Logo
Trang chủ

Chương 6: Bố trí bẫy rập

Đọc to

Thân thể Sở Mộ chi chít vết máu trầy xước, hắn không dám hành động vội vã. Dù sao, phần lớn Hồn sủng đều có khứu giác cực kỳ bén nhạy, ví như loài Lão Lang hung tàn. Lão Lang thuộc đẳng cấp cao, còn cao hơn Mạn Địch Quái một bậc. Chỉ cần bắt sống được một con, dù tư chất bình thường cũng có thể đạt tới Thất Giai trở lên, sau này nhất định dư sức chen vào mười danh đứng đầu. Còn Kinh Cúc Yêu chỉ là sơ đẳng, dù đạt đến Cửu Giai cũng rất khó địch nổi Lão Lang Thất Giai.

Sở Mộ tìm một nơi bí mật nghỉ ngơi một ngày, tự mình xử lý vết thương. Thuốc chữa thương hiệu quả khá rõ rệt, nhưng Sở Mộ vẫn phải cắn răng chịu đau.

Đến ngày thứ ba, Sở Mộ đã thực sự tiến vào nội đảo. Hắn đặc biệt cẩn thận, từng bước từng bước tiến về phía trước. Trên đường, bất kỳ Hồn sủng nào hắn gặp phải cũng đáng sợ hơn nhiều so với Lão Lang của đám chấp sự. Nếu có thể bắt sống được chúng, chắc chắn sẽ dư sức quét ngang mọi đối thủ. Thế nhưng, chúng đều là những chủng loài cực kỳ hung tàn, đừng nói là bắt sống, ngay cả Sở Mộ cũng không dám tiếp cận.

"Song Đầu Xà, Cổ Lan Ni Tư, Diễm Vĩ, Thập Túc Độc Ngô, Mi Yêu. Ai, con nào cũng không đụng vào được, hầu như toàn là Thất Giai trở lên." Sở Mộ nấp trên tàng cây nhìn xuống mấy con Hồn sủng đi ngang qua, cười khổ không dứt. Mấy con này phần lớn thuộc đẳng cấp cao và trung, nhưng Sở Mộ chỉ có thể trơ mắt nhìn, sợi dây bẫy rập trong tay chậm chạp không dám kéo xuống.

Bẫy rập là phương pháp duy nhất Sở Mộ có thể dùng để đối phó những Hồn sủng quá mạnh này. Tuy nhiên, bẫy rập mà hắn bố trí chỉ giới hạn trong đám Hồn sủng đẳng cấp cao nhưng ở giai đoạn ấu thú Tam Giai trở xuống. Mấy con vừa rồi đoán chừng đều là Thất Giai trở lên, thực lực sánh ngang với Lão Lang hung tàn. Sở Mộ cho rằng bẫy rập sẽ không ảnh hưởng nhiều đến những quái thú này.

Kiên nhẫn, Sở Mộ hiện tại chỉ có thể cực kỳ kiên nhẫn chờ đợi thời cơ.

"Kỳ quái, tại sao nơi này lại có yêu thú yếu ớt như vậy sinh sống?" Bỗng nhiên, trong tầm mắt Sở Mộ xuất hiện một con Hồn sủng nhược tiểu. Dựa theo phán đoán của Sở Mộ, e rằng nó chỉ ở Nhất Giai.

Tiểu tử này có bộ lông màu nâu đỏ mềm mại, cái đuôi hồ ly nhẹ nhàng phe phẩy qua lại tỏ vẻ vô cùng thoải mái, thân thể xinh xắn lanh lợi. Con ấu hồ này hiển nhiên bị thức ăn trong bẫy rập hấp dẫn tới. Nhìn bộ dáng, hẳn là nó đang bị thương, vừa cẩn thận quan sát xung quanh vừa tập tễnh tiến lại gần thức ăn trong bẫy rập.

