Logo
Trang chủ

Chương 1601: Một năm tuyết

Đọc to

Tại Thiên thành, một vị Đồ Đằng tín nữ vận lam y, bước chân nặng nề, tiến sâu vào một hẻm nhỏ trắng toát. Khi đến điểm cuối, nàng bỗng nhiên ngã xuống bất tỉnh. Ngay sau đó, tựa như linh hồn xuất khiếu, một linh hồn thướt tha, tuyệt mỹ nhẹ nhàng thoát ra khỏi thân thể. Linh hồn ấy từ từ ngưng tụ thành thực thể, hiển lộ dung nhan mỹ lệ mê người.

"Cuối cùng cũng hoàn thành, không biết Sở Mộ có thể thành công thoát thân hay chưa," Cẩn Nhu công chúa khẽ lẩm bẩm. Trong lúc nàng tự vấn, nàng không hề hay biết rằng trên không trung, một bụi Thiện Ác Hoa màu thánh lam xen lẫn đỏ máu đang chậm rãi xuất hiện. Bụi hoa này dọc theo vách tường thành trắng muốt nhanh chóng sinh trưởng, lan tràn, rồi bao vây kín mít cả khu vực.

Bạch Cẩn Nhu nhìn thấy hoa đằng hoa mạn kia, lập tức quay đầu lại. Vừa lúc đó, vô số cánh hoa đón gió bay lên, nhanh chóng ngưng tụ, chậm rãi hình thành một thân thể tuyệt mỹ... Cánh hoa mở ra, Thiện Ác nữ vương (Vũ Sa) một thân sương lạnh đứng trước mặt Bạch Cẩn Nhu. Cẩn Nhu cẩn thận quan sát, nhất thời không thể phân biệt được nàng là Thiện Ác nữ vương hay chỉ là Vũ Sa.

Bạch Cẩn Nhu có thuật đọc tâm. Dù không sử dụng đối với Thiện Ác nữ vương, nàng vẫn mơ hồ cảm nhận được Thiện Ác nữ vương đã khác biệt so với trước, tựa hồ khí chất và tâm thái đều đã thay đổi.

"Những mầm mống kia đều đã đặt vào những vị trí tương ứng rồi sao?" Thiện Ác nữ vương cất tiếng hỏi, giọng nói không chứa bất kỳ cảm xúc nào.

"Ừm," Bạch Cẩn Nhu gật đầu, hỏi lại: "Sở Mộ đâu rồi? Tại sao không thấy hắn?"

Nhắc đến Sở Mộ, ánh mắt Thiện Ác nữ vương quái dị dao động một chút. Nàng cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh đáp: "Hắn rất nhanh sẽ đến thôi."

"Ngươi đang nói dối," Bạch Cẩn Nhu nhìn thẳng vào mắt Thiện Ác nữ vương. Khi sử dụng thuật đọc tâm, sự dao động trong ánh mắt lúc nói chuyện rất dễ dàng bị nhìn thấu.

"Không có. Đưa mầm mống kia cho ta," Thiện Ác nữ vương hồi đáp.

"Sở Mộ rốt cuộc ở đâu? Ngươi đã làm gì hắn?" Cẩn Nhu công chúa đọc được chút tin tức chẳng lành từ đôi mắt Thiện Ác nữ vương, nhất thời toàn thân dâng lên địch ý, nhìn chằm chằm nàng.

"Ngươi thật phiền phức!" Thiện Ác nữ vương giơ tay lên. Dưới chân Bạch Cẩn Nhu lập tức xuất hiện vô số dây leo, nhanh chóng quấn chặt lấy thân thể nàng. Một số hoa thứ mang tác dụng tê liệt chưa kịp đâm vào cơ thể nàng, muốn biến thân thể nàng thành màu xám tro.

