Diệp Khuynh Tư bỗng nhiên có dấu hiệu suy yếu bất thường, bản thân Sở Mộ cũng cảm thấy luồng năng lượng quỷ dị kia đang gò bó hắn, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó nhọc, ý thức dần dần mơ hồ. Điều này khiến tốc độ niệm chú của Sở Mộ càng lúc càng chậm, chú ngữ Thiên Diễm Lễ vốn chỉ cần hai giây lại bị kéo dài thành năm giây. Mà năm giây đối với Đoạn Tân Hà và Lam Thực Trùng Quái cũng đủ để đoạt mạng Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư vài lần.
“Ngao ô ô ô!”
Dường như Mạc Tà không bị kỹ năng quỷ dị này ảnh hưởng, nó tru lên một tràng dài, dốc toàn lực phóng thích hỏa diễm lấp kín không gian. Hỏa diễm đỏ rực cùng tơ trắng đan xen, tạo thành một cảnh tượng cực kỳ mỹ lệ. Nhiệt độ trong không khí cũng bắt đầu tăng vọt. Ánh lửa tràn ngập khiến Sở Mộ trong nháy mắt tỉnh táo trở lại, nhận thấy Mạc Tà đã chuẩn bị hoàn thành Thiên Diễm Lễ, hắn cố gắng khống chế luồng lực lượng cổ quái kia, vội vàng niệm nốt đoạn chú ngữ cuối cùng.
“Sủng Mị - Thiên Diễm Lễ!”
Lực lượng Bạch Mị Ma Diễm, vốn mạnh hơn Huyết Viêm rất nhiều, lập tức hiện ra trên người Sở Mộ. Hai luồng hỏa diễm chậm rãi bốc cháy trên song chưởng của hắn, dần dần vươn cao tới bốn, năm thước. Hắn mạnh mẽ đẩy song chưởng về phía trước, thoáng chốc đã tạo thành làn sóng lửa bao trùm lên Thiên Diễm Lễ do Mạc Tà thi triển. Trong chớp mắt, hai luồng Thiên Diễm Lễ đã hoàn toàn dung hợp làm một.
Ba loại hỏa diễm với sắc thái khác nhau kết hợp lại, khiến thế giới Thần Nội Tạng bừng sáng một mảng. Ngay sau đó, một con trường long đỏ rực uốn lượn thân thể, bay thẳng lên trời cao. Hai kỹ năng Hỏa hệ uy lực cấp tám không thể dung hợp hoàn hảo là do Sở Mộ phóng thích chậm một nhịp, uy lực chỉ phát huy được khoảng tám phần. Sở Mộ biết kỹ năng này rất khó ngăn cản hai Hồn sủng cấp chín đoạn của Đoạn Tân Hà. Khi Thiên Diễm trường long cuộn tròn thân thể, hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, ôm chặt Diệp Khuynh Tư đang suy yếu rồi nhảy lên lưng Mạc Tà.
“Mạc Tà, đi!”
Mạc Tà tru dài một tiếng, bốn chân Đề Hỏa (ngọn lửa tựa hoa sen bốc cháy dưới chân) nhất thời sáng rực, thân thể hơi phục xuống, lập tức biến thành một mũi tên bắn thẳng về phía trước nhanh như chớp.
“Vụt vụt vụt!”
Mạc Tà bộc phát tốc độ cực hạn trong nháy mắt, ánh lửa chiếu rọi khắp thế giới Thần Nội Tạng phức tạp. Nếu đứng từ xa nhìn lại, chỉ thấy một đạo lưu quang màu bạc lóe lên, thoắt ẩn thoắt hiện, lúc lắc lư, lúc bay vút lên cao, lúc né tránh công kích trong gang tấc. Tốc độ cực hạn của Mạc Tà đạt tới năm mươi thước mỗi giây. Khi Mạc Tà chạy được khoảng bốn giây, bên trong biển lửa Thiên Diễm Lễ hiện ra những đường viền trong suốt, tách biển lửa sang hai bên. Sau đó, chúng biến thành cơn lốc đuổi theo hướng Mạc Tà chạy trốn, chỉ trong vài giây đã rút ngắn khoảng cách đáng kể giữa hai bên.