"Bộ lông nâu đỏ, chắc đây là Hồng Vân Hồ. Trên trán còn có ấn ký Nguyệt Nha màu trắng bạc. Kỳ quái, không phải đây là ấn ký Ngân Nguyệt Hồ mới có sao? Chẳng lẽ tiểu tử này là con lai?" Sở Mộ lẩm bẩm tự hỏi.

Sở Mộ không kéo dây bẫy rập. Tiểu tử này đích xác còn nhỏ yếu, nhưng đẳng cấp chủng tộc rất thấp. Bất kể là Hồng Vân Hồ hay Ngân Nguyệt Hồ, chúng đều chỉ là hạ đẳng. Loại Hồn sủng này không thể gọi là Hồn sủng chiến đấu. Trong các đại thành thị, chúng chắc chắn sẽ biến thành tiểu sủng vật cho mấy nữ hài tử âu yếm, ôm đi ngủ thì đúng hơn.

Sở Mộ bỏ qua ý định kéo bẫy rập xuống, chờ tiểu tử kia cầm thức ăn đi, hắn lại buộc sợi dây vào bẫy rập tiếp tục chờ đợi.

Liên tiếp ba ngày sống trên cây, Sở Mộ không hề gặp một con Hồn sủng nào tương đối vừa lòng. Sáng sớm, Sở Mộ gặm lương khô cho qua bữa, dự định sau buổi sáng này nếu không gặp Hồn sủng nào phù hợp yêu cầu, hắn sẽ mạo hiểm tiến vào địa phương sâu hơn, tìm kiếm vị trí thích hợp khác.

"Xào xạc ~~~~!"

Bỗng nhiên, bên tai Sở Mộ truyền đến tiếng lá cây va chạm rất nhỏ. Sở Mộ vốn nấp trên một cành cây rậm rạp. Thực tế, cũng có chút ít Hồn sủng thích sống ở chỗ này, ví như loài Mi Yêu lúc trước Sở Mộ từng thấy qua. Ngoài Mi Yêu ra, còn có hai loại Hồn sủng Thanh Điểu và Phong Linh Điệp cũng thường xuyên tạm trú trên cây. Đẳng cấp Mi Yêu đại khái là cao đẳng, đẳng cấp Thanh Điểu cũng là cao đẳng. Cường hãn nhất chính là Phong Linh Điệp, đẳng cấp chủng tộc thuộc về tồn tại cao hơn nữa.

Điểm mấu chốt Sở Mộ có thể chấp nhận thu một con yêu thú làm Hồn sủng chính là cao đẳng. Về phần vấn đề tư chất, Sở Mộ chỉ có thể dựa vào vận khí. Nếu như có thể tìm được Thanh Điểu hoặc Phong Linh Điệp ở giai đoạn ấu thú, vậy thì Sở Mộ có thể thành công và quay trở về được rồi. Sau đó, hắn sẽ bắt đầu giai đoạn huấn luyện Hồn sủng.

Nguyên nhân Sở Mộ lựa chọn nấp trên cây là vì ba loài Mi Yêu, Thanh Điểu và Phong Linh Điệp sẽ không chủ động công kích nhân loại trừ phi bị uy hiếp. Cho nên, dưới tình huống này, xem như là an toàn.

Khi nghe thấy thanh âm xào xạc truyền tới, Sở Mộ không hề kinh hãi, mà còn có chút mừng rỡ, bởi vì rất có thể đây là một trong ba loại Hồn sủng kia xuất hiện. Đẩy cành lá sang một bên, Sở Mộ lập tức nhìn theo phương hướng thanh âm truyền lại.

Bày ra trước mắt Sở Mộ không phải là Mi Yêu cường hãn, cũng không phải Thanh Điểu tuấn dật tiêu sái, lại càng không phải là Phong Linh Điệp nhẹ nhàng mỹ lệ. Sở Mộ thất vọng nhìn thấy một con tiểu Thanh Trùng màu xanh.

Con sâu xanh rất nhỏ, chỉ dài bằng một bàn tay Sở Mộ, to bằng ngón cái, đôi mắt đen lâu lâu lại lóe sáng khác thường. Mà lúc này, con sâu xanh khẽ nâng thân thể lên, giương đôi mắt long lanh trông mong nhìn vào lương khô trên tay Sở Mộ.

