Hắn theo Hàn Mông lâu như vậy, tinh thần trách nhiệm của một chấp pháp quan đã sớm khắc sâu vào lòng hắn. Hắn biết, nếu Hàn Mông ở đây, chắc chắn sẽ không chọn đào thoát. Nhưng... dù hắn có ở lại, cũng chẳng làm được gì, vả lại... đây chính là Cực Quang thành!Hắn quá khao khát được vào Cực Quang thành, đó là giấc mộng cả đời hắn hằng mong mà không đạt được. Nay lại có một con đường dẫn vào Cực Quang thành bày ra trước mắt, hắn phải làm sao để cự tuyệt? Hắn sao có thể cự tuyệt?!Nhưng nếu thật sự ẩn mình vào Cực Quang thành, hắn phải đối mặt Hàn Mông ra sao?
"Kiệt ca?"Đàm Minh nhận ra sự giằng xé lúc này của Tịch Nhân Kiệt, do dự tại chỗ hồi lâu, cuối cùng cũng mở lời: "Kiệt ca, ngươi đừng quá áp lực. Bảo vệ dân chúng là chức trách của chấp pháp quan không sai, nhưng tuân phục mệnh lệnh cũng vậy. Vô luận ngươi làm lựa chọn gì, ta đều sẽ đi theo ngươi."Nghe được câu này, Tịch Nhân Kiệt lâm vào trầm mặc.Hắn đứng giữa sương mù dày đặc mờ tối, chiếc áo khoác đen ấy, tựa như hòa cùng bóng đêm làm một thể.
“...Cứu... ta...”Giữa tĩnh mịch, một âm thanh cực nhỏ, tựa hồ từ một bên vọng lại.Tịch Nhân Kiệt bừng tỉnh, quay đầu nhìn về hướng âm thanh truyền tới. Hắn lập tức cất bước, tiến về phía nơi mờ tối ấy, Đàm Minh theo sát phía sau.Âm thanh vọng ra từ một bãi đất trống. Chỉ đến khi lại gần, Tịch Nhân Kiệt mới nhận ra đây chính là nơi phòng khám bệnh ban ngày đã vứt bỏ người bệnh. Hàng trăm người bệnh nặng bị vứt bỏ, trải chiếu nằm la liệt tại đây, lặng im chờ đợi tử vong.Trong số những người bệnh nặng ấy, một phần đã được người nhà mang về, số còn lại hoặc là kẻ cô độc, hoặc là cả nhà đã chết sạch, không ai đến nhận.Mấy canh giờ sau, phần lớn người trọng thương tại đây đã lặng lẽ chết đi, nhưng vẫn còn vài người thoi thóp hơi thở... Bọn hắn, hoặc vì kịch liệt đau đớn, hoặc vì tuyệt vọng, đang khổ sở kêu la, âm thanh yếu ớt như tiếng muỗi kêu.
