— Đại ca, nói thật chứ, đồ ăn bọn họ nấu quả là không chê vào đâu được, muối nêm cũng rất vừa miệng.Cao Phi Báo vừa xỉa răng vừa nói:— Ta còn tiện tay chôm của bọn họ một bao muối, ha ha, chắc chắn bọn họ không phát hiện ra đâu.
Cao Phi Hổ trừng mắt nhìn đệ đệ của mình, dở khóc dở cười nói:— Ngươi chỉ nhớ mỗi chuyện cơm ngon thôi à? Ta sai ngươi đi để làm gì? Nếu muốn công hạ Cáp Mô trại, rốt cuộc nên làm thế nào?
— Thật ra cũng chẳng có gì đáng để xem. Cáp Mô trại có tất cả sáu người, ta chủ yếu chỉ kiêng kỵ Ngũ Lôi Pháp của Trình Đại Lôi, cũng không biết là thật hay giả.
— Mục đích chính ta sai ngươi đi là vì chuyện này, hôm nay ngươi nhìn ra được manh mối gì không?
— Không, cả ngày hắn không hề lộ diện.
— Vậy ngày mai ngươi cứ tiếp tục đi, dẫn thêm vài người nữa, nhất định phải thăm dò rõ ràng nội tình của Trình Đại Lôi.
— Vâng, ta cũng định mai đi sớm một chút. Sáng mai ta sẽ không ăn cơm, qua đó ăn nhiều của bọn họ một phen. Đại ca, hay là người cũng đi đi, bữa nào cũng có cơm trắng đấy.
Cơ mặt Cao Phi Hổ giật giật, trong miệng chỉ nặn ra một chữ:— Cút!
…
Ngày thứ hai, số người kéo đến đông gấp mấy lần ngày đầu, khoảng chừng hơn một ngàn người.
Hoàng Tam Nguyên cũng bị cảnh tượng này dọa cho giật mình, hắn không thể hiểu nổi đám sơn tặc trên Thanh Ngưu sơn đã đói khát đến mức độ nào.
Đương nhiên, người càng đông, tiến độ công việc lại càng nhanh. Hoàng Tam Nguyên quả không hổ là người từng làm quản gia cho thành chủ, dù là cả ngàn người cũng được hắn chỉ huy đâu ra đấy. Có người dùng đá núi xây tường, có người đào đất nung gạch, cũng có người lên sườn núi đốn những cây đại thụ, toàn bộ sơn trại hừng hực khí thế ngất trời.
Bên trong nhà đất, Trình Đại Lôi và Tô Anh đang mắt lớn trừng mắt nhỏ. Bị Trình Đại Lôi nhìn chằm chằm, Tô Anh có chút mất tự nhiên, lặng lẽ quay đầu đi.
— Ngươi ở lì trong này làm gì?
— Duy trì cảm giác thần bí.
— Cảm giác thần bí?
Trình Đại Lôi nằm trên giường, nói:— Bên ngoài bây giờ đều đồn ta học được Ngũ Lôi Pháp từ thần tiên, ngày ngày ở trong phòng hô hấp thổ nạp, tu luyện trường sinh chi thuật. Nếu ta cứ thường xuyên ra ngoài lượn lờ, để bọn họ thấy cao nhân cũng cần đi nhà xí thì phải làm sao? Hình tượng sùng bái sẽ sụp đổ mất.
Lúc này, Trình Đại Lôi đang nằm trên giường, hai tay gối sau đầu, còn Tô Anh thì ngồi ở mép giường. Không hiểu sao, cảnh tượng này lại khiến Tô Anh có cảm giác mình như một tiểu tức phụ đang hầu hạ trượng phu, nhưng nàng cũng chẳng tiện nói gì. Dù sao thân là con tin, Trình Đại Lôi không đánh không mắng, cũng không ép buộc mình làm gì, nàng cũng không thể được voi đòi tiên.
