Logo
Trang chủ

Chương 101: Trứng

Đọc to

Trên đường Hàn Sương, Triệu Ất toàn thân ướt đẫm sương mù đẩy cửa nhà, đặt lá cờ lớn đề hai chữ "Làm trở lại" dựa vào tường rồi mệt mỏi ngồi xuống.

"Về rồi à?" Triệu thúc mặc tạp dề đứng bên bàn, vừa nhào bột vừa nhìn hắn, hỏi với vẻ lo lắng: "Thế nào, bên nhà máy nói sao?"

"Không làm lại được... Họ chỉ tùy tiện phát ít tiền." Triệu Ất rót mạnh một ngụm nước, thuận tay vỗ số tiền trong túi quần lên bàn, oang oang mở miệng: "Không được làm việc, chỉ cầm số tiền này thì ích lợi gì chứ, xài được mấy ngày? Không được, ngày mai ta còn phải đi nữa, bọn hắn một ngày không cho làm lại, ta liền đi náo một ngày!"

Triệu thúc nhìn hắn hồi lâu, thở dài một tiếng: "Tiểu Ất à... Nhà máy mà thật sự quyết tâm đình công, ngươi có náo nữa thì ích lợi gì, để người ta chọc tới, cẩn thận không có quả ngon để ăn."

"Chọc tới hắn dám đụng đến ta?" Triệu Ất trừng mắt: "Hắn dám đụng đến ta, ta sẽ liều mạng với hắn!"

"Liều cái gì mà liều, ngươi lấy cái gì mà liều với người ta?" Triệu thúc lạnh lùng hừ một tiếng, đập mạnh khối bột mì lớn trong tay lên ván gỗ, "Phịch!" một tiếng: "Suốt ngày, chuyện đứng đắn không làm, chỉ biết cứng cổ trừng mắt với người khác, làm được cái gì? Chờ đến khi nào ngươi biết cúi đầu đây, cha ngươi ta mới không cần lo lắng như vậy! Ngươi tưởng thế đạo này dễ sống lắm sao?"

Triệu Ất cảm nhận rõ ràng Triệu thúc nổi giận, vốn còn định tranh cãi gì đó, cuối cùng vẫn mím môi, không rên một tiếng.

Căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Hai người giằng co hồi lâu, Triệu thúc vẫn lắc đầu, tiếp tục vò mì.

"Xưởng sắt thép không đi được thì thôi, nhà ta chí ít còn có cái quán điểm tâm này. Cha ngươi ta tuy không kiếm được tiền lớn gì, nhưng nuôi sống tiểu tử ngươi vẫn không thành vấn đề."

Nghe được câu này, Triệu Ất biến sắc, hai nắm đấm dưới bàn siết chặt...

Một lát sau, hắn không nói một lời đứng dậy, đi vào trong nhà.

"Ngươi đi đâu đấy?" Triệu thúc hỏi.

"Đi ngủ!"

"Ngươi gào cái gì với cha ngươi!"

Phanh!

Theo tiếng cửa phòng đóng sầm, Triệu thúc tức giận mắng câu "thằng ranh con", rồi buồn bực tiếp tục vò mì, động tác cũng mạnh hơn mấy phần.

Sương mù lan tràn, sắc trời ngoài cửa dần dần lờ mờ. Triệu thúc xoa xoa mồ hôi trán, đi đến bàn thắp đèn dầu. Ánh đèn màu cam choáng ngợp một góc quán điểm tâm, in cái bóng hơi còng của hắn lên bức tường cũ kỹ.

Ngoài cửa, một thân ảnh khoác áo khoác đen dừng bước trong sương mù.

"Triệu thúc, còn bận rộn đó à?" Trần Linh thấy đèn quán điểm tâm vẫn sáng, mở hé cửa hỏi.

"A Linh à, mau, vào ngồi chơi." Triệu thúc nhìn thấy Trần Linh, trên mặt hiện ra nụ cười: "Bếp trưởng ở trường tiểu học cuối phố bỏ việc rồi, không ai làm điểm tâm nên họ đặt một đơn hàng lớn chỗ ta... Có việc làm đây."

