Logo
Trang chủ

Chương 303: Giải đấu không hạn chế niên kỉ

Đọc to

Một trăm triệu kim tệ chắc chắn là một khoản tiền khổng lồ. Nếu như trước đây không trải qua gian nan bắt giữ Tinh Hoàng Điệp Vĩ Cầm, bán được khoảng sáu ngàn vạn kim tệ, thì ngay lúc này Sở Mộ sẽ không bao giờ dám dõng dạc tuyên bố muốn mua vật phẩm trị giá một trăm triệu kim tệ.

Mà cho dù có sáu ngàn vạn kim tệ trong tay, trong vòng một tuần làm sao kiếm thêm bốn ngàn vạn đây? Phần thưởng năm ngàn vạn kim tệ như ở Ly Thành đâu phải muốn có là có. Huống hồ, kẻ địch khi ấy là gần ngàn Lam Thực Trùng Quái và Đoạn Tân Hà. Ngay cả bây giờ, nếu có giao cho Sở Mộ nhiệm vụ tương tự, hắn cũng chưa chắc đã hoàn thành nổi.

Bốn ngàn vạn kim tệ, trong vòng một tuần, bốn ngàn vạn kim tệ! Biết tìm đâu ra số tiền lớn đến vậy? Sở Mộ khó khăn lắm mới thoát khỏi hoang sơn rừng rậm, vốn định an nhàn sống vài ngày trong thành, ai ngờ lại gặp phải cảnh túng thiếu tài chính, khiến hắn ưu sầu không dứt.

Một viên Hồn Tinh cấp Tám có giá khoảng một ngàn vạn đến hai ngàn vạn kim tệ. Dựa theo tỷ lệ xuất hiện thông thường, e rằng Sở Mộ phải tiêu diệt hàng ngàn Hồn Sủng cấp Thống Lĩnh Bát Đoạn trở lên mới có thể tìm được một viên Hồn Tinh cấp Tám. Thu thập tài chính bằng phương thức này rõ ràng là không đáng tin cậy. Ít nhất, Sở Mộ đã liên tục chém giết hơn nửa năm trời mới thu được vỏn vẹn hai viên Hồn Tinh cấp Tám. Sau đó, trong một quãng thời gian dài, hắn thậm chí còn không thấy bóng dáng Hồn Tinh nào.

Còn về việc tiếp nhận nhiệm vụ cấp Bảy, lại phải tính đến những khó khăn khác. Thực lực của hắn bây giờ, chưa nói đến việc có hoàn thành nổi nhiệm vụ cấp Bảy hay không, vấn đề là phần lớn nhiệm vụ dạng này đều yêu cầu vượt núi băng đèo, thậm chí cần có đoàn đội, nếu không có một hai tháng thì căn bản rất khó hoàn thành. Nếu vị trí tương đối gần, Sở Mộ tự tin có thể hoàn thành trong vòng nửa tháng, dù sao hắn bây giờ cũng đã là một cường giả khống chế Hồn Sủng cấp Quân Chủ. Chẳng qua, hắn chỉ có vỏn vẹn một tuần để kiếm ra bốn ngàn vạn kim tệ. Sở Mộ nghĩ đến chặng đường ngày đêm không ngừng săn giết yêu thú, chắc chắn sẽ bào mòn tinh thần của mình không ít.

“Bốn ngàn vạn kim tệ, ôi bốn ngàn vạn kim tệ!” Khi Sở Mộ rời khỏi Hồn Điện, hắn đã bắt đầu thất hồn lạc phách vì sự túng thiếu tiền bạc. Quả nhiên, Hồn Sủng Sư là nghề nghiệp giàu có nhất, đồng thời cũng là dễ tán gia bại sản nhất trên thế thế gian này. Đây mới chỉ là linh vật cần thiết để cường hóa cho một Hồn Sủng mà thôi. Nếu muốn mua đầy đủ linh vật cường hóa cho tất cả Hồn Sủng, e rằng cả đời Sở Mộ sẽ phải sống trong nghèo khó, không một xu dính túi.