— Vậy tại sao ngươi cứ nhất định phải ở trong phòng của ta? – Tô Anh hỏi.
— Vì ngươi đẹp. – Trình Đại Lôi nói một cách tự nhiên.
Tô Anh liền sa sầm mặt, đôi mày thanh tú nhíu lại, ẩn chứa chút nộ khí.
— Ngươi đừng giận, ta ở không thế này rất nhàm chán có biết không? Cả cái sơn trại này, ta cũng chỉ thấy mỗi ngươi là ưa nhìn thôi.
Bên ngoài nhà đất, mọi người đều đang bận rộn, khí thế ngất trời. Tần Man vác thanh sắt thương, kéo theo một con lợn rừng chậm rãi từ ngoài đi vào, ném xuống trước cửa phòng bếp.
— Tần đại ca, hôm nay lại săn được lợn rừng, chúng ta đúng là có lộc ăn rồi.
— Hô, con lợn rừng này phải nặng đến ba trăm cân, một mình Tần đại ca săn được sao?
Trong giới sơn tặc, tự nhiên là cường giả vi tôn. Trải qua hai ngày tiếp xúc, đám sơn tặc của Thanh Ngưu sơn không ai là không phục Tần Man. Tần Man tính tình đơn thuần, thẳng thắn, cũng chính vì vậy mà rất được lòng đám sơn tặc. Huống chi, thịt thà mọi người ăn mỗi ngày đều phải dựa vào Tần Man đi săn mang về.
— Tần đại ca, hai cánh tay của huynh chắc cũng phải có đến ba bốn trăm cân khí lực nhỉ.
— Ha ha, không khoa trương đến vậy đâu. – Tần Man cười sảng khoái.
— Tần đại ca, trổ tài cho chúng bọn đệ xem một chút đi, cũng để chúng đệ được mở mang tầm mắt. – Một đám sơn tặc nhao nhao nói.
Tần Man mặt đỏ bừng như vừa uống phải rượu mạnh. Hắn không từ chối được, nhìn thấy một cái trục đá cách đó không xa, bèn cười nói:— Vậy thì thử một chút vậy.
— Tần đại ca, cái trục đá này phải nặng bốn năm trăm cân đấy, ngài cẩn thận một chút. – Có người lo lắng nói.
— Thử thôi mà, chỉ là thử một chút thôi.
Tần Man siết chặt đai lưng, khom gối trầm người xuống, hai tay ôm lấy trục đá. Tất cả mọi người đều mở to hai mắt, chăm chú theo dõi cảnh tượng này, không muốn bỏ lỡ bất kỳ một chi tiết nào.
Rắc, rắc!
Tựa như xương cốt toàn thân đều đang kêu răng rắc, mặt Tần Man đỏ bừng, gân xanh nổi đầy, bỗng nhiên hét lớn một tiếng, cái trục đá bị hắn nhấc lên từng chút một. “A” một tiếng, hắn vậy mà đã dùng hai tay nâng nó qua khỏi đỉnh đầu.
Xoạt!
Vạn vật tĩnh lặng, đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy. Tất cả mọi người đều há hốc mồm, tim đập thình thịch trong lồng ngực.
— Tần đại ca, ngài… ngài thật sự là thiên thần hạ phàm!
— Nâng được trục đá, khí lực này phải hơn năm trăm cân rồi!
Tần Man ném trục đá xuống đất, cười ha hả nói:— Chẳng đáng gì đâu, ta cũng không phải người có khí lực lớn nhất sơn trại này.
Có mấy kẻ tò mò đi đến trước trục đá, cũng thử một phen, kết quả đừng nói là nâng lên, ngay cả đẩy cũng không nhúc nhích.
— Vậy ai mới là người có khí lực lớn nhất sơn trại? – Có người hiếu kỳ hỏi, ánh mắt đã nhìn về phía Lâm Thiếu Vũ.
