Tác giả: Tam Cửu Âm VựcSố chữ: 1202
Dưới ánh trăng, đôi lang mâu khẽ chuyển động, xuyên qua cửa sổ sát đất khóa chặt một thân ảnh già nua trong thêu phòng, sát cơ lạnh lẽo hòa cùng ánh trăng trắng bạc bao phủ khắp mặt đất, tựa hồ sương giá.
Tiêu Xuân Bình một tay cầm kim thêu, an tĩnh ngồi trước một bức tranh thêu lộn xộn, những sợi chỉ rối rắm đan xen trên tấm vải, lờ mờ phác họa nên hình dáng một bảo tàng…
Nàng khẽ nâng đầu ngón tay, kim thêu lại nhẹ nhàng đâm xuống một điểm nào đó.
Đùng——!!
Tiếng động lớn trầm đục vọng ra từ dưới sàn nhà, Nhiếp Vũ với lang mâu khóa chặt vị trí của Tiêu Xuân Bình, đang định hành động thì mặt đất dưới chân hắn liền ầm ầm sụp đổ!
Vô số sợi chỉ thêu mảnh mai đan xen vào nhau, từ xa nhìn lại là một cây kim thêu khổng lồ vô cùng lớn, xuyên hành dưới mặt đất nơi Nhiếp Vũ đang đứng, trong nháy mắt đã đâm thủng một vực sâu hình tròn rộng vài mét, những sợi chỉ thêu quấn chặt lấy tứ chi của Nhiếp Vũ, kéo hắn điên cuồng lao xuống lòng đất!
Dường như trong vực sâu vô tận, Nhiếp Vũ bị kéo lê với tốc độ cực nhanh mà lao xuống, mặt đất nơi bảo tàng tọa lạc ngày càng xa khỏi tầm mắt hắn, ngay khoảnh khắc tiếp theo, vô số nhân vật từ tranh thêu dày đặc nhảy xuống vực sâu, cuồn cuộn như thủy triều mà lao đến tấn công hắn!
Không gian chật hẹp, thân thể đang lao xuống, gần như đã chặn đứng mọi đường lui của Nhiếp Vũ, nhưng hắn không hề hoảng loạn, sát ý trong đôi lang mâu kia ngược lại càng thêm nồng đậm.
“Phong Ti!”
Bàn tay Nhiếp Vũ đang nắm chặt lưỡi dao săn, xoay tròn dưới thân, những sợi phong ti vô hình lập tức chém đứt sợi chỉ thêu đang quấn quanh người hắn, sau đó hắn mạnh mẽ cắm một nhát dao vào vách động, thân hình đang lao xuống dần giảm tốc độ.
Khi hắn đã ổn định thân hình trên vách động, mượn lực đạp mạnh vào vách, gần như là dọc theo vách động mà lướt trở lại mặt đất, nhưng vô số tranh thêu cuồn cuộn cũng đang tràn xuống.
Nhiếp Vũ một tay cầm dao săn, một tay cầm súng săn, toàn thân được bao phủ bởi sắc đen kịt, cực nhanh xông vào đám tranh thêu đang tuôn trào, phong ti và đạn nổ điên cuồng tuôn ra, cứng rắn chém giết mở ra một con đường máu!
“Thiên Lang thật mạnh!” Từ xa, Trần Linh dừng xe ở bãi đất trống gần bảo tàng, đôi mắt nhuộm sắc hạnh hồng, từ xa xa ngưng nhìn Nhiếp Vũ đang dần từ lòng đất xông lên.
Tại Cực Quang Giới Vực, Trần Linh cũng đã không ít lần gặp gỡ những người sở hữu Thiên Lang Lộ Kính, từ Tịch Nhân Kiệt chỉ mới Nhị giai, cho đến cao tầng chấp pháp quan Thất giai, nhưng không một ai giống như Nhiếp Vũ, từ sâu trong mắt hắn toát ra sự hoang dã và hung hãn của loài sói, tựa như một thợ săn thực thụ.
Trần Linh thậm chí còn nghi ngờ, nếu Nhiếp Vũ sinh ra trong thời đại của Cửu Đại Giới Vực, và có thêm đủ thời gian trưởng thành, e rằng vị trí Thiên Lang Khôi Thủ của Cực Quang Giới Vực sẽ phải đổi chủ… Hắn đơn giản là sinh ra để dành cho Thiên Lang Lộ Kính.
Bùm——!!
