"Chẳng phải ngươi vẫn luôn tự cho mình mạnh hơn ta sao?" Hạ Nghiễm Hàn nhìn sang Sở Mộ, trên mặt hiện lên nụ cười tà dị, tiếp tục nói: "Mười năm trước, ta đã sinh tồn ba năm ở nơi này."
Hạ Nghiễm Hàn nói câu này vẫn hời hợt như vậy, nhưng trong nội tâm Sở Mộ lại dấy lên một trận sóng to gió lớn. Ba nghìn người sống sót một, đây là sự cạnh tranh tàn khốc đến nhường nào? Huống hồ, không chỉ là cuộc tranh đoạt sinh mạng giữa người với người, mà còn phải đối mặt với vô số Hồn Sủng hung tàn.
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Sở Mộ, Hạ Nghiễm Hàn nhếch miệng cười quỷ dị. Sau đó, hắn chỉ vào thiếu nữ thần bí đang đứng gần lan can, cất lời: "Nàng lúc mười ba tuổi đã ký kết Hồn Ước với Bạch Yểm Ma, vẫn nuôi dưỡng Bạch Yểm Ma cho đến bây giờ. Bạch Yểm Ma trong cơ thể nàng đã đạt tới Tứ Đoạn."
"Ngươi là Tứ Niệm Hồn Sĩ nhưng giờ đây chỉ có hai Hồn Sủng. Dù ta không rõ thân thể ngươi có vấn đề gì, nhưng ta nghĩ, cho dù ngươi có thể chất bình thường, ngươi cũng sẽ dễ dàng bị nàng đánh bại."
Chấn động. Tuyệt đối chấn động.
Vừa nghe câu này, nội tâm Sở Mộ càng thêm chấn động mãnh liệt, ánh mắt lập tức hướng thẳng về phía thiếu nữ thần bí kia. Vị thiếu nữ này khiến Sở Mộ cảm thấy nàng xinh đẹp, lãnh đạm, toàn thân toát lên vẻ ưu nhã và cao quý, không hề cố ý phô bày tư thái cao ngạo. Nhưng Sở Mộ không thể không thừa nhận, thiếu nữ này quả thực có một loại mị lực rất đặc biệt.
Chỉ là Sở Mộ tuyệt đối không ngờ tới, một thiếu nữ trông nhỏ nhắn, cao quý tựa như đóa hồng trong nhà kính, lại có thể ký kết Hồn Ước với Bạch Yểm Ma, hơn nữa còn tự mình nuôi dưỡng Bạch Yểm Ma đạt tới Tứ Đoạn. Bạch Yểm Ma chính là một ma quỷ vô cùng đáng sợ, bản thân Sở Mộ hiểu rõ khi ký kết Hồn Ước sẽ phải chịu đựng thống khổ đến nhường nào. Chỉ e Hồn Lực lúc nào cũng ở trạng thái đầy đủ, ngay cả khi Bạch Yểm Ma gia tăng thực lực cũng sẽ bị công kích linh hồn cực kỳ đau đớn.
Sở Mộ giờ đây mới chỉ nuôi dưỡng Bạch Yểm Ma đến Nhị Đoạn mà đã phải chịu đựng loại đau khổ này đến mệt mỏi rã rời. Cảm giác thời thời khắc khắc bị Tử Thần đuổi theo sau lưng, bị Tử Thần bức bách quả thực sống không bằng chết. Mà một thiếu nữ trông có vẻ đồng trang lứa với mình lại có thể chịu đựng đau khổ như thế, lại còn nuôi dưỡng Bạch Yểm Ma lên đến Tứ Đoạn, Sở Mộ thật sự khó lòng tin nổi.
"Có thể nói, nếu ngươi còn ở trong gia tộc, cho dù ngươi sống thêm hai mươi năm, hai mươi năm sau tất cả Hồn Sủng của ngươi cộng lại cũng không bằng một Hồn Sủng của nàng." Hạ Nghiễm Hàn chế giễu không chút khách khí.
Sở Mộ im lặng không nói. Với độ tuổi nhỏ như vậy mà lại sở hữu Tứ Đoạn Bạch Yểm Ma, điều này có lẽ đã vượt ra ngoài phạm vi nhận thức của Sở Mộ. Nhất là đối phương lại là một cô gái nhỏ yếu, loại đả kích này tuyệt đối là chấn động tâm hồn hắn.
