Tiếng gào thét bi thảm "A ~~~!" vẫn tiếp tục vang vọng khắp sơn cốc. Máu tươi đỏ sẫm đập vào mắt khiến người ta kinh hãi, nhuộm đỏ rực cả thảm cỏ rêu xanh biếc trên mặt đất. Có lẽ đã lâu Ban Lan Ma Hổ không được tùy ý hành hạ con mồi đến chết, nó trực tiếp cắn đứt cổ Thượng Thạch rồi lập tức chuyển mục tiêu sang hai Hồn sủng khác đã bị cắt đứt hồn ước. Nhất thời, máu tươi văng tung tóe khắp nơi, tiếng thú vật gào thét thảm thiết. Hai Hồn sủng kia không có Thượng Thạch chỉ huy lại càng yếu ớt không chịu nổi. Chỉ chốc lát, chúng đã bị Ban Lan Ma Hổ xé nát tan tành, hồn hạch dính máu cũng bị nó nuốt chửng.
Sở Mộ đứng cách đó không xa, nhìn thấy Dương Kính Ly bị thương thê thảm, bộ dạng hấp hối. Trên mặt hắn lại hiện lên nụ cười khoái trá, dùng một chân hung hăng đạp lên mặt Dương Kính Ly. "Cả đời sẽ bị ngươi dẫm nát dưới chân... Ờ, hình như những lời này là ngươi nói. Bây giờ, cảm giác bị ta dẫm nát dưới chân thế nào?" Từ trước đến nay, đối với kẻ địch, Sở Mộ chưa từng có bất kỳ ý nghĩ nhân từ nào.
Miệng Dương Kính Ly đã rướm máu tươi ướt nhẹp, vẫn cố gắng lên tiếng uy hiếp: "Nếu có bản lĩnh... ngươi... ngươi giết ta đi. Ở trên Tù đảo tàn khốc này, ngươi đừng hòng sống sót rời khỏi đây."
"Ngươi biết tại sao ta lại xuất hiện ở trên đảo này không?" Sở Mộ nhìn thẳng vào mặt Dương Kính Ly, thản nhiên nói. Trong mắt Dương Kính Ly tràn đầy tức giận, mà hơn hết là cảm giác sỉ nhục. Bởi vì hắn không bao giờ nghĩ tới mình sẽ bị phế vật số một Cương La thành đánh bại.
"Thật ra, ta đến đảo này chính là muốn tàn sát tất cả. Yên tâm, Dương gia các ngươi đừng hòng có một ai chạy thoát." Lúc nói những lời này, sắc mặt Sở Mộ lập tức trở nên lạnh lẽo tột độ. Nghe thấy giọng nói tàn nhẫn của Sở Mộ, Dương Kính Ly đột nhiên cảm nhận được tính cách Sở Mộ đã thay đổi, thay đổi đến chóng mặt, từ một thiếu niên nhu nhược chỉ biết núp sau lưng trưởng bối, biến thành một kẻ sát nhân máu lạnh, cực kỳ tàn nhẫn, yêu thích giết chóc.
Căn bản không cần Sở Mộ ra lệnh, Mạc Tà đã có thể hiểu ý chủ nhân. "Xẹt!" Một trảo nhanh chóng lướt qua, cổ họng Dương Kính Ly nhất thời máu tươi đầm đìa. Trong mắt hắn tràn ngập khuất nhục và tức giận, rồi rời khỏi trần thế.
Từ trước đến nay, Sở Mộ chưa bao giờ bỏ qua giá trị của thi thể. Hắn bình thản đưa tay vào người Dương Kính Ly, thành thạo tìm kiếm túi đồ. Chỉ là trên người Dương Kính Ly quả thật không có vật phẩm giá trị nào. Có lẽ hắn còn nhỏ tuổi nên Dương gia cũng không yên tâm giao những vật phẩm quý giá cho hắn.
