Logo
Trang chủ

Chương 1617: Phu thê đoàn tụ

Đọc to

Diệp Khuynh Tư đã báo cho Liễu Băng Lam về quyết định của Sở Mộ. Trong lòng nàng dâng lên nỗi chua xót khôn tả. Bi Khấp Giả chính là một kiếp nạn tiềm ẩn luôn rình rập, Sở Mộ càng tiến xa trên con đường tu luyện, tai họa này lại càng gần kề. Liễu Băng Lam thở dài buồn bã, xoay người bước vào phủ đệ.

Bỗng nhiên, từ một góc đường, một bóng dáng mơ hồ chợt lóe lên rồi biến mất, tựa hồ kẻ đó sợ nàng vô tình phát giác. Liễu Băng Lam ngẩn người kinh ngạc, cảm giác này không phải lần đầu tiên. Dường như bất cứ lúc nào cũng có một người đứng từ nơi rất xa dõi theo nàng. Hơn nữa, mỗi khi nàng lâm vào hiểm cảnh, nhất định sẽ có người kịp thời ứng cứu. Vì lẽ đó, nàng càng thêm tò mò về thân phận của kẻ thần bí kia.

Trong suốt quãng thời gian dài đằng đẵng, Liễu Băng Lam không hề hay biết người thần bí kia là ai. Nhưng giờ đây, nàng đã có thể khẳng định, hắn chính là cái tên đã né tránh nàng suốt bao nhiêu năm qua. Liễu Băng Lam vô cùng phẫn nộ, tại sao hắn cứ mãi trốn tránh như vậy? Chẳng lẽ hắn không biết rằng có người chỉ vì một lời hứa của hắn mà đến tận bây giờ vẫn chưa chịu buông bỏ?

Lần này, nàng quyết không để hắn chạy thoát nữa. Chú ngữ vang lên, triệu hồi Hồn Sủng Tinh Hà điểu. Sau đó, nàng nhanh chóng đuổi theo hướng hắn vừa biến mất. Tinh Hà điểu vẽ nên một quỹ tích sáng rỡ, xé toạc màn đêm tăm tối của đường phố.

Liễu Băng Lam dựa vào linh cảm truy đuổi theo bóng người kia, xuyên qua vô số đường phố và ngõ hẻm, cuối cùng dừng lại tại một ngã ba vắng lặng. Khu vực này vắng tanh không một bóng người, ánh mắt Liễu Băng Lam khóa chặt vào một góc tường nơi có cái bóng mờ ảo.

Thời gian đã trôi qua quá nhiều năm, Liễu Băng Lam không còn kiên nhẫn để chơi trò trốn tìm với hắn nữa. Nàng phẫn nộ quát: "Sở Thiên Mang, đi ra! Ta biết là ngươi!"

"Ngươi cho rằng ẩn mình trong bóng tối, thỉnh thoảng giúp chúng ta vài chuyện là hành động vĩ đại sao? Ngươi rốt cuộc có biết Sở Mộ vì tìm kiếm ngươi đã khổ sở đến mức nào không? Ngươi có biết trong lòng hắn, cái tên khốn kiếp như ngươi có ý nghĩa ra sao không?"

Liễu Băng Lam thật sự không muốn mắng chửi người khác, nhưng vào thời điểm này, ngoài việc trút cơn giận dữ, nàng căn bản không biết dùng phương thức nào để đối thoại với hắn. Người này tự cao tự đại, lại còn mang tư tưởng nam nhân chủ nghĩa cực kỳ nghiêm trọng. Từ trước đến nay, hắn làm bất cứ việc gì đều xuất phát từ chủ kiến của bản thân, hoàn toàn xem nhẹ suy nghĩ của người bên ngoài.

Đường phố im ắng đến lạ thường, chỉ có thanh âm Liễu Băng Lam phẫn nộ mắng chửi vang vọng, nhưng hồi lâu vẫn không có tiếng ai đáp lại. Liễu Băng Lam từ từ điều chỉnh tâm tình, nàng biết với thực lực của Sở Thiên Mang, nếu hắn muốn ẩn mình thì nàng tuyệt đối không thể tìm được. Nhưng hắn nhất định đang ở gần đây, và chắc chắn đã nghe thấy lời nàng nói.

"Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu không chịu lăn ra đây, sau này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa." Liễu Băng Lam đứng tại chỗ, toàn thân tỏa ra hàn khí nghiêm nghị. Thanh âm của nàng truyền đi mang theo lửa giận bừng bừng.

Thời gian chầm chậm trôi qua, thanh âm nàng cũng dần tản đi. Xung quanh vẫn là một mảnh yên tĩnh đáng sợ, giống như Liễu Băng Lam chỉ một mình ở đây lầm bầm phát tiết cơn giận. Nhìn đường phố và kiến trúc xung quanh tối đen như mực, Liễu Băng Lam nhất thời cảm thấy thất vọng.

Nàng không rõ tại sao vận mệnh của mình lại gắn liền với một kẻ lỳ lợm, lạnh lùng và ít nói như vậy. Hễ gặp mặt hắn là nàng lại muốn nổi giận, từ xưa đến nay nàng không cách nào thấu hiểu được những hành động của hắn. Hết lần này đến lần khác, nàng lại trở thành phu thê với hắn, thậm chí còn có một đứa con.

Hôn nhân chẳng lẽ không phải là tìm một người bạn đồng hành cùng nhau đi hết cuộc đời hay sao? Nhưng hôn nhân của nàng rốt cuộc là gì? Hai người phát sinh quan hệ một cách hoang đường trong Càn Khôn Băng Môn, tuy rằng cũng có một đoạn thời gian yêu nhau say đắm, nhưng vì mâu thuẫn không thể điều hòa, từ đó mỗi người đi một ngả.

