Phó thủ Thiết Quân dũng mãnh nhảy lên vai Cự Quy thú Bá Hạ. Giữa lúc các tướng lĩnh khác kinh hãi thối lui trước cơn sóng thần khổng lồ, một mình hắn lại xông thẳng tới, nghênh đón chính diện. Khí phách cường hãn bực này khiến hải quân Ô Bàn nửa kinh nửa sợ, trợn mắt há hốc mồm, không biết nên diễn tả tâm tình ra sao. Trong toàn bộ hải quân Ô Bàn, e rằng chỉ có nguyên thủ và phó thủ mới dám đơn độc đối kháng với Hải Khiếu Bất Hủ cấp bảy.
Cơn sóng thần cuồng bạo càng lúc càng gần, mang theo khí tức hủy diệt lan truyền trong không khí và mây mù. Tầm mắt của đám thủy thủ mờ mịt, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy thân ảnh phó thủ Thiết Quân và Cự Quy thú Bá Hạ từ xa. Khoảng cách rút ngắn nhanh chóng, khi họ ngẩng đầu nhìn lên, chỉ còn thấy biển nước kinh khủng. Sóng thần bao phủ toàn bộ hải quân Ô Bàn, cỗ lực lượng chí cường bắt đầu giáng xuống.
Giờ phút này, chín vạn hải quân Ô Bàn không còn nghe thấy bất kỳ thanh âm nào khác. Toàn bộ không gian đột nhiên tĩnh lặng đến dị thường, đầu óc bọn họ cũng chậm chạp mất đi khả năng suy tư. Đây chính là Hải Khiếu Bất Hủ cấp bảy. Đối diện với cỗ lực lượng kinh khủng này, tất cả sinh mạng quả thật nhỏ bé, cho dù dốc hết tâm tư tu luyện cũng chỉ là uổng phí. Bởi lẽ, sinh tử đã không còn nằm trong tay chính mình.
"Ầm!" Cuối cùng, cơn sóng thần đã nuốt chửng Cự Quy thú Bá Hạ vào trong biển nước mênh mông. Sau đó, soái hạm và phó hạm lần lượt bị thôn phệ. Từng đội thuyền hải quân Ô Bàn biến mất dưới làn sóng nước vô tận. Cuối cùng, toàn bộ hải quân Ô Bàn đều hãm thân vào cơn sóng thần cuồng bạo.
Trước đó, tất cả hải thuyền đã được Hồn sủng hệ Mộc và hệ Đằng thi triển kỹ năng liên kết, tạo thành đội hình cố định vô cùng vững chắc. Nhưng lực ngưng tụ chỉ đủ để duy trì một số đội tàu ở khu vực trung tâm không bị đánh tan. Khi sóng thần ập xuống, phần lớn hải thuyền bị cuốn bay, từng chiếc một tan rã, vỡ vụn thành vô số mảnh vụn trôi dạt khắp nơi.
Trên đỉnh tháp Phong Vũ thành, ba người Sở Mộ, Tang Anh và Lam Thiếp đứng chung một chỗ, dõi mắt nhìn cơn sóng thần Bất Hủ cấp bảy đang nuốt sống hải quân Ô Bàn. Vẻ mặt Tang Anh là rung động nhất. Hải Khiếu Bất Hủ cấp bảy vốn chỉ xuất hiện ở sâu trong đại dương hoang vu, nơi nhân loại không thể sinh tồn. Mỗi lần nó bộc phát đều đại biểu cho hằng hà sa số sinh linh diệt tuyệt.
Điều Tang Anh khó thể tin tưởng chính là Ngư nhân công chúa Lam Thiếp đã tự mình thi triển ra kỹ năng cường đại đến mức này. Cảnh tượng quả thực quá mức kinh khủng, nếu cơn sóng thần này tràn về phía đất liền, không biết sẽ có bao nhiêu tòa thành bị đại dương hủy diệt.