"Rống!" Ban Lan Ma Hổ toàn thân dính đầy máu tươi, chẳng biết từ lúc nào đã đi tới trước mặt Sở Mộ. Cặp mắt hung hãn nhìn vào Sở Mộ khiến hắn tim đập chân run, lỡ như... Ban Lan Ma Hổ vung đầu một cái, trực tiếp phun ra một ngón tay. Ngón tay do Ban Lan Ma Hổ phun ra tất nhiên là thuộc về Thượng Thạch. Điều khiến Sở Mộ bất ngờ chính là, trên ngón tay máu chảy đầm đìa này lại đeo một chiếc Không Gian Giới Chỉ.
"Đồ đạc trong đó thuộc về ta?" Sở Mộ nhìn Ban Lan Ma Hổ, mở miệng hỏi nhưng không dám tin đó là sự thật.
"Rống!" Ban Lan Ma Hổ gật đầu, sau đó cao ngạo quay đầu đi nơi khác, chậm rãi nhảy mấy bước đã vượt qua bên kia sơn cốc, thân ảnh của nó nhanh chóng biến mất trong tầm mắt Sở Mộ.
Nhìn thấy Ban Lan Ma Hổ uy phong lẫm liệt rời đi, Sở Mộ cũng cảm thấy tiếc nuối khôn nguôi. Trong lòng hắn thầm nghĩ, nếu như có một con Ban Lan Ma Hổ như vậy làm Hồn sủng... Chẳng phải hắn sẽ trở thành người duy nhất sống sót trên Tù đảo một cách quá dễ dàng sao? Ừm, hẳn là không thành vấn đề. Nhưng Sở Mộ vẫn phải lắc đầu vô lực, hắn biết mấy thứ này bây giờ không quá thực tế. Thật ra chỉ cần Mạc Tà phát sinh chủng tộc dị biến một lần nữa sẽ không thua kém Ban Lan Ma Hổ bao nhiêu rồi. Chẳng qua là không biết đến bao giờ mà thôi.
Không Gian Giới Chỉ và Nhẫn Hồn Sủng không giống nhau. Nhẫn Hồn Sủng là một không gian có thể dung nạp Hồn sủng không quá ổn định. Nếu thực lực Hồn sủng rất mạnh, chúng có thể trực tiếp dùng sức mạnh phá nát không gian giam cầm. Tương tự như thế, không gian Hồn sủng vốn có trong cơ thể Hồn Sủng Sư cũng không ổn định. Nếu thực lực Hồn sủng mạnh hơn Hồn Sủng Sư quá nhiều sẽ phát sinh rất nhiều biến cố. Cho dù đã ký kết hồn ước cũng không có một chút an toàn, chúng vẫn có thể dựa vào lực lượng của chính mình đột phá không gian hạn chế. Không gian Hồn sủng không phải là không gian chân thật, có thể nói là không có kích thước, mà nó căn cứ vào hình thể Hồn sủng rồi dùng hồn lực diễn hóa thành. Còn Không Gian Giới Chỉ mới là không gian thật sự, có thể dùng để lưu trữ vật phẩm. Nếu như Không Gian Giới Chỉ đủ lớn, hoàn toàn có thể thu hồi Hồn sủng vào đó.
Chiếc Không Gian Giới Chỉ mà Thượng Thạch sở hữu này không lớn, kích thước đại khái một thước vuông mà thôi. Thật ra một thước vuông đã có thể lưu trữ rất nhiều thứ rồi, hơn nữa một cái Không Gian Giới Chỉ cỡ này ở trên thị trường sẽ có giá trung bình một ngàn Kim Tệ.
"Hồn Giáp? Trên người tên này thậm chí có bảo bối hiếm thấy này? Lời to rồi, ha ha ha!" Sau khi Sở Mộ lục tìm trong Không Gian Giới Chỉ một lúc, bất chợt hắn mừng rỡ cười như điên.