Bạch Cẩn Nhu cảm thấy nguy hiểm, thân thể nhanh chóng chuyển sang trạng thái U Linh, thoát khỏi sự trói buộc của dây leo Thiện Ác nữ vương. Thiện Ác nữ vương cười lạnh, chú ngữ nhẹ nhàng niệm lên. Trong ngõ nhỏ bỗng nhiên xuất hiện một đóa phong ấn hoa màu lam cực lớn, nở rộ trên đỉnh đầu Bạch Cẩn Nhu. Cánh hoa phong ấn biến thành từng đạo ấn ký quỷ dị bay lượn quanh thân thể U Linh của Cẩn Nhu công chúa.

Cẩn Nhu công chúa muốn tránh thoát, nhưng phát hiện lực lượng phong ấn của Thiện Ác nữ vương vô cùng mạnh mẽ. Dù sử dụng Ma linh tinh thần thủ hộ cũng không thể ngăn cản phong ấn này khóa chặt toàn thân nàng, bao gồm cả linh hồn. Bạch Cẩn Nhu nhìn thân thể mình không thể nhúc nhích, trong khi Thiện Ác nữ vương chậm rãi tiến đến, mạnh mẽ đoạt lại những mầm mống dẫn dắt mắt trận. Bạch Cẩn Nhu kinh hãi không dứt trong lòng. Thực lực của nàng ta mạnh mẽ đến mức nào, hơn nữa cả người nàng ta đều toát ra cảm giác đáng sợ!

"Vù vù hô!!!!!!!!!!" Bỗng nhiên, một đoàn ma diễm màu đen và ma diễm màu bạc chồng lên nhau, chậm rãi bốc cháy bên cạnh Bạch Cẩn Nhu. Trong hỏa diễm, thân ảnh Sở Mộ từ từ hiện ra.

Hỏa diễm tản đi, Sở Mộ đứng đó, đôi mắt nhìn Thiện Ác nữ vương, hỏi: "Ngươi đang làm gì?"

Thiện Ác nữ vương vẫn duy trì vẻ mặt không chút thay đổi, tiện tay phẩy qua, những phong ấn hoa đang hạn chế Bạch Cẩn Nhu liền từ từ tan biến khỏi người Cẩn Nhu công chúa. Nàng không muốn nói thêm một lời nào với Sở Mộ. Sau khi lấy được những mầm mống kia, nàng xoay người hướng về bức tường bị hoa đằng quấn quanh. Hoa đằng trên tường từ từ tản ra, mở ra một hoa đằng thông đạo, không biết dẫn tới nơi nào.

"Khoan đã," Sở Mộ đưa tay nắm lấy bả vai nàng.

"Đừng đụng vào ta!" Thiện Ác nữ vương thẹn quá hóa giận thốt lên. Sau tiếng khẽ gắt gỏng này, những Thiện Ác Hoa vốn đang nhu hòa trên vách tường xung quanh bỗng trở nên dữ tợn, hoa độc chi chít như răng nanh đồng loạt hướng Sở Mộ đâm tới, tùy thời có thể phun ra độc châm trí mạng. Bạch Cẩn Nhu kinh hãi nhìn những gai độc đáng sợ kia, cảm giác như mình đang rơi vào trong thân thể của một yêu hoa quái vật.

Sở Mộ buông lỏng tay ra, những gai độc xung quanh cũng bỗng nhiên ngừng lại.

"Hồn ước đã giải trừ, sau này ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta, không quấy nhiễu lẫn nhau. Nhưng trước khi ngươi tiến vào Thiên Cung, ngươi đã đáp ứng ta điều gì?" Sở Mộ không hề úy kỵ những gai độc đang chĩa vào mình.

Bộ ngực Thiện Ác nữ vương phập phồng kịch liệt. Tất cả hình ảnh trong đầu khiến nàng cảm thấy không chịu nổi và sỉ nhục. Hết lần này đến lần khác, tên này lại dùng lý lẽ hùng hồn đứng trước mặt nàng, một bộ dáng hoàn toàn phủi sạch quan hệ. Quên đi, cứ như vậy quên đi sao? Nàng không muốn gặp lại hắn, vĩnh viễn không muốn nhìn thấy hắn!