Lam Thiếp vẫn duy trì nụ cười ôn hòa, ánh mắt nhìn sang Sở Mộ, cười nói: "Phần đại lễ này thế nào? Ngươi vẫn chưa yên tâm về phòng ngự Phong Vũ thành sao?" Sở Mộ nghe thế khẽ đỏ mặt. Không phải hắn không tin thực lực Lam Thiếp, nhưng rất nhiều chuyện, dù tin tưởng cũng phải tận mắt nhìn thấy sự tình ổn định mới có thể yên lòng. Dù sao, trận chiến này ảnh hưởng quá lớn, hắn căn bản không thể thua nổi.
"Sóng thần cấp bậc này không có bao nhiêu tác dụng đối với Hải tộc, bởi vì chúng có thể lặn xuống biển sâu tránh nạn. Nhưng dùng để đối phó thuyền bè hàng hải lại cực kỳ thích hợp." Ngư nhân công chúa Lam Thiếp tiếp tục nói.
Tang Anh gật đầu lia lịa. Hắn không rõ Sở Mộ đã kết giao với Hải tộc bằng cách nào, hơn nữa lại là một vị công chúa Đông Hải tự mình dẫn đội, chỉ huy quân đoàn Hải tộc trấn thủ biên giới Phong Vũ thành. Cả đại dương đã bị Hải tộc khống chế rồi, vậy trận chiến này còn đánh để làm gì?
Hải quân Ô Bàn quả thực quen thuộc thủy chiến, có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, lực lượng cũng phi thường mạnh mẽ. Nhưng liệu họ có thể mạnh hơn Hải tộc, vốn sinh tồn trong đại dương không? Nhân loại là sinh vật trên đất bằng, dù có Thủy hệ Hồn sủng cũng chỉ giúp công việc thuận tiện hơn một chút, cuối cùng vẫn không thể xưng bá đại dương. Kẻ thống trị đại dương chính là Hải tộc. Ít nhất giờ phút này, Tang Anh đã biết đây là sự thật không thể chối cãi.
Hải Khiếu Bất Hủ cấp bảy càng lúc càng xa, đại dương sôi trào phát ra tiếng nổ vang như sấm. Hài cốt thuyền bè trôi nổi trên mặt biển, ngoài ra còn có vô số thi thể thủy thủ và Hồn sủng. Đám người xâm lược này không xứng đáng được hải táng dưới biển. Băng Ma Sa nhất tộc không cho phép bọn họ chìm xuống đại dương, tất cả thi thể đều bị một tầng băng mỏng bám vào, từ từ nổi lên mặt biển, từng người một, từng hàng, từng nhóm trôi nổi khắp hải vực.
Hình ảnh thê lương, ảm đạm đập vào mắt thủ vệ quân Phong Vũ thành lập tức tạo ra lực xung kích thị giác to lớn. Sau một trận tai nạn kết thúc thường là cảnh máu tươi lâm ly, thi thể chất chồng như núi. Nhưng tai nạn sóng thần này không có máu tươi chảy xuôi, cũng không thấy chi gãy, đầu vỡ... mà chỉ có những cỗ thi thể lạnh băng, làn da trắng nhợt dọa người. Không nghi ngờ gì, đây chính là tai nạn khủng khiếp đối với hải quân Ô Bàn. Mặc dù trước đó họ đã lựa chọn trận hình phòng ngự, vẫn không tránh khỏi tổn thất cực lớn.
Đại dương mênh mông dần dần yên tĩnh lại, nước biển bỗng nhiên quay cuồng tạo thành vòng xoáy mạnh mẽ. "Ào ào ào!" Một thân thể khổng lồ từ dưới nước trồi lên, đạp trên sóng nước gầm thét điên cuồng. Điều này chứng minh bá chủ đại dương đang cực kỳ tức giận.
"Thiết Quân ta sẽ nghiền nát tòa thành các ngươi. Đừng hòng có một ai sống sót!" Tiếng gầm thét từ ngoài xa truyền đến, lực lượng cường đại chấn động khiến Phong Vũ thành rung chuyển. "Đó là phó thủ Thiết Quân của hải quân Ô Bàn, hắn muốn xung phong rồi." Tang Anh lo lắng nói. "Người này thực lực có vẻ rất mạnh!" Ngư nhân công chúa Lam Thiếp vẫn cười nói như thường.