“Tốc độ của hắn quá nhanh!” Diệp Khuynh Tư tựa đầu vào vai Sở Mộ, ánh mắt nàng mang theo vài phần khủng hoảng nhìn Đoạn Tân Hà và Lam Thực Trùng Quái đang truy đuổi phía sau.
Sở Mộ thông qua hồn niệm đã cảm nhận được vị trí cụ thể của Đoạn Tân Hà. Hai Hồn sủng cấp chín đoạn Lam Thực Trùng Quái thể hiện tốc độ vô cùng kinh khủng. Mạc Tà đã gia tăng tốc độ lên tới cực hạn nhưng vẫn không thể sánh bằng chúng. Mạc Tà chạy một phút đã vượt qua lộ trình 1500 thước, thế mà vẫn bị chúng dần dần tiếp cận.
Lam Thực Trùng Quái không có năng lực bộc phát tốc độ tức thời, bởi vì đây là tốc độ di chuyển bình thường nên chúng có thể duy trì rất lâu. Nói cách khác, Mạc Tà chạy trốn nhiều lắm cũng chỉ có thể kéo dài thời gian an toàn cho Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư thêm một, hai phút mà thôi. Sau khi năng lực bộc phát gia tốc mất đi hiệu quả thì bọn họ sẽ cực kỳ nguy hiểm. Tốc độ ban đầu của Dạ Lôi Mộng Thú không khủng bố như Mạc Tà, nhưng Dạ Lôi Mộng Thú cần có một quá trình gia tốc. Một khi có đầy đủ thời gian thì kỹ năng Ám Dạ Trục Nguyệt có thể đạt tới trình độ cao nhất là gấp bốn lần bình thường, tốc độ cỡ đó mới có thể giữ vững khoảng cách với Lam Thực Trùng Quái. Nhưng vào lúc này, Đoạn Tân Hà không thể nào để cho Dạ Lôi Mộng Thú của Sở Mộ có thời gian gia tốc.
“Vụt vụt vụt!”
Mạc Tà đã chạy ra phạm vi rìa ngoài của Thần Nội Tạng. Sở Mộ cố ý nhìn thoáng qua không gian trống rỗng ở phía trên, nói với Mạc Tà: “Diễm Đạp.”
Ngọn lửa dưới chân Mạc Tà càng thêm rực rỡ, thân thể màu bạc lần lượt lạng lách, biến hóa phương hướng bên trong đống tơ tằm màu trắng. Mỗi một lần như thế dần dần nhảy lên vị trí cao hơn.
“Hoàn hảo, cũng may là Lam Thực Trùng Quái không có năng lực nghiêng về gia tốc và linh hoạt.” Sở Mộ cúi đầu nhìn xuống phía dưới, phát hiện Lam Thực Trùng Quái có phần lúng túng và chậm chạp, trên phương diện né tránh nhạy bén và di chuyển rõ ràng là không thể sánh bằng Mạc Tà.
Mạc Tà chạy như bay ra khỏi thế giới Thần Nội Tạng, kỹ năng Diễm Đạp không ngừng phóng thích, chốc lát sau đã quay trở lại gian mật thất lúc trước. Lúc này, hai con Lam Thực Trùng Quái của Đoạn Tân Hà đã bị Sở Mộ và Mạc Tà kéo giãn ra một khoảng cách nhất định. Thế nhưng, không bao lâu nữa Mạc Tà chắc chắn sẽ bị Lam Thực Trùng Quái đuổi kịp. Vì thế, sau khi chạy tới mật thất, Sở Mộ không dám dừng lại chút nào, ra lệnh cho Mạc Tà tiếp tục di chuyển ra đường cống ngầm ở bên ngoài. Tốc độ cực hạn của Mạc Tà đã chuẩn bị kết thúc, mà vị trí của hắn lúc này còn cách đại điện di tích cổ một đoạn không ngắn.
