Vu Hạ tin chắc rằng chỉ cần thêm hai giây nữa, Ma Thụ Chiến Sĩ sẽ hoàn toàn hóa thành một đống gỗ mục. Hai giây trôi qua nhanh chóng, Vu Hạ đã chuyển sự chú ý sang hai Hồn Sủng còn lại. Sau khi truyền đạt mệnh lệnh, hắn tin rằng Ma Thụ Chiến Sĩ cũng sẽ gục ngã đúng lúc.
Mạc Tà đối đầu với Bách Tu Thụ Mẫu Yêu rõ ràng bị hạn chế rất nhiều, nhất là khi rễ cây còn mang thuộc tính Thủy, khiến thuộc tính Hỏa của Mạc Tà gần như không có tác dụng, ngược lại còn bị những rễ cây liên tục quấy nhiễu. Mạc Tà không có ý định cận chiến với Bách Tu Thụ Mẫu Yêu, mà không ngừng phóng thích Yêu Hỏa Tà Diễm và Huyết Viêm để tấn công từ xa. Bách Tu Thụ Mẫu Yêu đã bị Ma Thụ Chiến Sĩ hấp thu khá nhiều sinh mệnh lực, chiến lực lúc này đã giảm gần ba phần. Trong tình huống này, Bách Tu Thụ Mẫu Yêu không thể tạo ra bức tường phòng ngự hệ Mộc để ngăn cản Mạc Tà tấn công.
Ở phía bên kia, Băng Không Tinh Linh và Băng Vu Ma chiến đấu càng thêm oanh liệt. Băng Vu Ma chiếm ưu thế nhất thời, trong khi Băng Không Tinh Linh lại có ý thức và năng lực kiểm soát chiến trường tốt. Cả hai Hồn Sủng hệ Băng này đều đã nắm giữ Kết Tinh Lăng Băng, có thể nói là thực lực ngang ngửa, khó phân thắng bại trong thời gian ngắn. Trong hai giây đó, Băng Không Tinh Linh và Băng Vu Ma đã thi triển ba, bốn kỹ năng Băng hệ cấp năm. Vu Hạ luôn tự tin rằng Băng Vu Ma không thể thất bại trước Băng Không Tinh Linh nên không quá chú ý. Ánh mắt hắn lặng lẽ nhìn về phía Tà Cốt Ma Chu, chờ đợi khoảnh khắc Ma Thụ gục ngã.
Thế nhưng, vẻ mặt Vu Hạ nhanh chóng cứng đờ, bởi vì Ma Thụ Chiến Sĩ của Sở Mộ vẫn đứng vững tại chỗ, làn da chỉ hơi xám hơn trước một chút.
"Vẫn chưa chết sao? Hừ hừ, sinh mệnh lực thật mạnh." Vu Hạ hừ lạnh một tiếng. Hồn Sủng hệ Mộc bình thường cũng có sinh mệnh lực gấp đôi, vì thế Vu Hạ vẫn không quá lo lắng khi Ma Thụ Chiến Sĩ vẫn chưa gục ngã, chỉ thầm khẳng định trong lòng rằng thêm hai giây nữa, Ma Thụ Chiến Sĩ này chắc chắn sẽ chết.
Thế nhưng, thêm hai giây nữa trôi qua, Ma Thụ Chiến Sĩ của Sở Mộ vẫn kiên cường đứng vững tại chỗ, hoàn toàn không có dấu hiệu tử vong nào. Vu Hạ ngạc nhiên quay đầu nhìn kỹ Tà Cốt Ma Chu thì thấy tám chân của nó đã dần buông lỏng, không còn mạnh mẽ và đầy lực như lúc nãy. Vẻ mặt Vu Hạ dần dần biến đổi rõ rệt, bởi vì hắn đã cảm nhận được sinh mệnh lực của Hồn Sủng mình đang từ từ suy giảm, hơn nữa tốc độ ngày càng nhanh.
"Cái này... điều này... sao có thể...?" Vu Hạ mở to mắt nhìn cảnh tượng kỳ dị này. Lúc này, Tà Cốt Ma Chu của Vu Hạ đã thả lỏng toàn bộ tám chân ra khỏi thân thể Ma Thụ Chiến Sĩ, trên bộ hài cốt trắng hếu bỗng nhiên xuất hiện những vết nứt nhỏ. Khí tức sinh mệnh ngày càng yếu ớt, Vu Hạ đã cảm giác được Tà Cốt Ma Chu của mình sắp sửa bỏ mạng nhưng vẫn còn đang trong trạng thái kinh ngạc, bối rối, cùng với vài phần không dám tin.
"Mau... mau... trở về!" Vu Hạ đã ý thức được Hồn Sủng của mình gần kề cái chết, bất kể nguyên nhân là gì, hắn đều phải thu hồi Hồn Sủng về. Nếu không, Tà Cốt Ma Chu xem như chết chắc.
Cũng giống như Vu Hạ đề phòng Sở Mộ niệm Hồn Ước chú ngữ, lúc này Sở Mộ cũng đang theo dõi nhất cử nhất động của Vu Hạ. Thấy tên này chuẩn bị niệm chú ngữ, hắn liền phóng thích Hồn Niệm quấy nhiễu tinh thần Vu Hạ, không cho hắn cơ hội hoàn thành Hồn Ước chú ngữ. Bản thân Sở Mộ đã là Hồn Chủ cấp hai niệm, cấp bậc thực lực hai bên chênh lệch quá rõ ràng. Một luồng tinh thần cường đại đột nhiên bắn thẳng vào thế giới tinh thần của Vu Hạ, khiến hắn chịu đựng áp lực cực lớn. Hồn Ước chú ngữ đã niệm được phân nửa liền bị cắt đứt.