"Gia tộc ngươi đã trên đà xuống dốc, nay đã bị loại khỏi hàng ngũ Tứ Đại Gia Tộc của Cương La Thành." Hạ Nghiễm Hàn nói tiếp. "Thậm chí rất có thể bị tước đoạt quyền lực đề cử danh sách Thiên Hạ Quyết. Ngươi hẳn phải rõ, nếu mất đi quyền lực này sẽ có ý nghĩa ra sao."
Nghe được tin tức ấy, tâm tình Sở Mộ lập tức chìm xuống đáy vực. Những năm qua, Sở gia quả thực vẫn đang xuống dốc, và việc bị loại khỏi hàng ngũ Tứ Đại Gia Tộc giờ đây, hắn thật ra đã đoán trước từ lâu. Chỉ là Sở Mộ không ngờ chuyện này lại đến nhanh đến thế. Gia tộc hưng thịnh trăm năm bắt đầu suy sụp một sớm một chiều, tư vị này khẳng định không dễ chấp nhận. Sở Mộ có thể tưởng tượng được, khi các bậc cha chú và tổ tông biết tin tức ấy sẽ chán nản và đau thương đến mức nào.
Hạ Nghiễm Hàn đã hỏi nguyên nhân gì khiến Sở Mộ không buông bỏ được sinh mạng đáng thương của mình. Lý do này chính là vì gia tộc ngày càng suy thoái và vị phụ thân hắn quanh năm bôn ba vì gia tộc, mãi không thấy mặt. Sở Mộ hiểu rõ tình hình gia tộc, theo phán đoán của hắn, hẳn là vẫn có thể kiên trì thêm hai ba năm. Nhưng giờ đây, chỉ mới nửa năm ngắn ngủi trôi qua, gia tộc đã triệt để bị loại khỏi hàng ngũ Tứ Đại Gia Tộc. Biến cố này chắc chắn là do bản thân hắn mất tích.
Sở Mộ không thể xác định gia tộc và phụ thân đã làm gì khi biết hắn mất đi tung tích, nhưng nghĩ đến việc họ vì hắn mà bỏ ra cái giá lớn như thế, để mặc cho gia tộc suy thoái hai ba năm. Nghĩ tới đây, lòng Sở Mộ lại càng thêm chua xót.
Thấy sắc mặt Sở Mộ biến hóa, Hạ Nghiễm Hàn mỉm cười tà mị. Sau đó, hắn nhìn sang thiếu nữ che mặt, chậm rãi nói: "Tiểu công chúa bảo ta cho ngươi một con đường sống."
Hạ Nghiễm Hàn dừng lại một chút, tựa như đang suy nghĩ điều gì đó, hồi lâu sau mới tiếp tục nói: "Tiểu công chúa đã ra lệnh nên ta không thể làm trái. Ta có thể thả ngươi một con đường sống, thậm chí bây giờ ngươi cũng có thể trở về gia tộc của mình."
Sở Mộ ngây ngẩn cả người, chỉ chốc lát sau mới đột nhiên dời ánh mắt về phía thiếu nữ che mặt. Thiếu nữ vẫn đứng yên ở đó, dáng vẻ nàng luôn u buồn khó tả, nhưng chính vì thế khí chất mê người lại càng lộ rõ, vô tình kết hợp với biển xanh tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp rung động lòng người.
Sở Mộ rất kinh ngạc, trong mắt hắn, thiếu nữ này hẳn phải giống như các thành viên khác của Yểm Ma Cung, lạnh lùng vô tình, thậm chí tàn nhẫn hiếu sát. Sở Mộ có thể cảm nhận ánh mắt nàng vô cùng cao ngạo. Một cô gái mà Sở Mộ cho là thanh cao, quý phái, dưới tình huống không có lý do gì lại trợ giúp mình.
"Nàng... tại sao nàng lại muốn giúp ta?" Sở Mộ nhìn sang thiếu nữ che mặt, hình tượng của nàng trong lòng hắn bắt đầu biến chuyển cực lớn.
"Có lẽ cảm thấy ngươi đáng thương." Hạ Nghiễm Hàn cười lãnh đạm, đáp lời. "Thật ra, thả ngươi một con đường sống thì có ích gì? Gia tộc ngươi đã không thể chống đỡ để ngươi cường đại thêm được. Có kẻ còn muốn giết ngươi, bất kỳ ai cũng có thể thuê những người như ta giải quyết ngươi dễ dàng. Ngươi là hy vọng của gia tộc trong tương lai, nhưng trong mắt kẻ khác lại bé nhỏ như con sâu, cái kiến, tùy tiện là có thể bóp chết."