“Ô ô ô ô!” Mạc Tà nằm gục trên vai Sở Mộ, khẽ kêu một tiếng bất đắc dĩ, như thể chia sẻ cảm xúc với hắn.

“Thiếu chủ, người có tham gia Đại Hội Thi Đấu ở Đôn Thành không?” Thanh âm Ly Lão Nhi bỗng nhiên nhẹ nhàng vang lên.

“Sao ta lại quên mất chuyện này chứ?” Sở Mộ vỗ đầu cái ‘bốp’, lớn tiếng tự trách. Bị số tiền bốn ngàn vạn kim tệ đè nặng, đầu óc Sở Mộ cũng mất hẳn sự linh hoạt.

Hầu như mỗi giải đấu đều có phần thưởng vô cùng phong phú. Hơn nữa, vì muốn nhận được Danh Hiệu cấp Bảy, Sở Mộ phải giành được thứ hạng trong top mười, nên phần thưởng của hắn chắc chắn không hề nhỏ.

“Lúc nãy ta đã xem qua rồi, phần thưởng cho top mười là năm ngàn vạn kim tệ. Nói cách khác, chỉ cần lọt vào top mười là chắc chắn có đủ tiền mua linh vật rồi.” Ly Lão Nhi nói.

“Top mười được thưởng năm ngàn vạn kim tệ ư? Cuộc thi này sao lại có phần thưởng cao đến vậy, chẳng lẽ vì Đôn Thành là một tòa thành cực kỳ giàu có?” Sở Mộ ngạc nhiên hỏi. Những tòa thành ở Địa Vực tương đối lớn tổ chức thi đấu thông thường cũng chỉ đưa ra phần thưởng trên dưới trăm vạn kim tệ. Ngay cả Giới Thành lớn hơn cũng chỉ khoảng hai ngàn vạn kim tệ mà thôi.

“Thiếu chủ, người đừng vội mừng quá sớm. Còn nhớ thành viên Hồn Điện kia đã nói gì không? Đó là giải đấu quy mô nhất tại Đôn Thành.” Ly Lão Nhi nói.

“Ừm, rất nhiều Địa Vực, Địa Giới và tòa thành nổi danh đều tổ chức cuộc thi này hàng năm.” Sở Mộ đáp.

“Người suy nghĩ có chỗ sai lầm rồi, hẳn là do sinh hoạt trong phạm vi thanh niên đồng lứa quá lâu.” Ly Lão Nhi chặn ngang lời Sở Mộ, dùng giọng nói tràn đầy học vấn nhắc nhở: “Đây là cuộc thi quy mô nhất hàng năm, cho nên không phải cử hành dành riêng cho thanh niên đồng lứa. Nói cách khác, người sẽ gặp phải đối thủ thuộc nhóm trung niên đồng lứa, dĩ nhiên những người thuộc nhóm lão niên sẽ không tham gia. Nhưng chỉ riêng những cao thủ trung niên cũng đã là chướng ngại rất lớn đối với người.”

Ly Lão Nhi vừa nói như thế, Sở Mộ lúc này mới kịp hiểu ra vấn đề. Đúng là lúc trước gã thành viên Hồn Điện thông báo tin tức cuộc thi này không hề cộng thêm lời nhắn gì về thanh niên đồng lứa. Chuyện này có nghĩa rằng tất cả Hồn Sủng Sư bốn mươi tuổi trở xuống đều có thể tham gia. Sở Mộ có tất cả Hồn Sủng đồng thời đạt tới trình độ cấp Quân Chủ, vì thế thực lực của hắn xem như mạnh nhất trong nhóm thanh niên đồng lứa rồi, tính toàn bộ Địa Giới cũng không có bao nhiêu đối thủ. Cho nên khi nghe nhắc tới thứ hạng top mười, Sở Mộ vô cùng tự tin giành được vị trí đó. Nhưng mà, nếu như cuộc thi này không hạn chế tuổi tác, như vậy Sở Mộ sẽ phải đối mặt với cao thủ thuộc tầng lớp thanh niên và trung niên đồng lứa tại Đôn Thành, khả năng đạt được vị trí top mười rõ ràng là nói dễ hơn làm.