"Hồn Chủ?" Ngay khi Hồn Niệm của Sở Mộ ập tới, Vu Hạ đã nhận ra cấp bậc thực sự của đối phương. Dưới tình huống khoảng cách lực lượng quá xa, e rằng hắn đã không còn cơ hội thu hồi Hồn Sủng của mình về. Vào giờ phút này, sắc mặt Vu Hạ đã đen thui như đêm ba mươi. Cấp bậc Hồn Chủ cũng có nghĩa là đối phương còn có thể triệu hồi ra một Hồn Sủng nữa tham gia chiến đấu. Vu Hạ lúc này mới đột nhiên hiểu được, người thanh niên trước mắt này đến tận bây giờ còn chưa thi triển toàn lực. Hai bên có số tuổi tương đương nhau, nhưng một người lại có thực lực cao hơn mình nhiều như vậy, chuyện này đối với phần lớn thanh niên trẻ tuổi khí thịnh chính là điều không thể nào chấp nhận nổi. Đặc biệt là Vu Hạ vốn tâm cao khí ngạo, coi trời bằng vung, trong đầu hắn bây giờ chỉ có oán hận và ganh tỵ mà thôi.
Sinh mệnh của Tà Cốt Ma Chu trôi qua rất nhanh. Trong lúc Vu Hạ đang kinh ngạc vì Sở Mộ biểu hiện ra cấp bậc Hồn Chủ thì Tà Cốt Ma Chu đã bị Ma Thụ Chiến Sĩ hấp thu sinh mệnh sạch sẽ. Tà Cốt Ma Chu là Hồn Sủng hệ Thi hiển nhiên không có máu huyết, nội tạng. Chỉ có điều, cho dù là Thực Vật giới, Yêu Thú giới, Nguyên Tố giới hay là Vong Linh giới, tất cả những chủng tộc Hồn Sủng đó đều phải có sinh mệnh. Chỉ cần là tồn tại sự sống, khẳng định đều lấy năng lượng sinh mệnh để duy trì. Mà kỹ năng hấp thu này của Ma Thụ Chiến Sĩ chuyên đánh vào những Hồn Sủng có sinh mệnh. Vu Hạ đâu có biết Ma Thụ Chiến Sĩ của Sở Mộ lại lĩnh ngộ ra kỹ năng cường đại như thế chứ? Chỉ phán đoán sai lầm một lần đã khiến cho hắn trả giá bằng sinh mạng của một con chủ sủng.
Vu Hạ cuối cùng vẫn không có cách nào thu hồi Hồn Sủng của mình, Tà Cốt Ma Chu rốt cuộc biến thành một đống xương trắng bám trên người Ma Thụ Chiến Sĩ. Nhưng lúc này toàn bộ tám chân đã rũ xuống, không còn bộ dạng dữ tợn và tà ác như trước nữa. Lúc trước thân thể Ma Thụ Chiến Sĩ đã bị thương tổn nghiêm trọng, nhưng từ khi hấp thu sinh mệnh của Tà Cốt Ma Chu đã bắt đầu có dấu hiệu khôi phục lại bình thường. Ngoại trừ thể lực tiêu hao thì những vết thương khác trên cơ bản đã biến mất. Nhìn thấy Ma Thụ Chiến Sĩ của Sở Mộ khôi phục lại trạng thái chiến đấu như cũ, Vu Hạ càng thêm oán hận nghiến răng nghiến lợi. Chẳng qua là hắn còn chưa kịp tức giận mắng chửi Ma Thụ Chiến Sĩ có năng lực biến thái thì một luồng Linh Hồn Xung Kích đã đánh tới một lần nữa, sắc mặt Vu Hạ bỗng nhiên tái nhợt, ánh mắt ghen tỵ biến thành hai đốm hỏa diễm bốc cháy nhất định phải tìm mọi cách băm thây Sở Mộ thành vạn đoạn.
Một khi có Hồn Sủng tử vong thì cục diện chiến đấu sẽ lập tức bị phá vỡ, trừ phi có thể triệu hồi ra Hồn Sủng cường đại có khả năng lấy một địch hai. Nếu không, tiếp tục chiến đấu cũng không có bao nhiêu ý nghĩa. Vu Hạ hiển nhiên là không có Hồn Sủng cường hãn đến mức lấy một địch hai rồi, hắn biết hiện tại chính mình không thể nào là đối thủ của Sở Mộ nữa. Thế là hắn lặng lẽ ngó chừng bốn phía tìm cách chạy trốn. Sở Mộ đã ngăn cản ngay vị trí trước cửa mật thất, vì thế Vu Hạ chắc chắn không có cơ hội đào tẩu ở hướng đó.
"Cái tên Đoạn Tân Hà khốn kiếp, ta đã cho ngươi một nữ nhân rồi, thế mà ngươi chỉ lo chơi đùa, còn không mau lăn ra đây cho ta!" Vu Hạ đã nhận ra Sở Mộ và mấy con Hồn Sủng chung quanh đang uy hiếp tính mạng của mình, trong lòng lại càng lo âu không dứt vội vàng mở miệng mắng lớn. Trận chiến này sợ rằng sẽ kết thúc trong vòng vài phút nữa, nếu như Đoạn Tân Hà không xuất hiện thì Vu Hạ hắn xem như chết là cái chắc.
Trong đường cống ngầm ở hướng khác.
"Ha ha ha, thoải mái, quá thoải mái, đại tỷ, Đoạn Tân Hà ta cho tới bây giờ rất ít khi nói dối, nhưng ngươi xem lại bản thân mình một chút đi, dâm dục y như một con chó cái vậy." Một thanh âm tà ác bỗng nhiên vang vọng bên trong thông đạo đen tối.
Đề xuất Voz: Người con gái khiếm thính của em