Đối mặt với lời chế giễu lạnh nhạt của Hạ Nghiễm Hàn, Sở Mộ không có bất kỳ phản bác nào. Trên thực tế, Hạ Nghiễm Hàn nói cũng không sai. Gia tộc đã suy thoái rồi, chỉ cần mình trở về khẳng định sẽ nghênh đón từng đợt tập kích luân phiên ập đến. Sở Mộ chỉ có thể suốt ngày núp dưới sự bảo vệ của trưởng bối, làm sao trưởng thành được đây? Có thể nói, Sở Mộ trở về nhất định là tăng thêm gánh nặng cho gia tộc.
"Bây giờ ngươi có hai con đường để lựa chọn. Con đường thứ nhất là lựa chọn trở về gia tộc, ta sẽ thu hồi Bạch Yểm Ma, từ đó ngươi có thể tiếp tục hưởng thụ cuộc sống an nhàn. Thế nhưng, ta nghĩ thành tựu của ngươi đến đây là chấm dứt, đời này ngươi không thể nào vượt qua ta, không cần phải nói đến cao tầng như tiểu công chúa." Hạ Nghiễm Hàn nói những lời này rất nặng, rất nặng, thanh âm dội vào mặt làm cho Sở Mộ hô hấp trở nên khó khăn.
Chuyện gia tộc tựa như một tòa núi lớn áp lên người Sở Mộ. Hắn kiên cường sống đến bây giờ biết rất rõ, với trình độ hiện tại không thể nào phục hưng gia tộc, không thể nào rời khỏi tầng lớp hạ lưu đi lên con đường Hồn Sủng Sư chân chính.
"Bạch Yểm Ma tất nhiên là ma quỷ, nhưng nó vẫn không ngừng kích thích tiềm năng lớn nhất trong người của ngươi, làm cho ngươi theo đuổi thực lực không bao giờ ngừng nghỉ."
"Con đường thứ hai chính là vấn đề ta nói lúc nãy, không cần ta nói nhiều, ngươi hẳn là hiểu con đường này là gì. Chỉ cần ngươi có thể còn sống đi ra, ta có thể cho ngươi một con Bạch Yểm Ma tư chất dị thường này, hơn nữa thu nạp ngươi làm thành viên Yểm Ma Cung, cho ngươi nhận được địa vị và quyền lực trong Yểm Ma Cung. Chỉ cần có thể tiếp tục tiến lên ngày càng mạnh mẽ, thứ ngươi nhận được trong Yểm Ma Cung không phải là thứ gia tộc ngươi có thể cung cấp." Hạ Nghiễm Hàn nói.
"Đây là hai con đường hoàn toàn trái ngược nhau. Điều thứ nhất có lẽ ngươi sẽ kéo dài hơi tàn, từ từ suy thoái cùng với gia tộc. Con đường thứ hai chỉ cần tiếp tục đi xuống, còn sống leo ra, ngươi sẽ có tư cách trở thành đại nhân vật." Hạ Nghiễm Hàn nói chuyện y như mũi kiếm sắc bén đâm sâu vào lòng Sở Mộ.
Sở Mộ nhìn Hạ Nghiễm Hàn cao ngạo, tâm tình lại xuất hiện dao động kịch liệt một lần nữa. Trong thời gian rất ngắn, cảm xúc Sở Mộ đã dao động tới mấy lần. Không cần Hạ Nghiễm Hàn nói rõ, Sở Mộ cũng hiểu được hắn an bài cho mình con đường gì rồi. Ba nghìn sống một người, chạy đua cùng Tử Thần trên Tù Đảo.
Nếu như là một ngày trước, Hạ Nghiễm Hàn cho mình lựa chọn con đường, Sở Mộ sẽ không chút ngần ngại lựa chọn con đường thứ nhất. Cuộc sống nửa năm nơi phong bế làm cho tinh thần Sở Mộ cực kỳ mỏi mệt. Chỉ có gia đình mới có thể bù đắp nổi tâm tình bi thương này. Nhưng giờ phút này, Sở Mộ không có dũng khí tuyển chọn một con đường cụt.
