Nàng chưa tỉnh giấc là bởi linh hồn quá đỗi suy yếu, đang trong trạng thái hôn mê để từ từ phục hồi. Chỉ cần linh hồn nàng khôi phục hoàn toàn, ý thức sẽ bắt đầu thức tỉnh. Trong lòng Sở Mộ dâng trào niềm hân hoan khôn xiết, khát khao nàng có thể sớm ngày mở mắt.
Hắn nhớ rõ thuở xa xưa, nàng từng ngồi yên trên boong thuyền đón gió biển, đôi mắt sáng ngời dõi xuống mặt đại dương bao la, nhưng khí chất u buồn ấy lại khiến lòng hắn bồi hồi xúc động. Khoảnh khắc đó, Sở Mộ thật sự động tâm. Đó là thời kỳ thiếu niên nhiệt huyết, hắn chỉ muốn đến gần nàng, tâm sự mọi chuyện. Giờ đây, nàng nằm im lìm, dung mạo vẫn mỹ lệ không hề thay đổi.
Trong suốt quãng thời gian hóa thân thành U Linh, nàng vẫn thường xuyên quanh quẩn bên cạnh hắn. Đôi khi nàng mất hứng sẽ xoay người rời đi, tựa như đang chơi trò trốn tìm, khiến hắn dần lạc mất bản tâm. Sở Mộ vẫn luôn cho rằng nàng hoàn mỹ, sở hữu sắc đẹp khuynh thành, khí chất ôn nhu, trang nhã của một vị Cẩn Nhu công chúa, cùng cơ trí và quyết đoán như một học giả lão luyện.
Khi hắn bắt đầu cởi mở tâm tình, tiếp xúc với nàng, lại phát hiện tính tình nàng rất đỗi trẻ con, thích tùy hứng, đôi lúc lại cực kỳ tinh quái, khiến hắn không thể nào thấu hiểu nàng đang suy nghĩ gì. Có lẽ, những điều đó mới chính là bản tính chân thật của nàng: tự do tự tại, không bị bất kỳ thứ gì trói buộc. Thậm chí, nàng còn đủ can đảm để thổ lộ tình yêu của mình.
Thuở ban đầu tiếp xúc, Sở Mộ cảm giác giữa hai người tồn tại một tầng ngăn cách vô hình. Sau này nàng bộc lộ bản tính, hắn ngược lại cảm thấy càng thêm chân thật. Thật là một sự châm chọc: trước khi nàng biến thành U Linh, Sở Mộ cảm thấy tâm hồn hai người cách nhau quá xa, xa đến mức không thể chạm tới. Nhưng khi nàng hóa thành U Linh, Sở Mộ lại cảm thấy nàng ở rất gần, cho dù nàng oán trách hắn đần độn và không hiểu phong tình, tiếng cười thanh thúy ấy vẫn từ từ hòa tan nội tâm lạnh lẽo của hắn.
Sở Mộ ngồi bên cạnh, nhìn nàng ngủ say, hồi tưởng lại những chuyện đã trải qua. Khi nàng tỉnh lại, hắn sẽ có thể chạm vào nàng. Hắn có thể ngửi được mùi hương trên thân thể nàng, có thể chạm vào khuôn mặt tinh xảo, có thể hôn lên đôi môi mê người kia... Khi nàng ở hình thái U Linh rất thích ôm lấy hắn từ phía sau, vậy thì sau này hắn cũng có thể ôm chặt lấy nàng.
Sở Mộ lẳng lặng suy tư, hi vọng khoảnh khắc nàng mở mắt ra sẽ lập tức nhìn thấy mình. Dù sao cũng không có việc gì để làm, hắn liền ngồi xuống tĩnh tu ngay tại chỗ. Lãnh thổ Ma Linh là nơi linh khí dày đặc, hẳn là có thể hỗ trợ tốc độ tu luyện nhanh hơn một chút. Sở Mộ nhắm mắt lại, tiến vào trạng thái tĩnh tu.
Hắn không biết lần này sẽ tĩnh tu bao lâu. Yểm Ma Thánh vực không hề phân chia ngày đêm. Mỗi lần mở mắt, Sở Mộ lại phát hiện mái tóc Cẩn Nhu công chúa dài hơn một chút. Tầng băng sương bao phủ thân thể nàng dần trở nên mỏng manh, gương mặt xinh đẹp thoáng ửng hồng.
Sở Mộ biết nàng sắp tỉnh lại. Dùng hồn niệm cảm giác, hắn thấy linh hồn và thân thể nàng đã dung hợp hoàn toàn. Khí tức sinh mệnh trong cơ thể nàng từ từ tăng trưởng, không còn là một cỗ thi thể lạnh như băng nữa. Sở Mộ quan sát trong chốc lát, sau đó nhắm mắt lại tiếp tục tu luyện.
Trong cuộc chiến tranh vừa qua, thân thể Sở Mộ đã thu nạp quá nhiều oán khí. Nếu không kịp thời tinh lọc, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến trạng thái tinh thần của hắn. Bởi vì trong cỗ oán khí khổng lồ kia xen lẫn quá nhiều trí nhớ và cảm xúc tiêu cực: bi thương, tức giận, thù hận... sẽ làm nhiễu loạn bản tính của hắn.
Hơn nữa, cỗ lực lượng này còn chưa ổn định, Sở Mộ cần thời gian để luyện hóa thành sức mạnh của riêng mình. Vốn dĩ, Sở Mộ có dự định đi Tà miếu một chuyến, nhưng hắn không muốn rời đi lúc này, chỉ hi vọng thời điểm Cẩn Nhu công chúa tỉnh giấc sẽ thấy mình đầu tiên.