Sở Mộ nhìn mà câm lặng. Hắn cười khổ đưa ra một ít lương khô cho con tiểu Thanh Trùng đáng thương, nhỏ giọng nói: "Ăn đi ăn đi, chỉ mong ngươi có thể mang đến may mắn cho ta."

Tiểu Thanh Trùng chỉ là một sinh mạng nhỏ nhoi, còn không tính là Hồn sủng. Vì thế, Sở Mộ hơi thất vọng vì mình đã uổng công chờ đợi rất lâu. Hình như tiểu Thanh Trùng không sợ hãi người lạ, nhận lấy mảnh lương khô nhỏ rồi bò lại gần Sở Mộ vui sướng gặm lấy gặm để. Tốc độ Tiểu Thanh Trùng ăn rất nhanh, phát ra thanh âm xột xoạt dễ nghe. Sau khi giải quyết một mảnh lương khô, nó lại dựng thân thể lên giương đôi mắt điềm đạm đáng yêu ngó chừng Sở Mộ.

Sở Mộ cũng không tính toán chút ít lương khô làm gì, trong lúc rảnh rỗi nhàm chán đút cho nó thêm một miếng. Tiểu Thanh Trùng phát ra thanh âm vui thích, nhanh chóng há cái miệng nhỏ bé gặm nhấm.

"Kéc!"

Bỗng nhiên, một trận cuồng phong không tầm thường thổi quét ngang qua, rừng cây xung quanh lay động một trận, lá cây đong đưa như sóng biển vỗ bờ. Sở Mộ cả kinh, dõi mắt nhìn xuyên qua cành lá rậm rạp phát hiện một con chim ưng màu xanh hình thể khá lớn đang bay quanh quẩn phía trên rừng cây.

"Thanh Điểu." Sở Mộ vui mừng trong lòng.

Thanh Điểu là Hồn sủng Yêu Thú giới - Dực hệ. Đôi cánh của nó chiếm ưu thế về năng lực khống chế Phong thuộc tính, vì thế nó hầu như không có đối thủ ở cùng một giai đoạn. Hồn sủng Phong thuộc tính nhanh nhẹn, có khả năng phi hành. Nếu có thể bắt sống huấn luyện khoảng chừng ba tháng tăng cường thực lực, sau khi đạt tới Thất Giai nhất định sẽ là tồn tại cầm cờ đi trước.

"Sa sa sa ~~~~~!"

Tiểu Thanh Trùng cảm thấy khí tức Thanh Điểu bị dọa cho sợ hãi, cả người phát run. Tốc độ nó bò đi nhanh chóng bất ngờ, lập tức men theo cánh tay bò lên trên vai hắn, sau đó trốn vào trong cổ áo Sở Mộ.

"Đáng giận, thực lực con này ít nhất là Tứ Giai, chủng tộc cao đẳng lại là Tứ Giai…" Nhìn thấy thân ảnh màu xanh tự do quanh quẩn giữa không trung, trong lòng Sở Mộ âm thầm oán hận không dứt.

Sở Mộ bố trí bẫy rập là dùng để đối phó Hồn sủng dưới mặt đất, muốn bắt được Thanh Điểu đúng là rất khó khăn.

"Bất kể thế nào cũng nên làm thử một lần." Sở Mộ không muốn bỏ qua cơ hội tốt này, vội vã đẩy nhánh cây ra bò lên trên đỉnh cao nhất. Cẩn thận đặt chân lên một nhánh cây bền chắc, Sở Mộ nắm chặt khảm đao, hít thở sâu một hơi nghênh đón cuồng phong lạnh thấu xương, ánh mắt ngó chừng Thanh Điểu đang lơ lửng trên không trung kia.

Đề xuất Voz: Tai nạn đáng ngờ
Quay lại truyện Sủng Mị
BÌNH LUẬN