Hạ Nghiễm Hàn cường đại, thực lực thiếu nữ cũng kinh người, gia tộc suy sụp cùng khuất nhục, những gia tộc khác hung hăng bức người, ỷ mạnh hiếp yếu, đủ các loại hình ảnh lần lượt xẹt qua đầu Sở Mộ. Đúng như lời Hạ Nghiễm Hàn nói, mình bây giờ quá yếu, cực kỳ yếu ớt, về đến gia tộc thì thế nào chứ? Chỉ có thể trơ mắt nhìn gia tộc tiếp tục suy yếu rồi sụp đổ mà thôi. Hơn nữa Sở Mộ cũng có thể khẳng định, một khi gia tộc suy sụp, những gia tộc khác sẽ không cho những thanh niên Sở gia có cơ hội từ từ lớn mạnh, bọn họ sẽ không ngừng chèn ép, không ngừng hạn chế, cuối cùng tạo thành một vòng tuần hoàn ác tính đến khi hoàn toàn hủy diệt Sở gia mới thôi.
"Ầm ầm ầm ~!" Sóng biển bất chợt vỗ mạnh vào mạn thuyền, một lớp sóng tiếp theo một lớp sóng, nội tâm Sở Mộ cũng như sóng biển chưa từng yên tĩnh chút nào. Đây là một lựa chọn, một lựa chọn có khả năng thay đổi cuộc đời hắn.
Hạ Nghiễm Hàn bình thản nhìn Sở Mộ, chờ đợi Sở Mộ lựa chọn, không hề có cảm giác vội vã. Giờ phút này, Sở Mộ suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều.
"Rầm rầm ~!" Một làn sóng biển đột nhiên đập lên cao, bọt nước văng tung tóe khắp nơi, rơi vào trên người Sở Mộ, thân thể hắn trong nháy mắt lạnh thấu xương. Cảm giác như vậy khiến cho hắn hồi phục trạng thái thất thần, trở về với hiện thực.
Lòng ngực Sở Mộ không ngừng phập phồng, hắn nhìn Hạ Nghiễm Hàn mở miệng hỏi: "Kẻ mướn ngươi giết ta có phải là Dương Lạc Bân hay không?"
"Có phải hắn hay không thì ta không xác định, nhưng đúng là người của Dương gia. Về phần Dương gia không có ý định giao vật ta muốn ra, sớm muộn là ta cũng thu thập bọn họ. Dĩ nhiên, nếu không có quan hệ chuyện này với Dương gia, ngươi và ta chỉ là hai người xa lạ. Ta nói cho ngươi biết những thứ này chỉ là vì thưởng thức tiềm lực của ngươi, cảm thấy ngươi có thể trở thành một cường giả." Hạ Nghiễm Hàn nói.
Sở Mộ gật đầu, giờ phút này hắn đã có quyết định. Sở Mộ nhìn Hạ Nghiễm Hàn cao cao tại thượng, dùng giọng nói kiên định nói: "Ta lựa chọn con đường thứ hai."
Nghe được Sở Mộ trả lời, Hạ Nghiễm Hàn lại cười, cười đến mức cực kỳ quỷ dị, làm cho người ta cảm giác mấy phần rét lạnh. "Ngươi xác định lựa chọn con đường thứ hai? Tù Đảo, dùng mấy chữ cửu tử nhất sinh để hình dung cũng không khác lắm đâu."
"Xác định." Sở Mộ gật đầu, lúc này Sở Mộ không có bất kỳ do dự nào nữa, trong mắt lộ ra nét kiên nghị không gì sánh nổi.
"Rất tốt, xem ra ta không cần thiết giả bộ thả ngươi trước mặt tiểu công chúa, sau đó lại âm thầm giết ngươi rồi." Hạ Nghiễm Hàn bỗng nhiên nở nụ cười gian tà.
Sở Mộ tựa hồ đã ngờ tới Hạ Nghiễm Hàn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình, khi nghe Hạ Nghiễm Hàn nói câu này cũng không cảm thấy giật mình chút nào.
"Đây là ngươi dự định gửi đi?" Hạ Nghiễm Hàn mở miệng nói, vừa nói vừa lấy ra một phong thư. Sắc mặt Sở Mộ hơi biến hóa, phong thư trong tay Hạ Nghiễm Hàn là Sở Mộ viết khi ở Hằng Thành. Mặc dù không trông cậy vào gia tộc có thể đến đây giải cứu mình, nhưng mà Sở Mộ vẫn muốn nói cho bọn họ biết tin tức mình còn sống, để cho bọn họ không cần phải tiếp tục lo lắng vì mình. Chẳng qua là Sở Mộ không nghĩ tới Hạ Nghiễm Hàn thần thông quảng đại như thế, bản thân mình tùy ý gửi thư cũng lọt vào trong tay của hắn.