Cùng với tiếng súng nổ vang, vô số tranh thêu từ vực sâu bay ngược ra ngoài, Nhiếp Vũ mình đầy máu từ lòng đất xông lên, lòng bàn chân hắn mượn lực đạp mạnh xuống đất, thân hình liền như u linh xuyên qua mọi chướng ngại vật, xuyên qua sàn nhà và tường của tầng một và tầng hai, cầm dao giết đến cửa thêu phòng!
Lưỡi dao săn của hắn không hề vấy máu, bởi vì các nhân vật trong tranh thêu không có huyết nhục, chỉ có lác đác vài sợi chỉ thêu vụn vặt từ thân dao rơi xuống đất… Nhiếp Vũ đứng trong hành lang mờ tối, lang mâu xuyên qua cánh cửa, ngưng nhìn thân ảnh già nua trong phòng.
Hắn chậm rãi nâng tay, mở cửa phòng, những dấu chân dính máu từng bước giẫm vào bên trong thêu phòng.
Đó là máu tươi chảy ra từ chính cuộc chém giết của hắn.
“Thủ đoạn của ngươi rất lợi hại.” Nhiếp Vũ bình tĩnh mở lời, “Đáng tiếc, về phương diện chiến đấu dường như xa không bằng ta… Không còn những bức tranh thêu kia, chỉ dựa vào thân thể già yếu này của ngươi, căn bản không thể nào là đối thủ của ta.”
Tiêu Xuân Bình tĩnh tọa trước cửa sổ sát đất, trong tay vẫn nắm một cây kim thêu, ánh trăng trắng như sương khiến mái tóc bạc phơ của nàng như được dát bạc.
“Người trẻ tuổi, lấy vẻ ngoài mà đánh giá người, thật không phải là thói quen tốt.” Nàng khàn giọng mở lời.
“Đây không phải là lấy vẻ ngoài mà đánh giá người… Ta có thể nhìn ra, thọ mệnh của ngươi hẳn là sắp hết rồi?” Lang mâu của Nhiếp Vũ ngưng nhìn thân hình của Tiêu Xuân Bình, “Ngươi đã quá già rồi, hình như phổi cũng không tốt lắm? Một lão thái thái nửa bước chân vào quan tài, cho dù giai vị cao hơn ta, cũng chưa chắc đã mạnh hơn ta trong chiến đấu.”
“Ồ?”
Tiêu Xuân Bình khẽ híp mắt, “Người trẻ tuổi… ngươi rất giỏi đánh nhau sao?”
“Ta cũng từng gặp một hai kẻ sở hữu năng lực, nhưng bọn họ đều không giỏi đánh nhau bằng ta… Năng lực của ta, dường như là sinh ra để chiến đấu.” Nhiếp Vũ nắm chặt dao săn, ngữ khí bình tĩnh mà tự tin.
Trong thời đại này, sự tồn tại của Thập Tứ Thần Đạo không phải ai cũng biết, huống chi là Nhiếp Vũ, một người sở hữu thần đạo thuần túy hoang dã như hắn; hắn chỉ biết mình rất mạnh, và cứ đi theo con đường này, hắn sẽ ngày càng mạnh hơn.
“Ha ha ha ha…” Tiêu Xuân Bình khẽ cười, “Người trẻ tuổi, kiến thức vẫn còn quá ít… Khi ta còn trẻ cũng từng gặp một kẻ cùng thần đạo với ngươi, hắn có độ tuổi tương tự ngươi, nhưng còn mạnh hơn ngươi nhiều.”
Trong mắt Nhiếp Vũ lóe lên một tia hàn mang, “Hắn ở đâu?”
“Hắn ư… đã chết rồi, khoảng năm sáu năm trước, vì già mà chết.” Tiêu Xuân Bình lắc đầu.“Dù thực lực có mạnh đến mấy, giỏi đánh nhau đến mấy, cũng không có nghĩa là có thể chiến thắng năm tháng và thời gian. Trên đời này có lẽ chỉ có rất ít lộ kính, rất ít người, mới có thể so tài với năm tháng… nhưng ‘binh’ chỉ biết giết chóc thì không làm được điều đó.”
Lông mày Nhiếp Vũ càng cau lại càng chặt, hắn hừ lạnh một tiếng, nắm dao thẳng tiến về phía Tiêu Xuân Bình.
“Ta có lẽ không thể chiến thắng năm tháng… nhưng hiện tại, ta có thể giết ngươi.”
“Đáng tiếc…”
Tiêu Xuân Bình thản nhiên mở lời, “Ngươi ngay cả ta, cũng không giết được.”