Sở Mộ khẽ nhíu mày. Hắn vốn tưởng rằng hải quân Ô Bàn chỉ có duy nhất nguyên thủ hải quân là cường giả cấp lãnh tụ. Không ngờ phó thủ Thiết Quân cũng là một gã nhân loại lãnh tụ, Hồn sủng của hắn – Cự Quy thú Bá Hạ – đã đạt tới cảnh giới cao đẳng Bất Hủ, thực lực cường đại không thể khinh thường.
Bản thân Lam Thiếp chiến lực không mạnh, điểm mạnh của nàng là hỗ trợ và điều binh khiển tướng. Lần này quân đoàn Hải tộc phái ra trợ giúp không có tướng lĩnh cao đẳng Bất Hủ. Nếu để những tướng lĩnh khác vây công Cự Quy thú Bá Hạ, e rằng Hải tộc sẽ bị tổn thất thảm trọng. "Ta đối phó hắn!" Sở Mộ trầm giọng nói.
Ngư nhân công chúa Lam Thiếp lắc đầu: "Ngươi là Hỏa hệ, trong tình huống ngang cấp, miễn cưỡng đối phó Thủy hệ Bá Hạ sẽ rơi vào hoàn cảnh xấu. Ngươi chỉ có tác dụng nếu xuất hiện ở thời điểm mấu chốt, thân phận và địa vị có ảnh hưởng đặc thù với cuộc chiến tranh này. Vì thế, ngươi phải bảo tồn thể lực, không thể nào hao hết tâm tư thể lực trong một trận chiến."
"Tên này là cao đẳng Bất Hủ, thủ hạ của ngươi rất khó đối phó." Sở Mộ nói. Lam Thiếp vẫn kiên trì ý kiến của mình. Nàng đã nhận trách nhiệm bảo vệ tòa thành này, vậy thì hải quân Ô Bàn đừng mong tiến vào nửa bước, cho dù là Bá Hạ cao đẳng Bất Hủ cũng không được.
Ngư nhân công chúa Lam Thiếp nói có đạo lý, bởi vì thuộc tính tương khắc, Sở Mộ không thích hợp chiến đấu với Thủy hệ Hồn sủng. Dưới tình huống cấp bậc ngang nhau, Sở Mộ rõ ràng không phải là đối thủ của phó thủ Thiết Quân. Một khi xuất hiện tình huống ngoài dự liệu, hắn sẽ vô lực chạy đi cứu viện những nơi khác. Cuối cùng, Sở Mộ quyết định không mạo hiểm xuất thủ.
Lúc này, Lam Thiếp cầm lên một con ốc biển tinh xảo, thổi lên một khúc giai điệu êm tai. Khu vực ven biển phía dưới quan ải lập tức xuất hiện vài thân ảnh quen thuộc. Đó là đội ngũ thị vệ của Ngư nhân công chúa, trong đó có hai đầu Hải Tích Yêu từng gặp Sở Mộ vài lần. Thực lực chúng đều là trung đẳng Bất Hủ, có địa vị rất cao trong Hải Tích Yêu nhất tộc.
Bên ngoài quan ải xuất hiện bảy thân ảnh Hải Tích Yêu, tổng cộng có ba con sơ đẳng Bất Hủ và bốn con trung đẳng Bất Hủ. "Băng Ma Sa nhất tộc đang giải quyết những đội tàu rời rạc, phó thủ dẫn theo một đám cường giả trực tiếp tiến công Phong Vũ thành. Chúng ta cố gắng trì hoãn thời gian càng lâu, hải quân Ô Bàn sẽ tổn thất càng nặng." Ngư nhân công chúa Lam Thiếp nói.
Nàng không cho Sở Mộ xuất thủ là muốn bảo tồn thể lực của hắn. Lúc trước, một mình hắn đánh sụp ba mươi vạn liên minh đại quân tại chiến trường Đông Cuồng Lâm, rồi lại chạy tới Vân Môn quan ải cứu viện, bây giờ chạy tới Phong Vũ thành đã mệt mỏi lắm rồi. Vì thế, hắn cần nghỉ ngơi một đoạn thời gian mới có hy vọng khôi phục trở về trạng thái đỉnh phong.