“Thiếu chủ xem như là may mắn đó, bởi vì đây còn chưa phải là giải đấu quyền uy nhất Đôn Thành. Những người có thực lực chân chính sẽ không dễ dàng bại lộ thực lực của mình. Nếu không, ngay cả đạt được thứ hạng top trăm còn khó nói. Ta nhớ là cứ bốn năm một lần Đôn Thành sẽ cử hành giải đấu quyền uy nhất, tụ tập các cao thủ của tất cả Địa Giới ở chung quanh. Cuộc thi này được tổ chức cực kỳ long trọng, phần thưởng và danh tiếng không cần phải nói nhiều. Còn đây chỉ là cuộc thi hàng năm, cho nên những thế lực khác chỉ phái ra cao thủ nhị lưu hoặc là Hồn Sủng Sư lưu lạc bên ngoài tham dự mà thôi, cao thủ chân chính đều để dành sức chuẩn bị cho giải đấu lớn nhất kia, bọn họ sẽ không nhúng tay vào những cuộc thi nho nhỏ này.” Ly Lão Nhi chậm rãi giải thích.

Sở Mộ nghe Ly Lão Nhi nói xong lại càng hết đường xoay xở. Sở Mộ cũng tự biết rõ năng lực của mình, so sánh với những trung niên cao thủ hiển nhiên là còn một đoạn chênh lệch không nhỏ. Nếu như thật sự chen chân vào giải đấu quyền uy nhất, đừng nói là thứ hạng top một trăm, sợ rằng chưa qua nổi vòng loại đã bị đào thải mất rồi.

“Thiếu chủ, cứ thẳng thắn tham gia vào cuộc thi này đi. Bây giờ thực lực của Thiếu chủ quả thật không thể phán đoán theo tầng lớp thanh niên đồng lứa được nữa. Chiến đấu với những Hồn Sủng Sư dày dặn kinh nghiệm sẽ giúp ích rất nhiều, về phần có thể giành được thứ hạng hay không thì tính sau. Trái Tim Cửu Vĩ Viêm Hồ giá trị quá cao, bây giờ hấp tấp mua nó sẽ gia tăng gánh nặng tương đối trầm trọng.” Ly Lão Nhi cố gắng khuyên nhủ.

Đúng như lời Ly Lão Nhi nói, bất kể có giành được thứ hạng top mười hay không nhưng Sở Mộ vẫn quyết định thử một lần. Nghỉ ngơi thời gian một ngày, Sở Mộ để cho tất cả Hồn Sủng của mình hồi phục lực chiến đấu trở về trạng thái đỉnh phong. Ngày hôm sau, Sở Mộ đáp ứng lời mời đi tới sân đấu tranh tài của Đôn Thành, tham gia vào trận đấu thứ nhất của mình.

Đôn Thành hàng năm tổ chức cuộc thi tổng cộng chia làm năm vòng. Có thể thắng lợi liên tục bốn vòng sẽ tiến vào danh sách top hai mươi. Còn trận thứ năm chính là chung kết, đồng thời cũng là lựa chọn ra mười người thắng trận cuối cùng. Mỗi người còn lưu lại ở vòng này sẽ được nhận phần thưởng trị giá năm ngàn vạn kim tệ. Đáng nhắc tới chính là các cuộc thi tại thành lớn kiểu này chỉ lấy thứ hạng top mười để phán đoán, rất ít khi tiếp tục chiến đấu phân ra vị trí hạng nhất, hạng nhì và hạng ba. Một gia tộc hoặc thế lực muốn chứng minh lực lượng cường đại sẽ tiến hành tranh đoạt mười vị trí đầu tiên này.

Đề xuất Voz: Gấu hơn mình 6 tuổi
Quay lại truyện Sủng Mị
BÌNH LUẬN