Mái tóc xanh biếc phủ kín vai Lâm Thủ Khê, y lờ mờ cảm thấy cô gái bên cạnh đang khóc. Y ngỡ nàng đang nhớ cha mẹ, không kìm được đưa tay vuốt mái tóc dài của nàng muốn an ủi, nhưng Cung Ngữ lại khẽ lắc đầu, ra hiệu y tiếp tục đọc.
Lâm Thủ Khê gật đầu.
Quyển sổ lật sang trang kế tiếp.
Tông môn của Cung Doanh là Huyền Diệu Môn, tức Huyền Diệu Các ngày nay. Nàng chiêu mộ một đệ tử cho sư môn, sư phụ không mấy vui vẻ, nhưng ánh mắt của mười sáu môn chủ đều đổ dồn vào người ông, khiến ông đã cưỡi hổ khó xuống, đành phải thu nhận nam đệ tử không rõ lai lịch này vào môn.
Về chuyện này, Cung Doanh chỉ là nhất thời hào sảng, không quá để tâm. Còn về việc đệ tử này sau này đi đâu về đâu...
Vì là do mình chiêu mộ, ít nhiều cũng phải chịu trách nhiệm với y. Nàng kéo đệ tử này đến một nơi vắng vẻ, trò chuyện cùng y, nhưng lại phát hiện y căn bản là một kẻ đầu gỗ, nói thế nào cũng không thông. Không những thế, y còn không có một cái tên đàng hoàng.
"Sau này ta sẽ gọi ngươi là Tiểu Tụng nhé," Cung Doanh nói. "Nếu ở Thần Sơn bị bắt nạt, cứ đến tìm sư tỷ, sư tỷ sẽ chống lưng cho ngươi."
Khi Cung Doanh nói câu này, nàng trông rất oai phong. Tiểu Tụng đen nhẻm, gầy gò khẽ ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt chớp chớp, trông rất ngây ngốc, không biết có nghe lọt tai hay không.
Sau đó, Cung Doanh quên bẵng chuyện này.
Nàng là nhân vật phong vân trong số các đệ tử thế hệ này của Thần Thủ Sơn. Tuy tuổi còn nhỏ nhưng rất bận rộn. Nàng phải xử lý các công việc giữa các 'bang phái', phải chiến đấu với những bang phái không phục để đánh cho chúng quy phục, còn phải làm người đứng ra dàn xếp, hòa giải mâu thuẫn cho các tiểu đệ dưới trướng. Mỗi ngày của nàng đều bận rộn và đầy ắp.
Những ngày tháng ở Thần Sơn tiêu dao tự tại, vui vẻ hơn nhiều so với tuổi thơ của nàng. Mỗi ngày khi nàng đi trên đường, phía sau đều có một đám thiếu niên, thiếu nữ đi theo. Mỗi khi ăn cơm, nàng sẽ tùy ý điểm danh sách để chọn bạn cùng ăn trưa. Lúc đó, Tiểu Tụng cũng lẫn trong đội ngũ hùng hậu của nàng, cả ngày chạy loanh quanh trên núi không mục đích. Y không mấy nổi bật trong đám đông, vì da y đen, trời tối thậm chí còn không nhìn rõ người y. Cung Doanh chưa bao giờ dành quá nhiều sự chú ý cho y, cho đến một ngày nọ.
Ngày hôm đó, Thần Sơn cuối cùng cũng có nghĩa sĩ cảm thấy Cung Doanh chướng mắt.
Đó là một thiếu niên tên Hình Thắng, cùng tuổi với nàng. Thiếu niên phong thần tuấn lãng, tiên phong đạo cốt, xuất thân từ Cô Đạo Môn, một trong mười sáu môn của Thần Thủ Sơn. Một ngày nọ, khi Cung Doanh đang tụ tập bang phái bàn chuyện lớn, Hình Thắng xuất hiện, phá hỏng buổi anh hùng hội này.
Lý do Hình Thắng gây sự với nàng rất đơn giản: muội muội của hắn cả ngày đi theo Cung Doanh quậy phá, không lo tu luyện chính sự. Hắn sợ Cung Doanh làm lỡ tiền đồ của muội muội, nhưng khuyên nhủ không được, nên muốn Cung Doanh phải bẽ mặt trước mọi người, để muội muội hắn tỉnh ngộ.