"Số Thần Lộ còn dư có thể duy trì tính mạng của nàng. Bày trận như thế nào thì tìm Hạ Chỉ Hiền. Còn vấn đề gì nữa không, hỏi luôn đi," Thiện Ác nữ vương cuối cùng cũng đè nén tất cả lửa giận trong nội tâm. Nàng giờ đây có chút hối hận, lại cảm thấy mình thật ngu ngốc, tại sao ở đại điện Thời Đại không dứt khoát huy độc châm giết chết hắn!

"Ngươi đi đâu?" Sở Mộ nhìn thông đạo bằng hoa không biết dẫn tới đâu, cau mày nói. Hắn có chút ấn tượng về thông đạo này, tựa hồ là đi thông với dưới đáy Hắc ám thâm uyên. Sở Mộ biết trong vực sâu không chỉ có Thiện Ác Thủy Tổ mà còn có những sinh vật hắn không biết, những sinh vật ăn thịt người có tính uy hiếp đến an toàn Thiên thành!

"Không cần ngươi quan tâm," Thiện Ác nữ vương nhìn Sở Mộ, xoay người hướng vào bên trong cái thông đạo vô cùng sâu thẳm kia.

"Vậy ta đây rời đi như thế nào?" Sở Mộ tiếp tục đuổi theo, ngăn chặn trước mặt nàng.

Thiện Ác nữ vương cắn răng, tên nam nhân này sao lại phiền hà đến vậy chứ. Thật vất vả mới quyết định không giết hắn, hắn làm sao lại không biết cho người ta yên lặng một chút chứ. "Từ đâu tới đây, liền từ đó quay trở lại, cấm chế nơi đó không khép lại nhanh thế đâu!" Thiện Ác nữ vương tự nhủ, đây tuyệt đối là lời nói sau cùng đối với Sở Mộ!

"Ngươi phải ở lại chỗ này?" Sở Mộ hỏi.

Thiện Ác nữ vương mạnh mẽ xoay người lại, có chút không nhịn được nhìn Sở Mộ. Sở Mộ thật ra còn một vấn đề rất trọng yếu muốn hỏi nàng, nhưng nói thật hắn cũng không biết mở miệng như thế nào, chỉ muốn trước tiên kéo nữ nhân này lại, đừng để nàng dễ dàng phủi sạch như vậy. Nhưng nhìn bộ dáng của nàng, Sở Mộ cảm giác nếu như mình hỏi ra, nàng khẳng định không đè nén được lửa giận trong nội tâm, trực tiếp tiến lên cùng mình liều mạng. Quên đi, lần sau hỏi cũng được. Sở Mộ không nói gì nữa, ý bảo nàng có thể đi.

Thiện Ác nữ vương và Sở Mộ nhìn thoáng qua nhau. Trong khoảnh khắc này, vết thương đứt gãy trên linh hồn xuất hiện một trận đau đớn, cái cảm giác tựa như vốn cùng chung một thân thể đang điên cuồng truy tìm đối phương. Thiện Ác nữ vương tiếp tục đi về phía trước, thân thể thướt tha từ từ ẩn vào bên trong thông đạo quỷ dị kia.

Sở Mộ nhìn bóng lưng của nàng, cảm giác xa lạ mạnh hơn rất nhiều lần.

"Ngươi đã làm gì với nàng? Bộ dáng nàng như muốn điên lên," Bạch Cẩn Nhu đi tới bên cạnh Sở Mộ nhẹ giọng hỏi.

"Không có gì," Sở Mộ lắc đầu.

"Các ngươi đã giải trừ hồn ước rồi sao?" Bạch Cẩn Nhu hỏi.

"Ừ."

"Vì cái gì? Ngươi không sợ nàng trả thù ngươi sao?"

"Hẳn là không thể," Sở Mộ nhìn thoáng qua bên ngoài Thiên thành, mở miệng nói, "Chúng ta trước rời đi nơi này thôi."

"Ừm," Bạch Cẩn Nhu gật đầu.

........