Tịch Nhân Kiệt tìm thấy người phát ra tiếng động, bước nhanh đến trước mặt hắn.Đó là một thân ảnh toàn thân đẫm máu, trên thân khắp nơi đều là vết thương bị cắn xé. Đôi mắt bị cắn nát, trong hốc mắt đen kịt chỉ còn lại máu và tinh thể. Cả người vặn vẹo đổ gục trên mặt đất, xương cốt e rằng cũng chẳng còn mấy cái nguyên vẹn. Thoạt nhìn, chẳng khác gì một cái xác."Ngươi thế nào?" Đàm Minh thấy vậy, không đành lòng hỏi.“...Cứu... cứu...”Tựa hồ nghe được có người đáp lại mình, thân ảnh tựa thi hài kia khẽ giật giật ngón tay và hai chân, trên gương mặt đầy vết máu hiện lên khát vọng sống.Đàm Minh toan đỡ hắn dậy, một cánh tay đã giữ chặt lấy vai hắn. Y quay đầu lại, liền nhìn thấy Tịch Nhân Kiệt với đôi mắt phức tạp nhìn người kia, rồi lắc đầu."Ngươi không nên đáp lại hắn."“...Vì sao?”"Hắn đã sắp chết rồi... Không ai có thể cứu được. Ngươi đáp lại hắn, sẽ chỉ làm hắn mang theo hi vọng mà chết đi... Điều này sẽ chỉ càng thống khổ hơn."Đàm Minh giật mình: "Vậy ta nên làm thế nào?"Tịch Nhân Kiệt không trả lời, trong đôi mắt đầy tơ máu, hiện lên một tia kiên định... Hắn đi đến trước mặt người kia, chậm rãi móc súng ra, nhắm ngay mi tâm hắn.“...Cứu... cứu ta... van cầu ngươi... cứu...” Thân ảnh mất đi đôi mắt vẫn khổ sở cầu khẩn, cả người tựa như hồi quang phản chiếu, muốn từ dưới đất ngồi dậy. Đúng lúc này, trán hắn chạm phải họng súng của Tịch Nhân Kiệt, đột nhiên sững sờ tại chỗ."Cám ơn ngươi." Giọng Tịch Nhân Kiệt bình tĩnh hơn bao giờ hết, "...Ta đã hiểu mình nên làm gì."Phanh!Một tiếng súng bỗng vang lên.Theo thân ảnh kia “phù phù” ngã xuống đất, Tịch Nhân Kiệt chậm rãi đứng lên. Hắn cầm khẩu súng còn vương khói xanh, hành tẩu giữa ngục luyện tuyệt vọng bị thế nhân vứt bỏ này.Phanh phanh phanh!Liên tiếp tiếng súng vang lên, áo khoác đen liên tục bóp cò trước mặt những người còn thoi thóp sự sống. Tựa lưỡi hái tử thần đang thu hoạch những sinh linh tuyệt vọng. Khoảnh khắc tử vong ập đến, trên mặt bọn hắn dường như không còn thống khổ, ngược lại còn có một tia giải thoát.Mỗi khi giết chết một người trọng thương, trong mắt Tịch Nhân Kiệt lại thêm một phần kiên định. Hắn tựa như một người công nhân quét đường, loại bỏ toàn bộ những "thịt nhão" bị nhân loại vứt bỏ này.Khi toàn bộ hộp đạn đều trống rỗng, bãi đất trống lại lần nữa rơi vào tĩnh mịch hoàn toàn... Đến tận đây, ngoại trừ hắn và Đàm Minh, nơi đây lại không còn một người sống nào."Kiệt ca..." Đàm Minh thần sắc phức tạp mở lời."Lòng nhân từ vô năng, đối với người sắp chết tuyệt vọng mà nói là độc dược tru tâm." Tịch Nhân Kiệt chậm rãi quay đầu, ánh mắt phảng phất xuyên qua màn sương dày đặc, nhìn thấy tòa đại thành sừng sững giữa cực quang."Có lẽ, Cực Quang thành là đúng.""Vậy ý ngài là...""Đi triệu tập những chấp pháp quan có trong danh sách, bảo bọn họ đến nhà ga đợi ta.""...Tốt." Đàm Minh hít sâu một hơi, gật đầu thật mạnh. Sau đó, y như nhớ ra điều gì đó: "Thế còn Trần Linh?"Tịch Nhân Kiệt lại lần nữa lâm vào trầm mặc. Không biết qua bao lâu, hắn nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại."...Bảo hắn tới gặp ta."