Cung Doanh vốn quen thói kiêu căng ngạo mạn, sao có thể chịu đựng sự khiêu khích như vậy? Nàng không những không sợ những người lớn tuổi hơn mình, thậm chí còn không chịu gọi một tiếng sư huynh, sư tỷ.
Cung Doanh xắn tay áo, định quyết chiến với hắn, nhưng Hình Thắng lại lắc đầu nói: "Trận chiến như vậy quá vô vị. Chi bằng thế này, chúng ta mỗi bên chọn ba đệ tử dưới trướng, để ba người này lên đài tỷ võ. Bên nào thua hết trước thì bên đó thua."
Cung Doanh biết hắn không dám đánh với mình nên mới bày ra kế này. Nàng cũng lười vạch trần sự hèn nhát của đối phương, lười biếng chấp thuận.
Nhưng khi chọn đệ tử, nàng lại gặp khó khăn. Người ủng hộ nàng đông đảo, nhưng những người này đa số là những đệ tử lười biếng. Những người thật sự chăm chỉ học hỏi, nỗ lực tu luyện thì đâu có cả ngày đi lêu lổng? Nhưng Hình Thắng đã có chuẩn bị, những người đến giúp hắn đều là những đệ tử xuất sắc của Cô Đạo Môn.
Cung Doanh cũng không sợ. Tuy các đệ tử theo nàng đa số đều không lo tu luyện chính sự, nhưng cũng có vài người có thể chống đỡ được, ví dụ như 'chính phi' được nàng 'sắc phong' vào hậu cung. Đó là một thiếu niên áo trắng phiêu dật, thanh tú tuấn dật, xuất thân cao quý, cực kỳ si tình với nàng. Trong mắt người khác, họ gần như là một cặp trời sinh.
Vị 'chính phi' này tự nguyện xin tham chiến, còn khoe khoang rằng nhất định có thể một mình địch ba người.
Cung Doanh là người rất trọng nghĩa khí giang hồ. Nàng biết cảnh giới của y không tầm thường, không chút nghi ngờ, liền bổ nhiệm y làm chủ tướng, sau đó tùy tiện chọn thêm hai tùy tùng để đủ số.
Nhưng không ai ngờ rằng, thiếu niên áo trắng này đã bại ngay vòng đầu tiên, hơn nữa còn bại rất thảm hại.
Lúc đó Cung Doanh không hiểu tại sao. Nhiều năm sau, khi nàng nhắc lại chuyện cũ với thiếu niên này, mới biết y hóa ra đã bị mua chuộc. Hình Thắng mua chuộc y không dùng bất cứ thứ gì, chỉ dùng quá khứ của y để uy hiếp – y không xuất thân từ danh môn, cha y là thợ xây, mẹ y là người giặt giũ, y bị bán vào nhà giàu có.
Lúc đó Cung Doanh ngây người. Nàng không thể tưởng tượng được cảnh mình phải công khai xin lỗi người khác. Nàng là đại sư tỷ của lớp nhi đồng Huyền Diệu Môn, đại diện cho thể diện của thế hệ đệ tử này, không thể cúi đầu trước bất cứ ai.
Quả nhiên, đệ tử đầu tiên bại trận quá nhanh, tâm cảnh của đệ tử thứ hai cũng theo đó mà rối loạn, rất nhanh cũng bại trận.
Đoàn người Cung Doanh không ai nói lời nào, bầu không khí nặng nề đến cực điểm.
"Muội muội, chúng ta là Tiên Lai Giả, là những người theo chân Bệ Hạ chân chính, sao có thể đồng lưu hợp ô với những Nhũng Sinh Giả thấp kém này?" Hình Thắng khuyên nhủ muội muội mình như vậy.
Vào thời đại đó, cuộc tranh cãi về Tiên Lai Giả và Nhũng Sinh Giả vẫn còn rất gay gắt. Các Tiên Lai Giả rất coi trọng sự cao quý và chính thống của huyết mạch mình. Họ là thị giả của Bệ Hạ, tự cho rằng không thể bị lẫn lộn với những phàm nhân sinh trưởng tại đây, may mắn trộm được mệnh tu tiên.
Cung Doanh không có tâm trạng tranh luận với hắn.
Đệ tử thứ ba là người Cung Doanh tùy tiện chọn, đen nhẻm, gầy gò, trông tuy còn khá rắn rỏi, nhưng cảnh giới thực sự quá kém, vừa nhìn đã biết chắc chắn sẽ bại trận.
Đời người luôn có lúc thăng trầm... Cung Doanh tự an ủi mình, trong lòng không ngừng nghĩ kế sách tạm thời.