Sở Mộ mang theo Bạch Cẩn Nhu rời khỏi Thiên thành. Khi bay đến tinh không, Sở Mộ từ trên cao nhìn xuống tòa thành màu trắng đứng cô độc trên một khối đại địa hình khay. Tòa Thiên Cung màu trắng này không biết đã tồn tại qua bao nhiêu vạn năm, lại không biết sẽ kéo dài thêm bao nhiêu vạn năm nữa. Người cư trú ở nơi đó, bọn họ tự xưng là hoàng tộc tài trí hơn người, là Thần tộc, nhưng bên trong đó đã xảy ra bao nhiêu chuyện cực kỳ bi thảm thì không một ai biết được.

Thông qua trí nhớ Thiện Ác nữ vương, Sở Mộ giống như đã thấy tòa Thiên Cung này một mặt giới luật như sắt, vô cùng nghiêm túc, nhưng mặt khác lại vặn vẹo và xấu xí. Chỉ tiếc, Sở Mộ nhìn thấy chỉ là một đoạn trí nhớ ngắn ngủi. Sở Mộ cho đến bây giờ vẫn không hiểu tại sao Thiện Ác nữ vương phải nhảy xuống vách đá hắc ám đó, phải biết rằng vách đá hắc ám đó đối với Thiên Cung mà nói chính là địa ngục đáng sợ nhất, nơi đó bọn họ chính là làm thức ăn cho bọn yêu, ma quỷ quái!

Sở Mộ nhìn bàn tay, trên đó có một giọt lệ. Trong giọt lệ này, nhất định nàng đã ghi lại một màn muốn chết thương tâm nhất kia. Sở Mộ cảm thấy nữ nhân kia là một người hoàn toàn xa lạ. Lý trí nói cho mình biết giọt lệ này rơi xuống biến thành bia khóc, đợi cho đến khi vết thương linh hồn khép lại, nàng hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của mình, coi như là một hồi mộng dài lâu, sau khi tỉnh lại liền chầm chậm tan biến không còn.

Do dự thật lâu, Sở Mộ đem giọt lệ bia khóc kia bỏ vào trong đồ dụng cụ chuyên dụng.

"Thiếu gia, tư vị thế nào? Nữ nhân này đối với nhân loại các ngươi mà nói hẳn là vưu vật bao người thiết tha ước mơ?" Thanh âm hèn mọn khinh thường của Ly lão nhi vang vọng trong đầu Sở Mộ.

"Có tin hay không ta xé nát cái miệng của ngươi?" Sở Mộ lạnh lùng nói.

"Các ngươi đều là Dị Nhân tộc, trên lý luận đã thuộc về phạm trù nhân loại rồi, các ngươi kết hợp với nhau cũng là lẽ thường thôi... được được rồi ta liền im miệng, im miệng," Ly lão nhi vội vàng nói.

"Có một vấn đề muốn hỏi ngươi, ngươi phải trả lời đàng hoàng cho ta," Sở Mộ vô cùng chăm chú nói.

"Thiếu gia cứ việc hỏi đi," Ly lão nhi đáp.

******

Nghe xong Ly lão nhi trả lời, toàn thân Sở Mộ trầm xuống. Bạch Cẩn Nhu ở một bên cẩn thận quan sát Sở Mộ hồi lâu rồi cũng không nói gì. Nàng có thuật đọc tâm nhưng không dám sử dụng, hơn nữa thuật đọc tâm của nàng cũng không biết vì sao lại không theo dõi được tâm tư Sở Mộ, chỉ biết tâm tình hiện giờ của hắn rất là hỗn loạn... Nàng chỉ biết chuyện này có liên quan đến Thiện Ác nữ vương, nhưng nàng lại không thể đoán được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

An toàn rời khỏi Thiên Cung, Sở Mộ và Cẩn Nhu công chúa trở lại trên đỉnh núi Vạn Khung Long Uyên. Lúc này vừa lúc đến gần giữa trưa, Sở Mộ ngẩng đầu nhìn lên, cũng không thấy được bóng dáng Thiên Cung đâu cả. Xem ra quả thật chỉ có một số ít thiên tài là có thể thấy sự tồn tại của Thiên Cung.