“Chúng ta chạy không thoát.” Diệp Khuynh Tư quay đầu lại nhìn thoáng qua lối đi đen thui, loáng thoáng nhìn thấy đường viền trong suốt đại biểu cho Lam Thực Trùng Quái đang ở cách bọn họ không tới ba trăm thước. Tựa hồ Diệp Khuynh Tư đã ý thức được tử vong đang tiến tới gần, bản thân nàng luôn luôn trấn định cũng phải lộ ra nét khẩn trương và bất an, không còn lưu ý ngại ngùng hay không nữa, chỉ biết gục đầu trên vai Sở Mộ tìm kiếm một chút cảm giác an toàn.
“Đừng lo lắng, chỉ cần kiên trì thêm một hồi là chúng ta bình an.” Sở Mộ nhẹ nhàng vuốt mái tóc, nói khẽ với nàng.
Vào lúc này, mí mắt Diệp Khuynh Tư cũng nặng nề hơn trước rất nhiều. Trước đây nàng cho rằng mình rất bản lĩnh, rất cứng rắn. Nhưng chẳng biết tại sao ở dưới tình huống không có bị thương tổn lại sinh ra cảm giác suy yếu dị thường, cả người bồi hồi vô lực. Thậm chí ngay cả ngồi ở trên lưng Mạc Tà cũng không yên, cần phải ôm Sở Mộ thật chặt mới có thể giữ vững thân mình. Sở Mộ cũng biết Diệp Khuynh Tư đã trúng kỹ năng quỷ dị nào đó của Đoạn Tân Hà, vốn có dự định dùng hồn niệm trợ giúp nàng xua đuổi lực lượng quỷ dị ở bên trong thân thể ra ngoài.
“Xẹt!”
Bỗng nhiên một đạo trảo nhận lạnh như băng lướt qua sau lưng Sở Mộ, trảo nhận lóe lên hàn quang rạng rỡ trong bóng tối. Bởi vì không gian nhỏ hẹp, vách tường hai bên lập tức bị vạch ra những vết cào sâu hoắm, cả thông đạo bằng nham thạch cứng rắn y như bị một trảm này cắt làm đôi vậy.
“Mạc Tà, Huyễn Ảnh!”
Công kích quá mức khủng bố làm cho Sở Mộ kinh hãi vô cùng, vội vàng ra lệnh cho Mạc Tà thi triển kỹ năng né tránh. Mạc Tà và Sở Mộ tâm linh tương thông, ngay khi Sở Mộ ý thức được nguy hiểm tới gần thì nó đã kịp thời phản ứng. Thân thể trắng bạc khi chạy trốn liền huyễn hóa ra năm đạo thân ảnh. Mạc Tà đã tăng cường kỹ năng Huyễn Ảnh lên một cảnh giới, năm đạo Huyễn Ảnh cũng giúp cho nó né tránh hiệu quả hơn.
“Xẹt!”
Bên trong thông đạo nhỏ hẹp nhất thời xuất hiện năm thân ảnh màu trắng bạc. Lực lượng trảo nhận đáng sợ kia xẹt qua Huyễn Ảnh liền cắt đứt một nhúm lông bạc trên người Mạc Tà. Sau khi tránh thoát một kích trí mạng, Huyễn Ảnh liền biến mất ngay tại chỗ, chẳng qua là năng lực gia tốc của Mạc Tà cũng đã kết thúc, dần dần chạy chậm lại. Khi Mạc Tà tiến vào gian đại sảnh di tích cổ thì Sở Mộ đã cảm giác được Đoạn Tân Hà và Lam Thực Trùng Quái chỉ còn cách mình hai trăm thước.
Đề xuất Tiên Hiệp: Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)