Lời vừa dứt, đầu ngón tay Tiêu Xuân Bình đang nắm kim thêu khẽ buông ra, cây kim thêu thon dài mang theo một sợi chỉ thêu lặng lẽ rơi xuống, khi chạm vào sàn nhà dưới chân, từng gợn sóng hư không liền theo đó nổi lên!
Một luồng khí tức khủng bố đến cực điểm, từ quanh thân Tiêu Xuân Bình cuồn cuộn tràn ra, lang mâu của Nhiếp Vũ khẽ co rút, bản năng khiến toàn thân hắn lông tơ dựng đứng!
Hắn không kịp nghĩ nhiều, một tay nắm chặt dao săn, trong khoảnh khắc vung một nhát dao về phía cổ Tiêu Xuân Bình!
Trực giác mách bảo hắn, hắn phải lập tức giết chết Tiêu Xuân Bình!
Nhưng còn chưa đợi phong ti chạm vào thân thể Tiêu Xuân Bình, khoảng cách giữa hai người đã bắt đầu điên cuồng kéo giãn, sàn gỗ ban đầu tự nhiên ghép nối vào nhau, giờ phút này lại giống như được dệt nên từ những sợi chỉ thêu, bắt đầu kéo dài vô hạn…
Không chỉ vậy, mặt đất dưới chiếc ghế cao mà Tiêu Xuân Bình đang ngồi cũng đột nhiên cuộn trào, như thể mọi vật chất xung quanh nàng đều biến thành đồ vật làm từ chỉ thêu!
Cửa sổ sát đất tự động mở ra một khe hở, chiếc ghế cao cũng như sống lại, trong nháy mắt đã hóa thành một con rồng phương Đông bằng chỉ thêu đang mang theo thân thể Tiêu Xuân Bình, nâng nàng cực nhanh bay ra ngoài cửa sổ.
Dưới ánh trăng sáng trắng như sương, một con rồng phương Đông được thêu dệt tinh xảo từ bảo tàng bay lên tầng mây, một lão giả tóc bạc phơ bình tĩnh ngồi trên đó, ánh mắt thâm thúy lẳng lặng ngưng nhìn bảo tàng phía dưới…
Khoảnh khắc này, toàn bộ bảo tàng đều như sóng biển cuộn trào, hành lang, ghế ngồi, phòng ngủ, cây liễu, giả sơn… mọi thứ đều bắt đầu khôi phục lại hình dáng ban đầu của chúng, một bức tranh thêu “bảo tàng” khổng lồ vô cùng lớn, từng chút một lộ ra nanh vuốt quanh thân Nhiếp Vũ.
Thanh Thần Đạo, Tú Chủ Lộ Kính lĩnh vực:—Vạn Vật Tú Quốc.
Đề xuất Voz: Dòng đời nổi trôi
Tiên Đế [Chủ nhà]
Trả lời3 tuần trước
qua đây đọc tiếp nhé mọi người: https://huongkhilau.com/ta-khong-phai-hi-than
?
Trả lời3 tuần trước
Trần Linh còn so đo thời gian đi thang máy với Doanh Phục nửa giây nữa chứ =))))))))))
yeutranlinh<3
Trả lời4 tuần trước
Chương 1548 trở đi đâu ad ơi?
Đạo Văn Dị Hành
Trả lời4 tuần trước
.
simply paradise
Trả lời1 tháng trước
Muốn donate cho sốp mà không có tiền :')
Chauuu
Trả lời1 tháng trước
Chương 131 Trần Linh tiếp tục thành nữ
Chauuu
Trả lời1 tháng trước
Chương 124 Trần Linh thành nữ r=)
Chauuu
Trả lời1 tháng trước
Chương 122 6 cơ của Trần Linh thành 6 rô rồi chủ nhà
Tiên Đế [Chủ nhà]
Trả lời1 tháng trước
Hiện tại nguồn raw free thì chưa có chương mới. còn Nguồn chính thống của tác giả thì có thêm 12 chương nữa. Nhưng mình muốn dịch phải bỏ tiền ra mua chương. Nên mọi người muốn đọc theo sát tiến độ của tác giả thì có thể donate cho mình, chứ mình vừa dịch free vừa bỏ tiền mua chương nữa thì cực quá.
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
Mua tạm trước 1 chương cho mn đọc.
Hoàng Mỹ Trân Lê
Trả lời1 tháng trước
có chap mới chưa vậy
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
để mình check lại