Rời khỏi Vạn Khung Long Uyên, Sở Mộ trực tiếp hướng Tân Nguyệt Địa bay đi. Tại Tranh Minh chủ thành, sau khi Thiện Ác nữ vương giúp mình luyện hóa sạch sẽ những tà khí kia, Sở Mộ liền cảm giác được thực lực của mình tăng lên một lần nữa. Mà lần đi Thiên Cung này, sau khi xảy ra chuyện hoang đường kia, Sở Mộ lại một lần nữa cảm giác thực lực của mình được tăng cường. Thực lực bây giờ hẳn là có điểm tiếp cận Vạn Niên Bất Hủ Ám Thánh Vương. Nhưng Sở Mộ biết, thực lực này vẫn còn xa xa không đủ. Giao Nhân cổ xưa kia đã xác định là đệ ngũ thời đại cường giả, thực lực nhất định là cấp Bất Tử. Nhật thực càng ngày càng đến gần rồi, Sở Mộ phải nghĩ ra phương pháp xử lý để đối phó với Giao Nhân cổ xưa.

........

Trở lại Tân Nguyệt Địa, Sở Mộ đem Thần Lộ đưa cho Hạ Chỉ Hiền, để cho nàng vì Bạch Cẩn Nhu mà bố trí Sinh mệnh chi trận. Cái điều phối này cũng là một quá trình chậm chạp. Sở Mộ đem Bạch Cẩn Nhu lưu lại ở trong viện của mình, còn bản thân thì chuyên tâm tu luyện. Không biết vì sao, sau khi từ Thiên Cung trở về, Sở Mộ có một loại cảm giác bất an hiện hữu. Tựa hồ bỗng nhiên có một ngày nào đó, thiên địa là một mảnh hôn ám, ngay sau đó là một cự nhân Giao Long toàn thân đen nhánh xẹt qua trên màn trời, mang đến cho toàn bộ Tân Nguyệt Địa một hồi tai nạn. Khi đó mình thì chỉ đứng từ rất xa, nhìn thấy hết thảy những phát sinh kinh khủng đó.

........

Trong phòng tu luyện, khi Sở Mộ mở mắt liền xuất hiện biến hóa. Sở Mộ mỗi một lần từ trong tu luyện tỉnh lại đều lưu ý không phải là bây giờ là lúc nào, mà lưu ý chính là bây giờ là vào mùa nào. Cũng không biết từ khi nào, bên ngoài cửa sổ bông tuyết tung bay lả tả. Những đóa tuyết trắng thanh khiết, khu rừng nhỏ, con đường nhỏ, đến cả tường viện cũng đều biến thành một màu trắng xóa. Một trận tiếng cười duyên dáng của các cô gái truyền tới. Sở Mộ nghe được tiếng Diệp Khuynh Tư trách cứ, nghe được Trữ Mạn Nhi chơi đùa, nghe được người nào đó đang khuyên giải... Sở Mộ vui mừng hiện lên nụ cười, lẳng lặng ngồi đó lắng nghe.

Trong phòng rất an tĩnh. Sở Mộ nhìn thoáng qua tiểu Mạc Tà lông mượt như nhung đang ngủ trong chăn đông. Mạc Tà tựa hồ cũng cảm ứng được Sở Mộ đã tỉnh lại, liền dùng móng vuốt nho nhỏ vuốt vuốt, ánh mắt mông lung.

"Ô ô ô....." Mạc Tà xê dịch cái thân nhỏ nhắn, chen đến trong ngực Sở Mộ, ngáp một cái, còn bày ra một dáng rất mất giấc ngủ. "Tại sao không đi ra ngoài chơi?" Sở Mộ vuốt vuốt cái tai của nó hỏi. Mạc Tà không cần ngủ đông. Tên này rất thích ngủ, chỉ cần mình tu luyện bao lâu, nó liền ngủ bấy nhiêu, tựa hồ có chút khác thường.

"Ô ô........" Mạc Tà híp nửa con mắt, một bộ dáng rất mất ngủ. Chín cái đuôi của nó nhẹ nhàng di động, chậm dần chậm dần, còn nói không được mấy câu cùng Sở Mộ thì đã ngủ mất rồi. Sở Mộ vuốt ve bộ lông của nó, thân thể dựa vào bên cửa sổ. Thế giới an tĩnh kia chỉ có tiếng cười của các cô gái thân quen và tiếng hít thở nhẹ nhàng của Mạc Tà.

