Đầu xe lao thẳng vào màn sương mù dày đặc rồi biến mất hút, mọi người mới dần dần hoàn hồn."Tại sao có thể như vậy? Phía sau toa xe đâu?""Ta hình như... nhìn thấy Trần trưởng quan trong xe?""Ta cũng thấy! Bộ đồ đỏ kia chói mắt quá, chỉ cần liếc mắt một cái là thấy ngay!""Trần trưởng quan sao lại không dừng xe cứu chúng ta?""Cái đoàn tàu này ngay cả toa xe cũng không có, làm sao có thể đưa chúng ta đi cùng? Hắn chắc chắn là tự mình chạy trước rồi!""Vừa rồi bên cạnh Trần trưởng quan hình như còn có một người... Không nhìn rõ lắm.""Là Triệu Ất sao? Nếu ta không nhìn lầm."...Đám người kẻ nói người đáp, ánh mắt tràn đầy hâm mộ nhìn về phía đầu xe đã khuất dạng."Đừng nhìn nữa... Đi thôi." Hứa lão bản lắc đầu, "Trần trưởng quan cứu không được chúng ta, chúng ta chỉ có thể dựa vào bản thân mình mà thôi."Đầu xe gào thét lao qua cũng không thể thay đổi vận mệnh của bọn họ. Họ vừa hâm mộ vừa thở dài, bước chân vẫn tiếp tục tiến về phía trước.
Cùng lúc đó, trong phòng điều khiển của đoàn tàu."Trần Linh, ta vừa rồi hình như nhìn thấy Hứa lão bản và bọn họ." Triệu Ất dụi dụi mắt, không chắc chắn lên tiếng."Nha.""Ta không đưa bọn họ một đoạn đường sao?""Chỗ này bé tí tẹo như vậy, đứng được ba đến năm người đã là cực hạn rồi, làm sao mà đưa đi được?"Triệu Ất há hốc miệng, cuối cùng chỉ có thể lâm vào trầm mặc."Ta... ta có thể thu nhỏ lại được." Một giọng nói rất nhỏ truyền đến từ bên cạnh.Triệu Ất nghe thấy liền nhìn sang, chỉ thấy trong góc phòng điều khiển, tiểu cô nương kia đang ôm hai chân ngồi dưới đất, lặng lẽ co mình lại một chỗ, chỉ chiếm một khoảng không gian rất nhỏ, thậm chí không bằng một quả dưa hấu.Triệu Ất không khỏi bật cười, "Hiện tại lại không có ai lên xe, ngươi co mình lại cố gắng như vậy làm gì?"Nàng vùi đầu vào đầu gối, không rên một tiếng.Triệu Ất cũng không cần lái xe, đứng đó cũng chẳng có việc gì làm, dứt khoát ngồi xổm xuống trước mặt nàng, hạ thấp giọng hỏi:"Mà nói đi thì cũng phải nói lại, ta còn chưa biết ngươi tên là gì?""Ta... bà nội ta gọi ta Linh Nhi.""Linh Nhi." Triệu Ất gật đầu, "Ngươi lên xe bằng cách nào?""Là bà nội dẫn ta đến... Bà nội nói, bảo ta lén chui qua gầm xe, vào trong xe đừng để ai phát hiện, chờ đoàn tàu đến ga bà sẽ đến đón ta." Linh Nhi mím môi, khẽ đáp.Triệu Ất lâm vào trầm mặc.Dựa theo lời Linh Nhi nói, nàng và bà nội, một già một trẻ, muốn đi bộ đến Cực Quang thành là điều không thể. Vậy nên, cách duy nhất chính là ngồi lên chuyến tàu này... Có lẽ sau đó, bà nội tự biết không thể lên xe, nên mới bày ra cách này cho nàng. Còn bản thân bà, rất có thể cũng đã bị nhóm chấp pháp bắn giết rồi.Tại nhà ga, Triệu Ất đã mất cha, còn Linh Nhi thì mất bà nội. Vận mệnh hai người bọn họ giống nhau như đúc, điều này càng khiến Triệu Ất nảy sinh