"Phong thư này không cần thiết gửi rồi, bọn họ cho rằng ngươi đã chết. Ba năm sau nếu ngươi có thể sống sót đi ra thì tự mình trở về gia tộc nói cho bọn họ biết là được rồi. Không nên cấp cho bọn họ hi vọng, rồi khiến bọn họ đau khổ chờ đợi ba năm." Hạ Nghiễm Hàn tiện tay ném bức thư xuống biển. Cuồng phong thổi bức thư bay thật xa, từ từ mất hút dưới lòng biển rộng.
Sở Mộ nắm chặt quả đấm, trong lòng lại càng kiên định. Ba năm, thời gian ba năm, nhất định ta sẽ sống sót đi ra khỏi Tù Đảo, đứng ở độ cao đủ để vực dậy gia tộc, hung hăng dẫm nát mấy tên khốn kiếp kia ở dưới chân.
"Ngày mai ta sẽ phái Hồn Sủng đưa ngươi đến Tù Đảo, ba năm sau, cho dù ngươi sống hay chết, Hồn Sủng của ta cũng sẽ bay tới đón." Hạ Nghiễm Hàn nói.
Sở Mộ gật đầu, chợt hỏi một câu: "Nếu như trong vòng hai năm, trên đảo chỉ còn lại có một mình ta thì sao?"
"Vậy ngươi cứ ở lại Tù Đảo thêm một năm, một mình một người chơi với đám Hồn Sủng hung tàn kia đi. Tù Đảo có tài nguyên Hồn Sủng tương đối phong phú, nếu lợi dụng tốt sẽ có thể thay đổi vận mệnh của ngươi."
"À, thuận tiện nói cho ngươi biết, Tào Dịch cũng bị ta ném lên Tù Đảo, có thể giết hắn hay không thì dựa vào chính ngươi rồi." Sau khi Hạ Nghiễm Hàn nói xong liền động thân rời khỏi boong tàu, trở về phòng của mình.
Hạ Nghiễm Hàn vừa mới rời khỏi, nội tâm Sở Mộ vẫn còn quay cuồng hồi lâu. Con đường đã lựa chọn, Sở Mộ cũng không hối hận, sau này sẽ là đoạn cuộc sống không ngừng chiến đấu và tàn sát. Hạ Nghiễm Hàn có thể làm được, mình cũng có thể làm được.
Gió biển vào ban đêm có vẻ nhu hòa hơn rất nhiều, nhẹ nhàng thổi bay mái tóc dài mềm mại, ống tay áo bằng lụa khẽ phất phơ trong gió. Thiếu nữ đứng ở nơi đó đã lâu lắm rồi, không nói một lời, không thèm để ý ánh mắt của hắn, chỉ lẳng lặng dõi mắt nhìn ra phương xa.
"Ô ô ô ~~~!" Thanh âm đáng yêu vang lên, tiểu Mạc Tà xinh xắn, dễ thương nhảy lên trên lan can, trong miệng ngậm một tờ giấy nhỏ, cặp mắt sáng long lanh nhìn vào thiếu nữ thần bí. Thiếu nữ lấy lại tinh thần nhìn sang tiểu Mạc Tà bỗng nhiên xuất hiện, trong đôi mắt đẹp hiện lên chút ít kinh ngạc. Nhưng chốc lát sau ánh mắt lại biến thành hiền lành, không nhịn được đưa tay vuốt ve bộ lông êm ái trên người Mạc Tà.
Thiếu nữ chợt phát hiện Mạc Tà ngậm tờ giấy, đưa tay nhận lấy rồi mở ra với vẻ nghi ngờ. "Cảm ơn!" Trên giấy chỉ có hai chữ đơn giản nhưng thiếu nữ hội ý rất mau, xoay người sang nơi khác tìm kiếm thân ảnh Sở Mộ. Tuy không nhìn thấy Sở Mộ nhưng nàng nhớ trong dĩ vãng Sở Mộ luôn ngồi ở trên boong tàu luyện tập chú ngữ, chỉ có điều bên đó bây giờ đã vắng lặng rồi.
Không phát hiện bóng dáng Sở Mộ nên thiếu nữ bình tâm trở lại, giơ tay ôm lấy Mạc Tà, dùng thanh âm nhẹ nhàng hỏi: "Tiểu tử, ở chỗ này ngắm biển với ta được không?"
"Ô ô ô ~~~!" Mạc Tà cũng không có phản kháng, an tĩnh nằm trong ngực thiếu nữ cùng ngắm đại dương mênh mông.