"Không được, ta còn phải tuần tra."

"Muộn thế này còn tuần tra?" Triệu thúc khẽ giật mình: "Có chuyện gì sao?"

Trần Linh do dự một chút: "Không có... Dù sao, gần đây tốt nhất đừng ra ngoài, bên ngoài có lẽ không quá an toàn."

"Được, được được." Triệu thúc gật đầu lia lịa.

"Triệu thúc ngủ sớm một chút nhé, đừng thức khuya quá."

"Được rồi." Nụ cười trên mặt Triệu thúc càng rạng rỡ, hắn dường như nghĩ đến điều gì, bất đắc dĩ thở dài: "Thằng nhà ta mà được một nửa hiểu chuyện như ngươi, ta cũng mãn nguyện rồi..."

Trần Linh cười cười, thay hắn đóng cửa tiệm, rồi cầm chiếc đèn dầu, dần biến mất vào màn đêm mờ sương.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra.

...

Sáng hôm sau, cửa phòng chậm rãi đẩy ra. Triệu Ất với đôi mắt đỏ hoe từ trong phòng bước ra, giống như là không hề ngủ ngon.

Hắn há miệng định nói gì đó, dư quang liếc thấy bóng người trong cửa hàng, liền lặng lẽ ngậm miệng lại... Chẳng biết tự bao giờ, Triệu thúc đã gục xuống bàn ngủ, tiếng ngáy rất nhỏ quanh quẩn trong phòng, bên ngoài cửa kính là sương mù mông lung.

Trên bàn trước mặt hắn, trăm cái bánh bao đã đóng gói được bày biện ngay ngắn, đầy sáu cái túi lớn, đó là thành quả lao động suốt đêm của lão.

Triệu Ất nhíu mày nhìn những chiếc bánh bao, rồi lại nhìn bóng người đang gục ngủ trên bàn. Mái tóc đen đã không thể che giấu những sợi bạc già nua, giống như dính phải một mớ tuyết nát, hai hàng lông mày đầy vẻ mệt mỏi.

"Tuổi đã cao, nhất định phải tỏ ra có tài..." Triệu Ất lẩm bẩm một tiếng, trong mắt tràn đầy phức tạp.

Ánh mắt hắn đảo qua quán điểm tâm cổ kính hơi có vẻ tinh ranh này, cuối cùng rơi vào lá cờ đang đổ vào góc tường, ánh mắt phức tạp dần biến thành kiên định...

Hắn hít sâu một hơi, rón rén bước vào trong phòng lấy ra một chiếc áo bông đắp lên người Triệu thúc, sau đó đi tới cửa, vác lá cờ lớn lên vai, đẩy cửa tiệm, sải bước nhanh vào trong màn sương dày đặc.

Lá cờ "Làm trở lại" phấp phới trong sương mù, khuôn mặt thiếu niên ương ngạnh không thể lay chuyển.

Hắn một mình đi qua con phố yên lặng, một đường hướng bắc, thẳng đến khi quảng trường và không khí náo nhiệt lùi lại phía sau hắn. Sau một quãng đường dài, phiến kiến trúc khổng lồ nằm ẩn mình trong sương mù dần hiện ra trước mắt hắn.

Hắn dừng bước trước cổng chính xưởng sắt thép.

Có lẽ vì sương mù, có lẽ vì quá sớm, có lẽ vì số tiền lương ít ỏi ngày hôm qua đã đuổi những người khác đi, hiện giờ cổng xưởng sắt thép chỉ có một mình hắn...

Hắn dùng sức cắm cột cờ xuống bùn đất dưới chân, dồn hết sức lực, hướng về phía nhà máy bị màn sương bao phủ mà gào lớn:

"Người đâu?! Đều ra đây cho ta!"

"Chúng ta muốn làm lại!!"