Lãnh thổ Ma Linh có rất nhiều Tinh Linh nhỏ xinh, cứ cách một đoạn thời gian lại xuất hiện, bay múa xung quanh hắn. Những chủng tộc sống trong Yểm Ma Thánh vực sẽ không công kích Ma Linh, thậm chí còn ra sức bảo vệ chúng thoát khỏi hiểm cảnh. Hiện tại, Ma Linh và Yểm Ma nhất tộc đang ở trạng thái hỗ trợ lẫn nhau.
Tốc độ Yểm Ma nhất tộc phát triển rất nhanh, Ma Linh sẽ giúp cho những Yểm Ma trẻ tuổi đề thăng năng lực thiên phú. Mà tốc độ Ma Linh sinh sôi rất chậm, chiến lực cũng không mạnh, nên cần có chủng tộc cường đại và đáng tin cậy bảo vệ.
Cẩn Nhu công chúa nằm trên Băng đàn, tọa lạc tại vị trí trung tâm của lãnh thổ Ma Linh bộ lạc. Kể từ khi nàng trở thành Ma Linh nữ vương, thân thể nàng vẫn luôn được đặt ở nơi này.
Tựa hồ cảm ứng được sinh khí đặc thù lượn lờ chung quanh Băng đàn, mấy ngày hôm nay lần lượt xuất hiện từng nhóm Ma Linh, giống như đang chuẩn bị nghênh đón nữ vương trở về.
Sở Mộ vẫn ngồi trên Băng đàn chuyên tâm tu luyện. Hắn không hề nhận thấy Ma Linh nhất tộc có biểu hiện khác thường. Khi ở trong Yểm Ma Thánh vực, hắn không cần phải buông thả hồn niệm để cảnh giác xung quanh.
Đám Ma Linh không ngừng lượn lờ phía trên bầu trời Băng đàn, thanh âm linh động tựa như một dàn hợp xướng ẩn chứa lực lượng thần bí. Vô số phù văn từ trên cao hạ xuống, bao phủ Băng đàn, hình thành một vầng sáng thánh khiết. Tia sáng chạm vào thân thể Cẩn Nhu công chúa, dần dần dung nhập vào trong.
Nàng là một mỹ nhân hiếm có. Trước kia, nàng thường xuyên đeo mặt nạ là vì muốn che đi dung mạo tuyệt sắc. Nàng chỉ muốn để cho người mình thích nhất nhìn thấy sắc đẹp của mình. Nàng đã từng nói với Sở Mộ, đeo khăn che mặt chỉ là một tập tục. Tập tục này đến từ một câu chuyện xưa, trong đó bất kỳ nữ tử mười bốn tuổi nào cũng bắt đầu đeo khăn che mặt. Chỉ khi nào gặp được người mình thích, mới bỏ khăn che mặt ra.
Chuyện đó mang ý nghĩa là nàng coi trọng nam tử ở phía đối diện, quan hệ giữa hai người sẽ tiến tới một bước dài. Thậm chí sẽ có hi vọng phát triển tình cảm, trở thành phu thê sống với nhau cả đời. Đây là câu chuyện xưa mà Cẩn Nhu công chúa nghe mẫu thân của mình kể lại. Sau khi mẫu thân rời đi, nàng nhớ lại câu chuyện xưa kia mới bắt đầu đeo khăn che mặt.
Ở thời điểm đó, rất nhiều người nghe nói Cẩn Nhu công chúa xinh đẹp tuyệt trần, nhưng không có bao nhiêu người có may mắn thấy được dung nhan của nàng. Sở Mộ không hề lưu ý tình huống chung quanh, hoàn toàn không biết tấm khăn che mặt đã được bỏ xuống từ khi nào.
Miệng nàng đang khẽ hô hấp, từng đợt từng đợt rất nhẹ... Bộ ngực nàng phập phồng nhè nhẹ, mười ngón tay chậm chạp di động. Bộ dạng nàng lúc này vô cùng an tường, như là một vị tiên tử ngủ say sắp sửa thức tỉnh. Dần dần, lông mi của nàng rung động, cặp mắt chậm rãi mở ra...
Trong ánh mắt nàng lộ vẻ u mê, tinh khiết như hồ nước trên núi cao. Nàng nhìn thấy một đám Ma Linh đang bay lượn trên không trung. Mỗi một con Ma Linh đều kêu lên hưng phấn, chúc mừng nàng tỉnh lại. Cẩn Nhu công chúa lẳng lặng nhìn chúng nó bay múa, ánh mắt cong lại, biểu lộ niềm vui sướng khi được hồi sinh.
Nàng theo bản năng muốn đưa thân thể mình bay lên... "Kỳ quái!" Cẩn Nhu công chúa kinh hô một tiếng, trong lòng nghi ngờ khó hiểu. Nàng cảm giác thân thể của mình nặng nề kỳ lạ. Trước kia, chỉ cần nàng động ý niệm sẽ có thể bay lên rất cao, nhưng mà lúc này dốc hết sức vẫn nằm im một chỗ.
Khi nàng động đậy thân thể, bỗng nhiên cảm giác cả người lạnh băng. Thân thể nàng đã bị băng phong rất lâu, vì thế lúc ban đầu nàng không có cảm thấy khác thường. Nhưng khi nàng nhúc nhích cơ thể, mới nhận thấy một cỗ khí tức lạnh lẽo lan truyền khắp toàn thân.
Cẩn Nhu công chúa vươn tay ra chống đỡ thân thể mình, khí lạnh lập tức truyền vào lòng bàn tay nàng. Nàng cố gắng nâng đỡ thân thể mình ngồi dậy, mái tóc dài rơi xuống phủ gần hết gương mặt nàng.
Đề xuất Tiên Hiệp: Siêu Thần Cơ Giới Sư