Một chỗ khác, Sở Mộ đứng ở phía sau thuyền nhìn tới thiếu nữ đang ôm Mạc Tà, chẳng biết tại sao giờ phút này một cảm giác kỳ quái cứ bồi hồi ở trong lòng hắn, không nhịn được muốn đi bắt chuyện với thiếu nữ bên kia. Nếu có thể thì tiện tay cởi tấm khăn che mặt ra, xóa đi thế giới nội tâm u buồn cho nàng.
Mấy con hải âu bay theo từng đợt sóng nhấp nhô, gió biển thổi tầng mây trôi dạt về phương xa, trời xanh, biển lặng yên bình. Khung cảnh thơ mộng như tranh vẽ.
"À, phải không, hắn tự mình lựa chọn?" Thiếu nữ che mặt nhìn vào Sí Lăng Hổ đang dần dần biến mất về phía chân trời.
"Ừ, hắn đã lựa chọn như thế." Hạ Nghiễm Hàn gật đầu, nhìn thoáng qua phương hướng Hồn Sủng của mình đang đưa Sở Mộ ra đảo.
Thiếu nữ trầm mặc không nói, trong đầu hiện ra một thiếu niên cô độc ôm Nguyệt Quang Hồ ngồi ở mạn thuyền. Nửa tháng lữ trình trên biển để nàng nhận ra tình cảm giữa thiếu niên này và Nguyệt Quang Hồ rất tốt, thiếu niên lạnh lùng hờ hững, nhưng khi nói chuyện với Nguyệt Quang Hồ, ánh mắt hắn sẽ biến hóa thành nhu hòa, thân thiết, hình ảnh phải nói là rất hiếm thấy.
"Ngươi cho rằng ba năm sau, hắn có thể sống sót rời đảo không?" Thiếu nữ hỏi.
"Có lẽ không thể, nhưng đây là con đường hắn lựa chọn." Hạ Nghiễm Hàn nói.
Thiếu nữ nhìn thoáng qua thân ảnh Sở Mộ lần nữa, rồi im lặng đứng đó. Có lẽ ba năm sau, nàng đã không còn nhớ đến chuyện này nữa.
Sở Mộ ngồi trên lưng Sí Lăng Hổ bay giữa trời cao, vẻ mặt tương đối phức tạp. Thiếu nữ không để ý đến hắn là một chuyện bình thường, nhưng mà Sở Mộ vẫn nhớ ở trong Yểm Ma Cung lại có một vị thiếu nữ thần bí lúc nào cũng u buồn, cô đơn như thế. Nàng là một mục tiêu trong lòng Sở Mộ, cũng là mũi tên bắn thẳng vào nội tâm Sở Mộ, làm cho hắn không ngừng gợn sóng. Chỉ có điều ít nhất ba năm sau, nếu còn sống sót rời Tù Đảo, Sở Mộ mới có thể đứng cùng một độ cao với nàng.
Sí Lăng Hổ là Yêu Thú giới - Thú hệ (Dực hệ) - Hổ tộc - Sí Hổ á tộc - cao đẳng cấp Thống Lĩnh. Lúc này Sở Mộ ngồi ở trên lưng Hồn Sủng cấp Thống Lĩnh uy phong lẫm lẫm, Sở Mộ chỉ hiểu rõ Hồn Sủng ở giới hạn cấp Thống Lĩnh trở xuống mà thôi. Kiến thức về sinh vật Sí Lăng Hổ này cũng không đầy đủ, không có cách nào từ ngoại hình Sí Lăng Hổ đoán được giai đoạn cụ thể, chỉ có thể đại khái đoán chừng là Ngũ Đoạn trở lên. Cao đẳng cấp Thống Lĩnh, loại Hồn Sủng cấp bậc này mặc dù chỉ có Nhất Đoạn Lục, Thất Giai cũng dư sức đối kháng với Nhị Đoạn cấp Nô Bộc, thậm chí là Tam Đoạn. Đẳng cấp chủng tộc khác biệt chính là chênh lệch tốc độ phát triển trực tiếp nhất. Bây giờ một con Hồn Sủng cường đại như thế đang chở mình đi giữa trời cao, Sở Mộ cũng dâng lên mấy phần hâm mộ. Nếu như hắn có được một con Hồn Sủng thế này tuyệt đối có thể vẫy vùng ngang dọc Cương La Thành.
Đề xuất Tiên Hiệp: Lấy Một Long Chi Lực Đánh Bại Toàn Bộ Thế Giới