Sở Mộ suy nghĩ đến đại cục cũng không miễn cưỡng xuất trận, quyết định giao chiến trường nơi này cho Lam Thiếp xử lý. Bảy đầu Hải Tích Yêu cấp Bất Hủ lần lượt chui xuống nước. Lam Thiếp đứng trên tường thành chỉ huy chúng chiến đấu. Hải Tích Yêu đồng dạng là hảo thủ thao túng đại dương, bảy đầu Hải Tích Yêu mạnh mẽ khống chế khu vực thềm lục địa. Sau đó, chúng liên thủ nhấc lên bảy cơn sóng lớn đánh tới Cự Quy thú Bá Hạ.
Hình thể Cự Quy thú Bá Hạ lớn hơn Hải Tích Yêu rất nhiều, nó không thèm quan tâm đến đối phương, chỉ một mực lao tới Phong Vũ thành. Từ khi phó thủ Thiết Quân lên làm lãnh tụ, hắn chưa từng bị sỉ nhục như thế này, trong lòng tức giận như núi lửa phun trào. Chỉ là một mảnh đất Tân Nguyệt Địa nho nhỏ mà thôi, một mình hắn cũng có thể san thành bình địa.
Cự Quy thú Bá Hạ đánh tới một trảo, nhất thời cuốn lên từng lớp sóng biển tràn về phía Phong Vũ thành. Ẩn bên trong sóng lớn là lực lượng chấn động hung mãnh, cho dù Phong Vũ thành được xây dựng bằng nham thạch cao cấp cũng khó lòng chịu nổi mấy lần xung kích. Bảy đầu Hải Tích Yêu xuất hiện để thủ hộ Phong Vũ thành, thấy thế liền tạo ra mấy tầng Thủy Mạc (tường nước) ngăn cản ở phía trước.
Cự Quy thú Bá Hạ hung hăng bạo ngược xông thẳng tới vách tường nước, thân thể nó đâm xuyên qua từng cái một. Sau khi đến gần tường thành, nó lập tức xoay người tạo ra một vòng xoáy đại dương cường đại. "Ầm!" Bảy đầu Hải Tích Yêu bị lực lượng xung kích đánh văng ra ngoài, trong đó có hai con bay lên trên lục địa, lăn lông lốc mấy chục vòng, cả người đầy máu.
Hải Tích Yêu sơ đẳng Bất Hủ quả nhiên không ngăn cản nổi công kích của Cự Quy thú Bá Hạ. Ngư nhân công chúa không miễn cưỡng hai con Hải Tích Yêu bị thương tiếp tục chiến đấu, nàng lập tức hạ lệnh cho chúng rời khỏi chiến trường. "Rống!" Cự Quy thú Bá Hạ thắng thế liền ngẩng đầu lên gầm thét một tràng vang dội.
Cự Quy thú Bá Hạ há miệng phun ra một đạo Thủy trụ to lớn. Toàn bộ nước biển đều bị hút vào trong đó, để lộ ra bãi cát đá lởm chởm bên dưới. Cột nước có đường kính mấy trăm thước, nếu đánh trúng hẳn là dư sức xỏ xuyên qua cả tòa Phong Vũ thành. Không biết sẽ có bao nhiêu người thiệt mạng dưới một kích này.
Tang Anh thấy cột nước bay tới, sắc mặt thoáng cái trắng bệch. Nhưng Ngư nhân công chúa Lam Thiếp ở bên cạnh lại vô cùng trấn định. Nàng khẽ lẩm bẩm niệm chú ngữ, vang lên mấy đạo âm phù huyền bí. Thanh âm của nàng biến thành làn sóng âm lan truyền ra xa. Sở Mộ có thể thấy vô số phù văn Thủy hệ mờ mờ ảo ảo đang kết thành một loại trận đồ nào đó.
Phù văn Thủy hệ bám vào tường thành nhanh chóng đan kết chặt chẽ, tạo thành một tầng kết giới phòng ngự. "Rầm rầm rầm!" Cột nước hung hãn oanh kích lên tường thành Phong Vũ thành, gây ra hàng loạt chấn động kịch liệt. Năng lượng hủy diệt lan tràn khắp tường thành, chuẩn bị thuận thế xông tới. Cùng lúc đó, kết giới âm phù Thủy hệ phòng ngự của Lam Thiếp đột nhiên bừng sáng, quang mang màu lam hóa thành tấm chắn bao trùm khắp Phong Vũ thành.