Hồn Giáp là trang bị cho Hồn Sủng Sư và Hồn sủng, thông qua hồn niệm sẽ có thể tạo thành một tầng khải giáp đặc thù bảo vệ. Sau khi bị công kích, chỉ cần tâm niệm khẽ chuyển là Hồn Giáp sẽ lập tức hiện ra bao phủ khắp thân thể, tác dụng phòng ngự tuyệt đối là nhất lưu. Sở Mộ xuất thân từ đại gia tộc hiển nhiên kiến thức phong phú, không ngờ cái Hồn Giáp này lại là cấp bốn, lực phòng ngự tương đương với phần lớn Hồn sủng Thú hệ có kỹ năng phòng ngự cấp bốn. Hồn Giáp có thể thông qua hồn niệm để biến hóa hình dáng, không có sức nặng, không có bất kỳ hạn chế đối với cơ thể, có thể nói là xa xỉ phẩm trong lĩnh vực Hồn Sủng Sư. Sở Mộ không thể nào ngờ tới bên trong Không Gian Giới Chỉ của Thượng Thạch thế lại cất giấu một bảo vật như vậy.
"Vật này ít nhất cũng phải mười vạn Kim Tệ đi? Thượng Thạch không dám sử dụng hẳn là lai lịch không tốt rồi, khà khà!" Phương thức sử dụng Hồn Giáp rất đơn giản, chỉ cần đưa hồn niệm của mình vào trong thành lập tinh thần liên lạc cùng Hồn Giáp, sau đó dùng ý tưởng diễn hóa thành hình dạng mình muốn, Hồn Giáp tự nhiên sẽ dung nhập vào linh hồn. Một khi nguy cơ ập đến, chỉ cần tâm niệm vừa động Hồn Giáp sẽ lập tức xuất hiện. Dựa vào một cái Hồn Giáp này, tính mạng Sở Mộ xem như có thêm một tầng bảo đảm. Xem ra Dương gia đưa người đến Tù đảo không hề tiếc nuối hao phí tiền tài nhỉ? Nhờ vào đó cung cấp cho Sở Mộ hi vọng sinh tồn lớn hơn nhiều.
Sở Mộ không chút do dự dùng hồn niệm thăm dò Hồn Giáp, nhanh chóng dung hợp tinh thần với Hồn Giáp. Triệu hồi Hồn Giáp chỉ tiêu hao chút ít hồn lực, Sở Mộ có cảm giác khẩn cấp muốn gọi chiến giáp mới này ra xem thế nào. Quang mang rực rỡ đột nhiên chói sáng, một luồng tinh mang y như ánh sao xoay tròn chung quanh thân thể Sở Mộ. Khi hồn niệm Sở Mộ vừa động liền ngưng tụ thành một lớp khải giáp màu xanh thẳm bao trùm lên người Sở Mộ. Bộ dáng Sở Mộ thoạt nhìn tăng thêm mấy phần uy vũ, oai phong lẫm liệt.
"Ô ô ô!" Mạc Tà híp mắt quan sát bộ dáng Sở Mộ đang từ từ thay đổi, có vẻ hưng phấn và hâm mộ đối với trang bị mới của Sở Mộ, kêu lên mấy tiếng. Sở Mộ ngắt lỗ tai Mạc Tà một cái, nói: "Hồn sủng cũng có Hồn Giáp, có lẽ những người khác của Dương gia đúng lúc có Thú hệ Hồn Giáp thì sao? Yên tâm đi, không thiếu phần của ngươi đâu."
Sở Mộ lại tiếp tục quan sát Không Gian Giới Chỉ của Thượng Thạch, điều khiến hắn mừng rỡ chính là bên trong còn có trị liệu dược tề Băng thuộc tính. Băng Không Tinh Linh còn đang không ngừng rên rỉ trong không gian Hồn sủng, trị liệu dược tề Băng thuộc tính xuất hiện rất đúng lúc. Sở Mộ lập tức dẫn trị liệu dược tề vào trong không gian Hồn sủng, bảo Băng Không Tinh Linh ăn vào.
Đề xuất Voz: Trong Xóm Có Vong Em Phải Làm Sao