết định cuối cùng hiển nhiên là do Sở Mộ định đoạt, bởi vì hắn là vương giả Tân Nguyệt Địa.
Sở Mộ không tham gia hội nghị Lưỡng Khôn sơn, nhưng nghe Liễu Băng Lam miêu tả, trong lòng hắn nhanh chóng dâng lên lửa giận ngập trời. Giao Nhân cổ xưa sắp thức tỉnh, đám người kia không nghĩ đến chuyện ứng phó tai nạn, mà lại tìm cách phân chia lợi ích từ lãnh thổ Tân Nguyệt Địa? Lại còn dám giương lá cờ vì lợi ích nhân loại? Sở Mộ thật sự hối hận mình không tham gia hội nghị Lưỡng Khôn sơn. Nếu hắn có mặt lúc đó, chắc chắn sẽ trực tiếp đập bàn, nện một quyền vào mặt Cố lão gia chủ hoàng tộc rồi. Hơn nữa, hai đại hoàng tộc cũng quá xem thường hắn rồi, rốt cuộc ai mới là vương giả Tân Nguyệt Địa? Cường giả mạnh nhất Thiên Niên Thời Đại chưa ra đời, bọn họ tự cho mình là thần sao? "Chiến!" Sở Mộ phun ra một chữ, không hề lảm nhảm nhiều lời.
"Sở vương, hình như ngài không hiểu rõ chúng ta đang đối mặt với địch nhân cường đại như thế nào. Quyết định đơn giản như vậy có phải là hơi qua loa tắc trách không?" Một gã trưởng lão tuổi trẻ lên tiếng bất mãn. "Sở vương, ngài mới tu luyện trở về, hay là trước tiên tìm hiểu sự tình cụ thể rồi hãy ra quyết định cũng không muộn!" Bàng nguyên lão cũng lên tiếng khuyên nhủ. Phần lớn thành viên bảo thủ đều đề nghị Sở Mộ trước tiên hiểu rõ tình huống, trong lúc nhất thời cả gian đại sảnh ồn ào hẳn lên. "Sở vương, hay là tạm thời ngừng họp, ngày mai lại tiếp tục thương thảo?" Khương Ma Đế nói.
Sở Mộ khẽ lắc đầu, ánh mắt rơi vào người tổng soái Viên Tuế của hải quân Tân Nguyệt, mở miệng nói: "Tình huống hải quân Tân Nguyệt thế nào?" Viên Tuế quay đầu nhìn lại, thong dong hồi đáp: "Chỉ chờ hải quân Ô Bàn tới tìm chết thôi!" Hải quân Tân Nguyệt là quân đội vương bài, từ đầu tới cuối chỉ nghe theo mệnh lệnh duy nhất từ Sở Mộ. Cho dù toàn bộ thành viên cao tầng đồng ý di dân, chỉ cần một mình Sở Mộ muốn chiến, hải quân Tân Nguyệt tuyệt đối không lùi một bước.
"Vũ trưởng lão, tình huống Thánh vệ quân như thế nào?" Sở Mộ không quản thái độ của đám người có ý kiến phản đối, tiếp tục hỏi. Vũ Bá đảm nhiệm chức vụ trưởng lão tối cao quản lý Tân Nguyệt Thánh vệ quân. Lão gia hỏa này từng là tổng giáo đầu hoàng tộc, kinh nghiệm phong phú, kỹ năng đầy mình. Lúc này, ông đã huấn luyện Thánh vệ quân thành một đội quân bền chắc như thép, tinh thần sung mãn. Tân Nguyệt Thánh vệ quân cũng chỉ nghe theo mệnh lệnh Sở Mộ, vốn là họ đang chờ đợi hai chữ "xuất chiến" để lập tức tiến quân ra sa trường. "Ha hả, chỉ chờ Sở vương hạ lệnh!" Vũ Bá cười lên sang sảng, cung kính nói. Dưới tình huống bình thường, mọi người có thể tùy ý xưng hô, nhưng nơi này là hội nghị cao tầng, Vũ Bá phải giữ vững tôn trọng đối với vương giả.
"Tân Nguyệt quân thì sao?" Ánh mắt Sở Mộ lại chuyển sang Triêu Lãnh Xuyên. Tân Nguyệt quân là lực lượng trung thành tuyệt đối, có trách nhiệm thủ hộ biên giới Tân Nguyệt Địa, đây cũng là quân đoàn có số lượng khổng lồ nhất. Ngày thường Bàng nguyên lão, Trầm nguyên lão, Liễu nguyên lão cùng chung quản lý, rèn luyện thực lực binh sĩ. Nhưng Thống soái chân chính lại là Triêu Lãnh Xuyên, mặc dù hắn liên tục ra ngoài tu luyện nhưng chỉ một mình hắn mới có quyền lực điều động quân đội. "Ta nhớ là thời điểm giành độc lập, Sở vương đã nói không cho phép bất kỳ kẻ nào vô cớ xâm nhập lãnh thổ, cho dù là Cảnh chủ, Cương chủ, Thần Tông phán quan... hễ phạm là giết. Bây giờ địch nhân của chúng ta không phải là Vân cảnh, cũng không phải là cương thổ, mà là liên quân tám thế lực lớn. Thế nhưng, nếu suy nghĩ kỹ hơn một chút, chuyện này không phải chứng minh lực lượng của chúng ta khiến cho địch nhân kiêng kị hay sao?" "Đã như vậy, tại sao không chiến?" Vừa nói đến đây, thanh âm Triêu Lãnh Xuyên đột ngột tăng cao, cơ hồ muốn rung chuyển cả gian đại sảnh. Lời nói của Triêu Lãnh Xuyên khiến hội nghị yên tĩnh thật lâu. Sở Mộ nhìn chăm chú sắc mặt tên này, trong lòng thầm nghĩ tên này mới ít lâu không thấy, tại sao đột nhiên khí phách mười phần rồi, đây có còn là Triêu thái tử nội liễm, thường xuyên ngại ngùng không? Lãnh đạo phải có tư cách quyết đoán của một vị lãnh đạo. Triêu thái tử nói câu này rất tốt, đủ khí phách. Sở Mộ không thích nói nhảm, câu nói này của Triêu thái tử đã bù vào điểm thiếu sót lúc nãy, nó kích thích huyết tính trong lòng tất cả mọi người.
"Bạch Ngữ, còn ngươi?" Sở Mộ nhìn sang Bạch Ngữ, mỉm cười nhàn nhạt hỏi. "Ta chỉ chịu trách nhiệm giết người!" Bạch Ngữ thản nhiên hồi đáp. "Sở vương, ta và thống soái phân điện Tân Nguyệt thề chết xuất chiến." Bách Thiểu Dạ trực tiếp tỏ thái độ của mình. Bách Thiểu Dạ và Thẩm Mặc cùng chịu trách nhiệm quản lý phân điện ở ngoài lãnh thổ Tân Nguyệt Địa, họ cũng nắm trong tay quân đoàn lực lượng cường đại. Hiện tại ở vào thời khắc nguy cơ, Bách Thiểu Dạ lấy tư cách thành viên trọng yếu tỏ thái độ đã nói rõ lòng trung thành của hắn. Sở Mộ liếc nhìn Bách Thiểu Dạ, khe khẽ gật đầu. Xem ra lúc ban đầu dùng Quang hệ Tiên vật
Đề xuất Tiên Hiệp: Ta Có Một Thế Giới Tu Tiên