Cột nước điên cuồng xung kích, phù văn Thủy hệ lúc sáng lúc tối, tùy thời đều có thể tan biến. "Kẽo kẹt... kẽo kẹt..." "Rắc rắc rắc!" Trên tường thành và pháo đài xuất hiện không ít vết nứt, nhìn qua hẳn là không thể chống đỡ cột nước xung kích quá lâu.
Phó thủ Thiết Quân đứng trên vai Cự Quy thú Bá Hạ lạnh lùng nhìn tới tòa thành đối diện, mở miệng nói: "Bản thân ta muốn nhìn xem người nào ngăn cản nổi Hồn sủng Bá Hạ của ta." Vừa dứt lời, Thiết Quân đã ra lệnh cho Cự Quy thú Bá Hạ tăng cường uy lực xung kích, hắn muốn trực tiếp tiêu diệt Phong Vũ thành và tất cả mọi người trong đó.
Lúc này, những đầu Hải Tích Yêu bị đánh bay đã quay trở lại, chúng đồng thời niệm chú ngữ tạo thành một cái Hải trận năm góc, muốn giam cầm Cự Quy thú Bá Hạ. Thiết Quân nhìn lướt qua đám Hải Tích Yêu, cười lạnh nói: "Một đám thằn lằn vô dụng, cút đi!"
Cự Quy thú Bá Hạ từ bỏ công kích Phong Vũ thành, cái đuôi gai góc hung ác đảo qua, đánh rơi một đầu Hải Tích Yêu trung đẳng Bất Hủ xuống đáy biển sâu. "Thật là cản trở!" Thiết Quân tức giận nhìn bốn đầu Hải Tích Yêu còn lại, miệng lập tức niệm chú ngữ. Trước mặt Thiết Quân xuất hiện hai cái đồ án, từ đó nhảy ra một con Thiên Thủ ma chương và một con Thâm Hải cự nhân.
Hai con Hồn sủng này đều là trung đẳng Bất Hủ, thực lực mạnh hơn bốn đầu Hải Tích Yêu trung đẳng Bất Hủ vài phần. Thiết Quân triệu hoán Thiên Thủ ma chương và Thâm Hải cự nhân là muốn giải quyết đám Hải Tích Yêu càng nhanh càng tốt. "Để ta xem các ngươi còn có Hồn sủng nào ngăn cản nổi." Thiết Quân cười lạnh nói.
Tân Nguyệt Địa đột nhiên xuất hiện nhiều Hồn sủng trung đẳng Bất Hủ như vậy, lại còn có năng lực tạo ra Hải Khiếu Bất Hủ cấp bảy khiến hải quân Ô Bàn tổn thất rất lớn. Những chuyện này vốn nằm ngoài khả năng dự liệu của phó thủ Thiết Quân. Thế nhưng, cường giả lãnh tụ cuối cùng vẫn có thực lực vượt trội, một mình phó thủ Thiết Quân vẫn có thể hủy diệt Tân Nguyệt Địa. Một khối cương thổ nho nhỏ lấy cái gì ngăn cản hắn xâm lược?
"Ào ào ào!" Một nửa thân thể Cự Quy thú Bá Hạ chìm xuống đại dương, nửa khác trồi lên mặt nước đạp sóng đi tới. Lúc này, nó đã tiếp cận tường thành Phong Vũ thành. Lúc trước Bá Hạ ở phía xa còn không cảm thấy gì, bây giờ nó hiện ra trước mắt làm cho quân đoàn thủ vệ Tân Nguyệt Địa sợ hãi tái mặt. Bởi vì thân thể nó còn to hơn cổng thành, cái đầu vượt qua tháp canh cao nhất.
Toàn thân Bá Hạ là một khối giáp cứng bóng loáng, lân giác sắc bén mọc lên tua tủa, tứ chi cường tráng ẩn chứa lực lượng kinh khủng. Trên lưng nó còn có một cái mai rùa thật lớn. Nếu nó tiến vào tòa thành sẽ phá hủy mọi thứ trong nháy mắt.