***
Trong lúc ngủ mơ, Trần Linh chậm rãi mở mắt ra.Chẳng biết từ lúc nào, hắn lại tới con đường uốn lượn dẫn lên trời kia. Cuối con đường là một Tinh Thần xa không thể chạm trên bầu trời, cũng chính là nhà của hắn."Lại tới rồi."Trần Linh cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy mình đã đứng trên bậc thang thứ hai của con đường này. Mặc dù so với lần trước chỉ cách một bậc, nhưng cả người hắn đã nâng lên một khoảng lớn từ trong vực sâu đen kịt.Nếu quan sát kỹ hơn, sẽ phát hiện khoảng cách giữa viên Tinh Thần kia và mình, dường như đã gần hơn một chút..."Tiếp theo, chính là giai đoạn thứ ba."Trần Linh nhìn về phía trước, một bậc thang cao lớn cách vài mét. Bậc thang này, cả về độ cao lẫn khoảng cách, đều lớn hơn bậc thứ hai.Dựa theo lời Hàn Mông trước đó, người bình thường từ nhất giai đến nhị giai cần một đến hai năm; thời gian từ nhị giai đến tam giai còn lâu hơn, đều là ba năm trở lên. Một số kẻ thiên phú không đủ, thậm chí có thể kẹt chết mãi ở cấp bậc nhị giai này.Điều này cũng đủ để chứng minh, độ khó từ nhị giai lên tam giai lớn hơn rất nhiều so với nhất giai lên nhị giai.Trần Linh thử bước lên phía trước, nhưng thân thể tựa như bị rót chì mà nặng nề. Dù hắn cố gắng thế nào, cũng chỉ có thể nhích được chưa đầy nửa centimet... Cường độ tinh thần lực của hắn hiện tại, vẫn còn quá yếu.Cùng lúc đó, ánh mắt Trần Linh rơi vào đoạn đường giữa bậc thang thứ hai và thứ ba. Hắn có thể nhìn thấy ở khu vực gần mình nhất, có những chữ nhỏ mờ ảo hiện ra... Còn ở xa hơn, dường như còn có một hàng khác."Nhị giai tấn thăng tam giai, cần phải hoàn thành không chỉ một lần diễn xuất sao?" Trong lòng Trần Linh có chút kinh ngạc.Hàng chữ ở xa xa kia, với vị trí hiện tại của Trần Linh căn bản không thể nhìn rõ. Vì vậy, hắn chỉ có thể nheo mắt lại, cố gắng hết sức để phân biệt hàng chữ nhỏ gần mình nhất... Một lúc sau, hắn có chút không xác định tự lẩm bẩm:"【Tại ít nhất một trăm người chứng kiến dưới, hoàn thành một lần rút lui làm rung động lòng người】."
Đề xuất Tiên Hiệp: Kiếm Đạo Độc Tôn
Tiên Đế [Chủ nhà]
Trả lời3 tuần trước
qua đây đọc tiếp nhé mọi người: https://huongkhilau.com/ta-khong-phai-hi-than
?
Trả lời4 tuần trước
Trần Linh còn so đo thời gian đi thang máy với Doanh Phục nửa giây nữa chứ =))))))))))
yeutranlinh<3
Trả lời1 tháng trước
Chương 1548 trở đi đâu ad ơi?
Đạo Văn Dị Hành
Trả lời1 tháng trước
.
simply paradise
Trả lời1 tháng trước
Muốn donate cho sốp mà không có tiền :')
Chauuu
Trả lời1 tháng trước
Chương 131 Trần Linh tiếp tục thành nữ
Chauuu
Trả lời1 tháng trước
Chương 124 Trần Linh thành nữ r=)
Chauuu
Trả lời1 tháng trước
Chương 122 6 cơ của Trần Linh thành 6 rô rồi chủ nhà
Tiên Đế [Chủ nhà]
Trả lời1 tháng trước
Hiện tại nguồn raw free thì chưa có chương mới. còn Nguồn chính thống của tác giả thì có thêm 12 chương nữa. Nhưng mình muốn dịch phải bỏ tiền ra mua chương. Nên mọi người muốn đọc theo sát tiến độ của tác giả thì có thể donate cho mình, chứ mình vừa dịch free vừa bỏ tiền mua chương nữa thì cực quá.
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
Mua tạm trước 1 chương cho mn đọc.
Hoàng Mỹ Trân Lê
Trả lời1 tháng trước
có chap mới chưa vậy
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
để mình check lại