— Ha ha, hắn nói không phải ta đâu, mà là Đại đương gia của chúng ta. Khí lực của Tần Man còn chưa bằng một nửa của Đại đương gia.
Tê!
Một loạt tiếng hít khí lạnh vang lên, đã có người âm thầm suy đoán về khí lực của Trình Đại Lôi.
Bên trong nhà đất, Trình Đại Lôi xuyên qua khe giấy cửa sổ nhìn ra ngoài, khóe miệng khẽ nhếch lên:— Được rồi, đến lượt ta biểu diễn.
Tô Anh nhìn hắn, ánh mắt dõi theo bóng lưng hắn biến mất trong phòng. Sau đó, nàng cũng ghé sát vào cửa sổ, chăm chú quan sát động tĩnh bên ngoài.
Trình Đại Lôi vừa bước ra khỏi phòng, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía hắn. Ánh mắt có hiếu kỳ, có e ngại, có thấp thỏm.
Tần Man sải bước tiến tới:— Đại đương gia, qua vài chiêu với ta đi.
Tất cả mọi người đều chấn chỉnh tinh thần, thầm nghĩ: Trăm nghe không bằng một thấy, người này rốt cuộc có bản lĩnh lớn đến đâu, vẫn phải xem qua mới biết được.
— Qua chiêu gì mà qua chiêu, làm việc, làm việc đi. – Trình Đại Lôi chẳng thèm để tâm đến lời khiêu chiến của Tần Man, cất bước đi thẳng về phía trước.
Tần Man đứng sau lưng hắn, đột nhiên hét lớn một tiếng:— Ngươi xem thường Tần mỗ ta sao!
Nói rồi, hắn siết chặt quyền, đấm thẳng vào sau lưng Trình Đại Lôi. Quyền xuất ra như mãnh hổ, kình phong gào thét, không chút nghi ngờ, một quyền này nếu đánh trúng có thể trực tiếp đập nát cả tảng đá.
Trình Đại Lôi đột ngột quay đầu, không vội không vàng đỡ lấy nắm đấm của Tần Man. Tình cảnh trông không giống hắn chặn lại nắm đấm, mà ngược lại giống như nắm đấm tự đưa vào lòng bàn tay hắn.
Sau đó chính là so đấu nội lực. Gân xanh trên mặt Tần Man nổi cả lên, khuôn mặt đen sạm cũng biến thành đỏ rực, hiển nhiên đã dùng hết toàn lực. Nhưng trên mặt Trình Đại Lôi lại không có một giọt mồ hôi, dáng vẻ phong khinh vân đạm.
— Cút!
Trình Đại Lôi đột nhiên quát lớn một tiếng, cánh tay bỗng nhiên phát lực, thân thể Tần Man tựa như diều đứt dây, bị ném văng ra xa đến bảy, tám mét.
Trình Đại Lôi cất bước đi qua, đỡ hắn từ dưới đất dậy:— Ngươi không sao chứ?
— Không sao, đa tạ Đại đương gia đã hạ thủ lưu tình.
— Được rồi, sau này đừng xúc động như vậy. Hôm nay ta chỉ xuất sáu phần lực, nếu không, ngươi thật sự sẽ bị thương đấy.
Xoạt!
Tất cả mọi người đều chấn kinh, ngơ ngác nhìn Trình Đại Lôi, giống như vừa nhìn thấy quỷ.
Như vậy, mà cũng mới chỉ là sáu phần khí lực!
Trong ánh mắt nửa sùng bái, nửa sợ hãi của mọi người, Trình Đại Lôi quay trở về phòng.
Tô Anh vội vàng ngồi thẳng người dậy, kỳ quái nhìn thấy sắc mặt Trình Đại Lôi tái nhợt, mồ hôi lạnh rịn ra.
— Ngươi sao vậy?
— Trẹo lưng rồi.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Review lại " Em đã bỏ nghề làm nông nghiệp như thế đó "