Thấy Cự Quy thú Bá Hạ càng lúc càng gần, Ngư nhân công chúa Lam Thiếp cũng nhíu mày. Thực lực phó thủ Thiết Quân cường đại ngoài dự liệu, quả nhiên không thể tùy tiện phái ra vài thủ hạ là có thể đối phó. Nàng cầm con ốc biển lên, do dự không biết có nên thổi tiếp hay không. Lúc này, Sở Mộ nắm lấy tay Lam Thiếp, lắc đầu nói với nàng: "Không thể để cho Hải tộc các ngươi hi sinh lãng phí, để ta xuất thủ đi!"
Một khi Ngư nhân công chúa Lam Thiếp thổi còi hiệu, nhất định sẽ có hàng nghìn Hải tộc nổi lên mặt nước. Quân đoàn Hải tộc số lượng đông đảo, hẳn là có thể ngăn cản Cự Quy thú Bá Hạ công thành. Nhưng họ sẽ phải trả giá rất lớn, có khi lại là phí công vô ích. Ngư nhân công chúa Lam Thiếp đã trợ giúp Tân Nguyệt Địa rất nhiều, mười vạn hải quân Ô Bàn đại quân không phải để ngó chơi. Nếu để họ tiếp tục hi sinh, trong lòng Sở Mộ sẽ cảm thấy băn khoăn.
Cuối cùng, hắn vẫn phải ra tay. Mặc dù Hỏa thuộc tính bị khắc chế gắt gao, nhưng Thiết Quân là người nóng giận, dễ bị kích động. Nói không chừng, Sở Mộ sẽ có biện pháp dụ hắn lên trên đất bằng chiến đấu.
Lam Thiếp lẳng lặng nhìn Sở Mộ, bắt đầu do dự không biết có nên nghe hắn hay không. Nàng quả thật không nghĩ đến hải quân Ô Bàn sẽ xuất hiện cường giả cao đẳng Bất Hủ. Bất kỳ nhân vật lãnh tụ nào cũng có tác dụng quyết định trong chiến tranh, đây là do nàng suy nghĩ không chu toàn. Sở Mộ không chờ Lam Thiếp trả lời, trên người hắn bốc cháy hai loại ma diễm, thân thể từ từ bay lên không trung. Bản thân hắn chỉ to không bằng móng chân Cự Quy thú Bá Hạ, nhưng hắn không hề sợ hãi chút nào. Trước kia hắn đã đánh bại Thất Lô hải xà vương, xem như có đủ kinh nghiệm đối phó Bá Hạ.
"Sa sa sa!" Bỗng nhiên từ phương xa truyền đến thanh âm quen thuộc. Tiếng kêu tuy nhỏ lại văng vẳng khắp đất trời, nơi nào cũng có. Làn sóng âm đánh xuống đại dương lập tức nhấc lên một trận xoáy nước quỷ dị. Nước biển đột nhiên chảy ngược làm cho Cự Quy thú Bá Hạ di chuyển khó khăn, trong lúc nhất thời nó lộ vẻ lúng túng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Sở Mộ và Ngư nhân công chúa đồng thời chuyển tầm mắt về phía thanh âm truyền đến. Tiếng kêu này... Sở Mộ tiếp xúc với nó không nhiều, nhưng đây là thanh âm cực kỳ đặc biệt trong lòng hắn, không thể nào quên được. Bởi vì đó là thanh âm của Hoàng Tuyền Họa.
Trong lòng Sở Mộ mênh mông quay cuồng, chẳng lẽ hoàng gia hải tuần đã mang tiểu Hoàng Tuyền đến Ám Thiên hải rồi? Chỉ cần nghe tiếng kêu tràn đầy khí phách của nó là biết gông xiềng phong ấn đã được giải khai. Tiểu Hoàng Tuyền hiện tại như hổ về rừng, như rồng xuống biển. Có lẽ vào lúc này, nó vô cùng cấp thiết muốn đánh một trận cho thống khoái.
Đề xuất Tiên Hiệp: Đại Tấn Đệ Nhất Bát Sắt