"Tại sao lại yên lặng như vậy... sự yên lặng làm cho người ta khủng hoảng..." Sở Mộ lẩm bẩm tự nói. Linh hồn bị thương do hồn ước giải trừ cũng dần dần khép lại, hồn thứ nhất của hắn đã hoàn toàn phóng thích ra ngoài. Trừ Mạc Tà ra, bốn hồn kia của hắn đều luân phiên thay đổi mang chúng nó ra ngoài, khiến chúng nó tự mình đi lịch lãm. Đám Hồn sủng sau khi cấp bậc được tăng lên, bọn họ cũng có thể làm nhiều chuyện độc lập, khiến chúng nó đi tu luyện đối với bản thân nó cũng có chỗ tốt nhất định. Mạc Tà vẫn thủy chung ngủ gục bên cạnh Sở Mộ, nó không trở về không gian Hồn sủng, cũng không cùng những Hồn sủng khác của Sở Mộ là tự mình tu luyện, chỉ là suốt ngày buồn ngủ, thậm chí đến đồ ăn nó cũng lười ăn.

"Ngủ đi," Sở Mộ trong lòng có chút lo lắng, nhưng cũng không biết Mạc Tà thế nào. Chẳng qua là nhẹ nhàng vuốt ve nó, còn mình thì nhắm hai mắt lại tiếp tục tu luyện.

............

Trận tuyết này có chút dài lâu. Sở Mộ mở mắt, phát hiện bên ngoài cửa sổ vẫn còn tuyết trắng rơi rơi. Sở Mộ nhìn gian phòng, phát hiện trong phòng có gì đó khác trước đây một chút, hình như là tăng thêm cái gì đó, lại vừa bớt đi thứ gì đó. Trong viện đã không còn tiếng cười duyên dáng của các nàng nữa, lần này lại dị thường an tĩnh, an tĩnh đến độ nghe được tiếng hít thở yếu ớt của Mạc Tà. Nó còn đang ngủ, thật không biết là tiến vào ngủ đông hay không?

Sở Mộ đứng lên, hoạt động một chút gân cốt. Lần tu luyện này có chút khá lâu, thế nhưng cuối cùng cũng tăng lên một tầng. Có một thời gian rất dài đã không nhìn thấy các nàng rồi, Sở Mộ cảm thấy cứ tu luyện như vậy cũng không phải là biện pháp, hẳn là ra vui đùa với các nàng. Đẩy cửa phòng ra, bông tuyết bay lả tả xuống. Một thị nữ thân có chút gầy cầm lấy chổi quét tuyết, sau khi thấy Sở Mộ đi ra, khuôn mặt lộ vẻ kinh ngạc. Nàng bối rối hướng Sở Mộ thi lễ một cái. Sở Mộ đi tới trước mặt nàng.

Sở Mộ không thấy Diệp Khuynh Tư và Trữ Mạn Nhi ở trong sân, cho nên hướng Nữ Tôn điện của Liễu Băng Lam đi tới. Nữ Tôn điện cũng bị bông tuyết phủ xuống thành một màu trắng tinh, duy mỹ yên lặng mà trang nghiêm. Đi về phía hồ đình, xuyên qua cây cầu gỗ trên hồ nước, Sở Mộ tại trên cầu gỗ để lại từng dãy dấu chân. Trong đình, Liễu Băng Lam ngồi một mình nơi đó, ánh mắt ngưng nhìn hồ nước đã bị đông lại quá nửa. Mái tóc đen trên đầu không được búi cao giống thường ngày, mà là tùy ý xõa xuống ở trên lưng và trước ngực nàng.

Sở Mộ đi tới bên cạnh nàng, nắm lấy cánh tay lành lạnh của nàng, giúp nàng truyền đến một chút nhiệt. Liễu Băng Lam xoay người nhìn thoáng qua Sở Mộ, trên khuôn mặt băng tuyết từ từ hiện ra nụ cười.

