Chương 1033: Qua cầu rút ván

Lý Hành Tai ngồi lại lên long ỷ, cố gắng giữ vẻ trấn tĩnh. Hắn đâu biết rằng, y phục sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

"Ngươi nói rõ cho ta nghe, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Lý Hành Tai quả thực có chút hoảng hốt, lúc này đã quên cả xưng "trẫm". Bởi sự tồn tại của kẻ kia sẽ uy hiếp đến địa vị hiện tại của hắn.

Thích Kế Quang lúc này vẫn chưa nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc, cúi đầu thuật lại tường tận quá trình truy đuổi cho Lý Hành Tai nghe. Từ lúc bắt đầu ở U Châu, cho đến khi Trình Đại Lôi rơi xuống vách núi. Bây giờ ngẫm lại, chuyện này quả thực có chút quỷ dị. Lúc mình chạm mặt Trình Đại Lôi, hắn đã không cưỡi con trâu đen, cũng chẳng mang theo món binh khí trứ danh của mình. Mà với tính tình của Trình Đại Lôi, hắn không giống loại người sẽ bó tay chịu trói, tự kết liễu tính mạng. Cũng tại Thích Kế Quang nóng lòng lập công, mới xem nhẹ điểm này, cuối cùng bị Lưu Phát Tài lừa gạt, gây ra một sai lầm tai hại như vậy.

Lý Hành Tai khẽ nheo mắt, hỏi: "Hắn nói hắn cố tình giả chết quy ẩn, không bao giờ hiện thế nữa ư?"

"Vâng." Thích Kế Quang đáp một tiếng, nói thêm: "Chỉ là lúc đó, thuộc hạ hoài nghi hắn có âm mưu quỷ kế gì, huống hồ một Trình Đại Lôi đã chết thật thì vẫn đáng tin hơn một Trình Đại Lôi giả chết."

"Hồ đồ!" Lý Hành Tai thở dài: "Hắn đã muốn đi, ngươi cứ để hắn đi cho tử tế, hà cớ gì phải truy cùng đuổi tận, nhất quyết phải kinh động hắn làm gì."

Đồng thời Lý Hành Tai cũng hiểu, lựa chọn của Thích Kế Quang lúc đó chưa hẳn đã sai. Chỉ có điều, đã muốn hắn chết thì phải làm cho gọn ghẽ một chút, cớ sao lại để một Trình Đại Lôi giả quay về? Hiện tại cả thiên hạ đều đã nhận được tin Trình Đại Lôi tử trận, chính mình còn đang gióng trống khua chiêng lo tang sự cho hắn. Nếu để người đời biết hắn vẫn còn sống nhăn răng, mặt mũi của trẫm biết để vào đâu? Thể diện của thiên tử e là chẳng còn lại chút gì.

Hơn nữa, Lý Hành Tai hiểu rõ tính tình của Trình Đại Lôi. Chuyện mình muốn giết hắn, Trình Đại Lôi có lẽ cũng chẳng để bụng. Nhưng nếu mình dám động đến huynh đệ bên cạnh hắn, dù không muốn, hắn cũng buộc phải làm gì đó.

"Ngươi có biết ngươi đã gây ra họa lớn thế nào cho trẫm không?" Lý Hành Tai lại thở dài một hơi.

Thích Kế Quang quỳ rạp xuống đất, nói: "Thuộc hạ biết tội, xin bệ hạ trách phạt."

"Dù có trách phạt ngươi thế nào cũng chẳng thay đổi được gì. Trẫm sớm đã nên nghĩ tới cảnh này, Trình Đại Lôi con người này, quả thực khó đối phó."

Lần này Thích Kế Quang thật sự đã mất hết mặt mũi, chẳng những không giải quyết được vấn đề mà ngược lại còn khiến mâu thuẫn thêm gay gắt. Suy cho cùng, vẫn là do hắn không hiểu Trình Đại Lôi, lại dùng lề lối chốn miếu đường để phỏng đoán hắn, thua thảm là điều tự nhiên.

"Bệ hạ, vậy bây giờ nên làm thế nào ạ?"

Trải qua cơn hoảng hốt ban đầu, Lý Hành Tai cũng dần trấn tĩnh lại. Mặc dù sự việc đã vô cùng tồi tệ, nhưng mình vẫn phải làm gì đó.

"Tang lễ của Trình Đại Lôi cứ tiếp tục tiến hành. Mặc kệ hắn chết thật hay giả, trong lòng người thiên hạ, hắn đã chết rồi."

Thích Kế Quang gật đầu: "Thuộc hạ minh bạch."

Sự việc đã đến nước này, chỉ có thể đâm lao phải theo lao. Thân là nhất quốc chi quân, không thể làm chuyện lật lọng. Mai này dù Trình Đại Lôi có xuất hiện trở lại, cũng phải cắn răng nói rằng đó là kẻ giả mạo.

"Phía Kinh Châu, bảo Từ Vấn Thiên cẩn trọng một chút, tùy thời chuẩn bị khai chiến với binh mã Lương Châu." Lý Hành Tai tiếp tục bố trí: "Để Mã Siêu và Hoa Mộc Lan canh giữ Lương Châu, đề cao cảnh giác, bất cứ động tĩnh gió thổi cỏ lay nào cũng phải thận trọng."