lòng thương cảm."Ta gọi Triệu Ất, về sau ngươi có chuyện gì, tìm ta là được!" Triệu Ất vỗ ngực nói.Sau đó, hắn như là nghĩ đến điều gì đó, lại do dự lên tiếng:"Ừm... Hắn gọi Trần Linh, có đôi khi, có lẽ tìm hắn sẽ hữu dụng hơn tìm ta..."Trần Linh không tham gia vào cuộc trò chuyện của bọn họ, chỉ chăm chú điều khiển đoàn tàu. Cái thứ đồ cổ cấp bậc này, lần cuối hắn nhìn thấy là ở kiếp trước, trong viện bảo tàng. Nếu không phải phòng điều khiển có một cuốn sổ tay hướng dẫn, hắn muốn khiến thứ này hoạt động cũng không dễ dàng.Dù vậy, chiếc xe lửa này vẫn thỉnh thoảng dừng lại. Mãi đến hồi lâu sau, một sân ga quen thuộc mới chậm rãi tiến đến gần."Đến."Trần Linh từ đầu xe nhảy xuống, Triệu Ất mang theo Linh Nhi theo sát ngay sau đó.Bọn hắn nhìn tòa trấn nhỏ tĩnh mịch trước mắt, không có một chút hơi người nào. Trong làn sương mù nhàn nhạt, chỉ có làn gió lạnh buốt thấu xương từ biển đông lạnh thổi qua các căn phòng, phát ra tiếng rít ù ù trầm thấp."Nơi này chính là Lẫm Đông Cảng?" Triệu Ất run rẩy vì lạnh, "Cảm giác lạnh hơn Khu Ba nhiều..."Linh Nhi tựa hồ bị tiếng gió dọa sợ, khuôn mặt nhỏ trắng bệch cả đi, gắt chặt lấy vạt áo Triệu Ất."Không có bất kỳ ai cả... Xem ra, nơi này cũng đã thất thủ rồi."Trần Linh khẽ nhíu mày, "Mọi người đều cẩn thận chút, nơi này nói không chừng còn có tai ương đang hoạt động."Nghe được câu này, Triệu Ất sắc mặt lập tức trở nên khó coi. Hắn không kìm được hỏi: "Trần Linh, chúng ta tới cái địa phương quỷ quái này, rốt cuộc là muốn làm gì vậy?""Theo ta đi."Trần Linh không trả lời hắn, mà đơn giản xác định phương hướng rồi nhanh chóng đi thẳng về phía trước.Triệu Ất thấy vậy, cũng không có lựa chọn nào khác, nắm tay Linh Nhi, cũng nhanh bước đi theo. Làn sương mù nhàn nhạt phiêu tán trong trấn nhỏ mờ tối. Khi bọn họ dần dần đi sâu vào trấn, một mùi máu tươi nồng nặc xộc vào mũi bọn họ.Trần Linh ánh mắt lướt qua những căn nhà hai bên đường, đều không có dấu vết bị phá hoại do bạo lực. Trên đường cũng không có thi thể nào. Toàn bộ trấn nhỏ yên tĩnh, giống như đang chìm vào giấc ngủ...Trần Linh hai mắt khẽ nheo lại, đi thẳng đến trước một căn nhà, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra.Két két ——Cánh cửa phòng mở ra, bên trong phòng là một khoảng tối lờ mờ. Trên giường trong phòng ngủ sâu nhất, một thân ảnh đang lặng lẽ nằm đó, cổ sưng to, hai mắt trợn tròn xoe, đã không còn hơi thở."Mùi gì thối như vậy?" Triệu Ất đứng ở cửa ra vào, không kìm được che mũi lại.Cùng lúc đó, hắn vẫn không quên vươn một tay khác ra, che mắt Linh Nhi lại. Mặc dù thi thể kia còn cách khá xa, nhưng để một đứa trẻ trông thấy thì luôn không tốt."Là nước biển."Trần Linh cúi người, đầu ngón tay nhẹ nhàng miết trên mặt đất. Một vệt nước đọng dính vào đầu ngón