Vừa nghĩ tới những điều này, trong lòng Liễu Băng Lam bỗng nhiên dâng lên nỗi ủy khuất. Nàng lẳng lặng đứng đó, tâm trí càng lúc càng hỗn loạn. Vốn dĩ trong lòng nàng đã chất chứa lo lắng và suy nghĩ miên man, bởi vì Sở Mộ đang chuẩn bị đối mặt với Giao Nhân cổ xưa, rất có thể sau này không còn cơ hội gặp lại.

Sở Mộ là người trọng yếu nhất trong lòng nàng, nàng hoàn toàn không dám nghĩ đến cuộc sống sau này nếu thiếu vắng hắn bên cạnh. Nghĩ đi nghĩ lại, nước mắt từ từ chảy ướt khuôn mặt nàng.

Trước kia nàng nghĩ rằng rơi lệ là hành vi thật buồn cười, trong lòng nàng chỉ có băng giá, không có nước mắt. Nhưng không hiểu vì sao, những năm gần đây nàng càng lúc càng mềm lòng, rất dễ dàng rơi lệ khi gặp chuyện không vui.

Liễu Băng Lam khẽ nấc một tiếng, từ trong bóng tối bỗng nhiên xuất hiện không gian dao động. Tựa hồ hắn đã do dự thật lâu, sau đó những tia sóng gợn mới từ từ mở rộng, để lộ ra thân ảnh một nam tử.

Vẫn là chòm râu đen nhánh bừa bộn, nét mặt cương nghị như người đã trải qua vô vàn sóng gió. Có lẽ bởi vì chiến đấu trong thời gian dài đã hình thành một cỗ sát ý lăng lệ, ánh mắt hắn không giận tự uy, khí chất khác hẳn người thường.

Nhưng khi hắn nhìn thấy Băng Lam đang khóc nức nở trên đường phố, ánh mắt hắn từ từ tan chảy, trong lòng có chút bất đắc dĩ, cũng có chút khổ sở. Hắn chậm rãi bước tới, tốc độ rất chậm, không hề phát ra thanh âm nào.

Trong nhận thức của hắn, nữ nhân trước mắt giống như băng tuyết, tinh khiết và lạnh lẽo đến cực điểm. Nàng có thể che giấu hết thảy suy nghĩ xuống tận đáy lòng, đồng thời tản mát ra hàn khí kinh khủng cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, bao gồm cả bản thân hắn.

Nàng không thích cười, không thích nói chuyện, những lúc bình thường chẳng khác gì hồ băng ngàn năm không đổi. Nói thật, khi ở bên nữ nhân này, hắn thậm chí có cảm giác thất bại. Hắn làm hết thảy mọi chuyện vì nàng, quan tâm lo lắng bao nhiêu cũng không thể khiến nàng nở một nụ cười.

Thế nhưng, hắn thật sự yêu nàng, nhưng điều đó có ích lợi gì? Cho dù hắn hao hết tâm tư cũng không cách nào biết được nội tâm chân chính của nàng. Nhìn nàng đang rơi lệ như thế, thoạt đầu Sở Thiên Mang còn cho rằng mình đang nằm mơ.

Nhưng hắn đã nghe hết những lời mắng chửi của Liễu Băng Lam, thì ra trong lòng nàng cũng có hình bóng của hắn. Chỉ có điều nàng ẩn giấu quá tốt mà thôi.

"Ta tuân theo ý chỉ của ngươi, lăn ra đây!" Suy nghĩ miên man hồi lâu, Sở Thiên Mang rốt cuộc lên tiếng "chào hỏi" Liễu Băng Lam.

Liễu Băng Lam ngẩn người kinh ngạc, mạnh mẽ xoay người lại mới phát hiện Sở Thiên Mang râu tóc hỗn loạn đứng trước mặt mình, nhìn bộ dáng hình như đã ngó chừng nàng rất lâu.

Liễu Băng Lam không nhớ rõ đã bao nhiêu năm không nhìn thấy hắn rồi. Lúc này, trên khuôn mặt hắn chỉ có nét tang thương và hiu quạnh, hoàn toàn không còn vẻ đường hoàng như thuở thiếu niên. Xem ra quãng thời gian này hắn đã trải qua rất nhiều chuyện, nàng chỉ thấy được một vài điểm quen thuộc trên người hắn.

Sở Thiên Mang cười khổ, mở miệng nói: "Ngươi vẫn còn trẻ trung, xinh đẹp như vậy, rất dễ nhìn. Ta nhìn qua giống như một đại thúc đúng không?"

Có lẽ là do Liễu Băng Lam bước vào cấp bậc Hồn Hoàng từ sớm nên dung mạo không thay đổi nhiều lắm, theo số tuổi tăng trưởng chỉ càng thêm thành thục, mỹ lệ, năm tháng không có lưu lại quá nhiều dấu vết. Bởi vì tuổi đời mấy chục năm còn quá ngắn so với tuổi thọ của nàng.

Về phần Sở Thiên Mang thì không giống như thế. Linh hồn hắn đã từng bị thương tổn nghiêm trọng, cảnh giới tụt lùi một quãng dài. Khi hắn bắt đầu tu luyện lại đã vượt qua độ tuổi trung niên rồi, bộ dạng nhìn qua đúng là trái ngược với nàng.

Liễu Băng Lam lau nước mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm Sở Thiên Mang không nói một lời nào.

Đề xuất Tiên Hiệp: Đại Vương Tha Mạng (Dịch)
Quay lại truyện Sủng Mị
BÌNH LUẬN