Thích Kế Quang liên tục gật đầu. Cách sắp xếp này của Lý Hành Tai đã là chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Bây giờ muốn ngăn cản Trình Đại Lôi đã là chuyện không thể. Một khi Trình Đại Lôi trở về Lương Châu, việc báo thù chắc chắn sẽ xảy ra. Ai cũng không muốn phải chính diện khai chiến với binh mã Lương Châu, nhưng đây là chuyện chẳng đặng đừng. Chính một tay Thích Kế Quang đã đẩy sự việc đến bước này, đương nhiên, Lý Hành Tai cũng không thoát khỏi liên can. Nếu sự tình đã đến hồi tệ nhất, ắt phải có sự chuẩn bị tồi tệ nhất.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi việc, Lý Hành Tai hít sâu một hơi, lại hỏi: "Có bao nhiêu người biết chuyện này?"

Thích Kế Quang đáp: "Ba ngàn Ngư Long vệ đều tham gia hành động lần này, trong đó còn có Lữ Phụng Tiên."

Lý Hành Tai nhìn Thích Kế Quang một cách đầy ẩn ý. Thích Kế Quang im lặng một lát rồi nói: "Thuộc hạ đã hiểu phải làm thế nào."

Lý Hành Tai ngồi ngay ngắn, phất tay: "Lui xuống làm việc đi."

"Bệ hạ, vậy còn Lữ Phụng Tiên?"

"Chó nuôi không thuần, cũng không thể vì ta mà dốc sức, trẫm không hy vọng hắn trở thành một Trình Đại Lôi thứ hai."

Thích Kế Quang gật đầu, cáo từ rời đi.

Đội Ngư Long vệ trở về từ thảo nguyên không tiến vào thành Trường An mà tạm thời đóng quân trong một sơn cốc ở phía đông thành. Sau khi rời khỏi Lý Hành Tai, Thích Kế Quang đặc biệt đến nơi này, mang theo rượu thịt, nói là muốn cùng mọi người ăn mừng chiến công. Ai nấy đều uống một cách sảng khoái, bởi trong lòng đều hiểu, lần này giết được Trình Đại Lôi chắc chắn là đại công. Từ giang hồ bước vào miếu đường, chẳng phải đều trông mong được phong thê ấm tử, để con cháu đời sau không phải sống cảnh đầu treo trên lưỡi đao đó sao?

Duy chỉ có Lữ Phụng Tiên là lòng dạ buồn bực. Hắn không quan tâm quân công, cũng chẳng hứng thú với việc phong thê ấm tử. Sở dĩ hắn chịu tham gia hành động lần này, một là để giết Trình Đại Lôi báo thù, hai là để đoạt lại Điêu Thuyền. Bây giờ tuy Trình Đại Lôi đã chết, nhưng không phải chết dưới tay mình, mà mình cũng chẳng đoạt lại được Điêu Thuyền. Hắn đã hơn một lần đề cập chuyện này với Thích Kế Quang, nhưng đều bị thoái thác. Nói đi nói lại cũng chỉ một câu: "Đại trượng phu lo gì không có vợ."

Khi mọi người đã uống đến say mèm, Thích Kế Quang định cáo từ thì Lữ Phụng Tiên lại chặn đường.

"Thích tướng quân, ta xin ngài cấp cho ta một đội nhân mã, để ta đến Lương Châu."

Thích Kế Quang nhìn hắn đầy ẩn ý, rồi đột nhiên mỉm cười: "Được."

Lữ Phụng Tiên sững người, rồi mừng rỡ ra mặt: "Đa tạ tướng quân thành toàn."

"Lữ tướng quân trọng tình trọng nghĩa, Thích mỗ vô cùng bội phục. Có điều hôm nay sắc trời đã tối, ngày mai ngươi đến tìm ta, ta sẽ chọn cho ngươi một đội tinh nhuệ từ Ngư Long vệ."

Nói câu này, Thích Kế Quang thầm nghĩ: Nếu như ngươi có thể sống sót đến ngày mai.

Sau khi Thích Kế Quang rời đi, Lữ Phụng Tiên vẫn còn đắm chìm trong niềm vui sướng. Hắn một thân bản sự, có thể xưng là thiên hạ vô song, chỉ tiếc thời vận không tới, mãi chưa có cơ hội thi triển. Chờ mình đoạt lại Điêu Thuyền, liền có thể toàn tâm toàn ý gây dựng một phen sự nghiệp công danh. Nếu Lý Hành Tai biết điều thì tốt, còn nếu hắn không biết cất nhắc, mình chiếm lấy giang sơn của hắn thì đã sao.

Đột nhiên, một cơn quặn thắt dâng lên trong lòng, Lữ Phụng Tiên ôm lấy ngực, cảm thấy bụng đau như cắt. Chuyện gì thế này, có vấn đề ở đâu?

Bên ngoài sơn cốc, Thích Kế Quang khẽ thở dài, ra lệnh: "Động thủ!"

Một đội quân tinh nhuệ của đế quốc ồ ạt tràn vào sơn cốc, gặp người là giết, thấy người là chém. Ngư Long vệ hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bọn họ muốn phản kháng, nhưng tay chân đều bủn rủn vô lực, trong bụng thì đau như dao cắt.

Thỏ khôn chết, chó săn bị mổ. Chim trời hết, cung tốt cất đi. Cơn thịnh nộ vì không giết được Trình Đại Lôi, Lý Hành Tai đã trút cả lên đầu Ngư Long vệ.

Tinh nhuệ xuất kích, không chừa một người sống.

Đề xuất Voz: Tán lại em sau nhiều năm xa cách...
Quay lại truyện Ta Có Một Sơn Trại
BÌNH LUẬN