"Có chuyện gì phiền lòng sao?" Sở Mộ mở miệng hỏi.

"Trận tuyết này, kéo dài quá lâu," Liễu Băng Lam nói.

"Kéo dài bao lâu rồi?" Sở Mộ đều ở trong tu luyện, nói thật hắn cũng không biết trận tuyết này còn kéo dài bao ngày hoặc bao tháng nữa.

"Đã một năm rồi, từ mùa đông năm trước cho đến bây giờ..." Liễu Băng Lam nói.

"Một năm..." Sở Mộ ngẩn người, trên mặt lộ ra một chút bất đắc dĩ. Nguyên lai chính mình nghe được tiếng cười trong trận tuyết đó đã là một năm trước, thời gian trôi qua thật nhanh a.

"Đúng là nhanh, cảm giác chỉ là một cái chớp mắt thôi..." Liễu Băng Lam trong lòng cũng cảm khái giống như Sở Mộ. Liễu Băng Lam thích nhất là tuyết, bởi vì Liễu nguyên lão nói cho nàng biết, nàng ra đời ở bên trong băng tuyết tại Đế Thánh thánh vực. Nàng cũng giống như băng như tuyết, an tĩnh, mỹ lệ, lạnh như băng.

"Ta đi một chuyến đến Thiên Cung," Sở Mộ mở miệng nói.

"Ừm," Liễu Băng Lam gật đầu, lẳng lặng chờ Sở Mộ nói tiếp.

"Trong Thiên Cung có một nhóm nữ nhân đặc thù. Các nàng được gọi là Đồ Đằng tín nữ. Đồ Đằng tín nữ này tu luyện một loại không gian độc lập của mình, cái không gian này không phải là không gian Hồn sủng, mà là không gian trận đồ do các nàng bố trí mà nên..." Sở Mộ nói.

Ánh mắt Liễu Băng Lam khẽ biến hóa một chút, nhưng vẫn không mở miệng nói gì.

"Còn muốn ta nói nữa không?" Sở Mộ hỏi.

Liễu Băng Lam lắc đầu, nói: "Coi như xong."

"Nha." Quả nhiên, nàng không nghĩ đi tìm kiếm thân thế của mình. Thân phận cao cũng tốt, thấp cũng được, Tân Nguyệt Địa chính là nơi chốn của nàng.

"Mụ mụ, hỏi người một vấn đề?" Sở Mộ nói.

"Ừm."

"Ngươi vì sao chán ghét hắn?" Sở Mộ hỏi.

"Chán ghét? Kỳ thật ta cũng không biết nữa. Có lẽ chán ghét hắn đột nhiên xông vào thế giới của ta. Thế giới của ta rất rất nhỏ, nếu có một người ở chỗ này lay động phóng đãng không kềm chế, có lẽ điều đó làm ta không quá thích ứng," Liễu Băng Lam nói.

"Các người vì sao quen biết nhau?" Sở Mộ tiếp tục hỏi.

"Tại Tuyết thành quen nhau, chúng ta cùng nhau lập ra Càn Khôn Băng Môn," Liễu Băng Lam nói.

"Càn Khôn Băng Môn..." Sở Mộ ngẩn người. Chỗ đó không phải là nơi mà mình và Mục Thanh Y đã đi sao? Sở Mộ đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ Băng Kính thế giới đã mang đến cho nhân chủng loại bất lực cùng tuyệt vọng. Một khi bên cạnh có người nào đó dựa vào, người này vừa lúc là khác phái mà nói là theo bản năng tiếp cận đối phương...

"Khi đó thực lực của chúng ta cũng chỉ là trên dưới Đế Hoàng cấp, muốn đi ra Càn Khôn Băng Môn phải cần thời gian nhiều hơn so với ngươi cùng Mục Thanh Y," Liễu Băng Lam nói.

Đề xuất Tiên Hiệp: Ngã Dục Phong Thiên
Quay lại truyện Sủng Mị
BÌNH LUẬN