tay hắn, tỏa ra mùi hôi thối khó tả thành lời.Trần Linh lại liên tiếp đẩy ra cửa của mấy căn nhà khác, tình huống đều không khác gì căn nhà vừa rồi, ngay cả kiểu chết cũng giống nhau như đúc. Ngay cả trên đường phố của trấn nhỏ, cũng đâu đâu cũng có loại nước biển này.Trần Linh lông mày càng nhíu chặt hơn. Hắn dựa theo ký ức trong đầu, đi dọc theo đường phố đến trước một cửa tiệm tạp hóa, đẩy cánh cửa sổ nhỏ đang đóng kín ra.Một bộ thi thể phụ nữ cứ thế ghé vào bàn tiệm tạp hóa. Trước tay nàng là thiết bị điện báo, nhưng một chuỗi tin tức tựa hồ vẫn chưa kịp gửi xong, thì nàng đã bị bóp chết ngay tại đây.Trần Linh đương nhiên nhận ra nàng. Khi hắn trước đó đến Lẫm Đông Cảng, chính là tại tiệm tạp hóa này bắt mối với Hoàng Hôn xã. Người phụ nữ này cũng là thành viên vòng ngoài của Hoàng Hôn xã, trước khi chết hẳn là còn đang cố gắng truyền tin tức về Hoàng Hôn xã."Ngươi biết nàng sao?" Triệu Ất thấy ánh mắt Trần Linh có vẻ phức tạp, nghi hoặc hỏi."...Không biết."Trần Linh hít sâu một hơi, chậm rãi mở miệng:"Có thứ gì đó đã lên bờ từ biển đông lạnh... Tất cả cư dân của Lẫm Đông Cảng, chắc hẳn đều đã chết không chút phòng bị trong lúc ngủ mơ."Triệu Ất khẽ giật mình. Ánh mắt hắn dọc theo con đường lớn của trấn nhỏ, kéo dài mãi đến tận sâu trong màn sương mù nơi biển cả rộng lớn. Trong không gian vô cùng yên tĩnh, tiếng sóng biển rõ ràng như có người đang chà giấy ráp."Cái kia... vật kia vẫn còn ở đó chứ?""Khó mà nói." Trần Linh lắc đầu,"Tóm lại, chúng ta nên tăng tốc lên thôi."
Đề xuất Tiên Hiệp: Thâm Không Bỉ Ngạn
Tiên Đế [Chủ nhà]
Trả lời3 tuần trước
qua đây đọc tiếp nhé mọi người: https://huongkhilau.com/ta-khong-phai-hi-than
?
Trả lời4 tuần trước
Trần Linh còn so đo thời gian đi thang máy với Doanh Phục nửa giây nữa chứ =))))))))))
yeutranlinh<3
Trả lời1 tháng trước
Chương 1548 trở đi đâu ad ơi?
Đạo Văn Dị Hành
Trả lời1 tháng trước
.
simply paradise
Trả lời1 tháng trước
Muốn donate cho sốp mà không có tiền :')
Chauuu
Trả lời1 tháng trước
Chương 131 Trần Linh tiếp tục thành nữ
Chauuu
Trả lời1 tháng trước
Chương 124 Trần Linh thành nữ r=)
Chauuu
Trả lời1 tháng trước
Chương 122 6 cơ của Trần Linh thành 6 rô rồi chủ nhà
Tiên Đế [Chủ nhà]
Trả lời1 tháng trước
Hiện tại nguồn raw free thì chưa có chương mới. còn Nguồn chính thống của tác giả thì có thêm 12 chương nữa. Nhưng mình muốn dịch phải bỏ tiền ra mua chương. Nên mọi người muốn đọc theo sát tiến độ của tác giả thì có thể donate cho mình, chứ mình vừa dịch free vừa bỏ tiền mua chương nữa thì cực quá.
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
Mua tạm trước 1 chương cho mn đọc.
Hoàng Mỹ Trân Lê
Trả lời1 tháng trước
có chap mới chưa vậy
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
để mình check lại