"Hôm qua ta đã nói! Các ngươi một ngày không cho làm lại! Ta liền đến náo một ngày!"

"Không cho làm lại! Ai cũng đừng nghĩ có ngày sống dễ chịu! Đều ra đây cho ta!"

"Ta muốn làm lại!!"

Tiếng la của Triệu Ất quanh quẩn trong sương mù, không người để ý, không người trả lời... Nhưng hắn vẫn cần mẫn không ngừng hô hoán, phảng phảng như cổ họng được làm bằng sắt thép.

Triệu Ất đương nhiên không ngốc, hắn biết vấn đề căn bản không nằm ở nhà máy này, mà ở trong Cực Quang thành, nhưng biết thì phải làm thế nào đây? Hắn chỉ là một tiểu tử ở phố Hàn Sương khu ba, căn bản không có cách nào tiếp xúc được với Cực Quang thành. Đối với hắn mà nói, la to ở đây, chính là con đường duy nhất để hắn phản kháng vận mệnh.

Tiếng la của Triệu Ất liên miên bất tuyệt. Đúng lúc này, cánh cổng sắt không người canh gác đột nhiên phát ra một tiếng kẽo kẹt chói tai, chậm rãi mở ra...

Kẽo kẹt ——

Triệu Ất ngây người.

Có lẽ là do gió, có lẽ cánh cửa này vốn dĩ không khóa... Triệu Ất không hề mơ màng, hắn cắn răng một cái, rút cờ lên vác trên vai, một bước dài xuyên qua đại môn, đi thẳng vào xưởng.

"Mạnh Thực!! Ra đây cho ta!!"

Triệu Ất một cước đá văng cửa lớn xưởng, đang định xông vào đối mặt với Mạnh Thực thì giây tiếp theo liền sững sờ tại chỗ.

Bên trong xưởng cao mấy tầng, một bóng ma khổng lồ chiếm cứ trên mấy ngọn núi máy móc nhỏ, giống như một con rết vạn chân... Mà giờ khắc này, ngay dưới con rết đó, trong cái bóng của nó, có thể thấy từng vật thể giống như trứng côn trùng đang khẽ rung động...

Đề xuất Voz: [Tư vấn - Review] Vô tình hôn gái ... em phải làm sao?
Quay lại truyện Ta Không Phải Hí Thần
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

Trả lời

3 tuần trước

qua đây đọc tiếp nhé mọi người: https://huongkhilau.com/ta-khong-phai-hi-than

Ẩn danh

?

Trả lời

3 tuần trước

Trần Linh còn so đo thời gian đi thang máy với Doanh Phục nửa giây nữa chứ =))))))))))

Ẩn danh

yeutranlinh<3

Trả lời

4 tuần trước

Chương 1548 trở đi đâu ad ơi?

Ẩn danh

simply paradise

Trả lời

1 tháng trước

Muốn donate cho sốp mà không có tiền :')

Ẩn danh

Chauuu

Trả lời

1 tháng trước

Chương 131 Trần Linh tiếp tục thành nữ

Ẩn danh

Chauuu

Trả lời

1 tháng trước

Chương 124 Trần Linh thành nữ r=)

Ẩn danh

Chauuu

Trả lời

1 tháng trước

Chương 122 6 cơ của Trần Linh thành 6 rô rồi chủ nhà

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

Trả lời

1 tháng trước

Hiện tại nguồn raw free thì chưa có chương mới. còn Nguồn chính thống của tác giả thì có thêm 12 chương nữa. Nhưng mình muốn dịch phải bỏ tiền ra mua chương. Nên mọi người muốn đọc theo sát tiến độ của tác giả thì có thể donate cho mình, chứ mình vừa dịch free vừa bỏ tiền mua chương nữa thì cực quá.

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

1 tháng trước

Mua tạm trước 1 chương cho mn đọc.

Ẩn danh

Hoàng Mỹ Trân Lê

Trả lời

1 tháng trước

có chap mới chưa vậy

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

1 tháng trước

để mình check lại