Nhưng biểu hiện của thiếu niên đen nhẻm này đã vượt ngoài dự đoán của tất cả mọi người.
Cảnh giới của y không cao, chiêu thức võ học cũng đơn giản vụng về, nhưng thể phách của y lại cường tráng kinh người. Nắm đấm rực rỡ của đối phương căn bản không thể phá vỡ phòng thủ của y. Y chỉ khoanh tay trước ngực, chờ người đến tấn công, đợi đối phương đánh đến mức nóng mắt thì y mới tìm cơ hội phản công.
Đối thủ đầu tiên khi ra quyền đã bị y cúi người né tránh, sau đó y dùng hai tay nâng bổng thân thể đối phương lên, thuận thế quăng hắn ra khỏi sàn đấu.
Đối thủ thứ hai yếu hơn một chút, nhưng thiếu niên đen nhẻm đánh rất cẩn trọng, từng bước một, cuối cùng bất ngờ quét một cước, đối thủ mất thăng bằng, ngã xuống đất. Y không cho đối thủ cơ hội đứng dậy, như chim ưng lao tới, ghì chặt hắn.
Hai trận đầu đã tiêu hao quá nhiều sức lực. Khi đối mặt với kẻ địch thứ ba khó nhằn nhất, thiếu niên đen nhẻm cũng cảm thấy lực bất tòng tâm. Y bị đánh ngã nhiều lần, nhưng lại kiên cường đứng dậy. Cuối cùng, y giả vờ ngã, dụ đối thủ tấn công, rồi nhanh như chớp tóm lấy cánh tay hắn, dùng toàn bộ sức lực cơ thể, xoay tròn hắn, ném ra ngoài sàn đấu.
Một mình địch ba người.
Thiếu niên đen nhẻm lảo đảo, mồ hôi đầm đìa, nhưng vẫn đứng vững đến cuối cùng.
Trong đám đông bùng nổ tiếng hoan hô như sấm dậy biển gầm.
Cung Doanh cũng bị cảnh tượng này làm cho kinh ngạc. Nàng không ngờ dưới trướng mình lại có kẻ tài năng ẩn mình như vậy.
Nàng đỡ vai y, nhìn vào mắt y. Thiếu niên này cũng rất vui sướng, như thể mình vừa hoàn thành một sứ mệnh vĩ đại. Nhưng rất nhanh, nụ cười của y đông cứng trên mặt, chỉ vì Cung Doanh hỏi một câu: "Anh hùng, ngươi tên là gì?"
Cung Tụng là cái tên do nàng đặt, nhưng chính nàng lại không nhớ.
Thiếu niên ngẩn người một lúc, rồi chậm rãi nói ra tên mình. Cung Doanh cũng còn chút lương tâm, cuối cùng cũng nhớ ra đệ tử mà nàng nhất thời hào sảng thu nhận vào môn.
Hình Thắng cúi đầu xin lỗi nàng trước mặt mọi người, rồi xám xịt rời đi trong tiếng la ó của các tùy tùng nhỏ của Cung Doanh. Trong chốc lát, danh tiếng của Cung Doanh càng lên cao. Các đệ tử hò reo vui mừng, thậm chí còn chuẩn bị tiệc mừng công.
Đối với thiếu niên đã lập đại công giúp nàng, nàng cảm thấy nên thưởng riêng cho y.
"Ngươi đến Tụ Đức Lâu đợi ta, hôm nay sư tỷ mời khách, mời ngươi ăn ngon bổ dưỡng," Cung Doanh vỗ vai y.
Tiểu Tụng gật đầu mạnh, rất cảm kích.
Nhưng Tiểu Tụng vừa rời đi, bang phái nhỏ của Cung Doanh liền gặp tai họa diệt môn ngay lúc thanh thế đang thịnh nhất. Người tiêu diệt bang phái của nàng là sư phụ. Hóa ra Hình Thắng thua không phục, đi mách với trưởng lão Huyền Diệu Môn, miệng thì nói đệ tử tiền đồ đáng lo, miệng thì nói tụ tập bang phái nuôi dưỡng mầm họa. Sư phụ phái trưởng lão đến điều tra, vừa vặn thấy Cung Doanh dẫn mọi người hô khẩu hiệu, hô là 'Thiên thu vạn đại, duy ngã độc tôn', các tiểu đệ tử bên dưới cũng hò hét theo, mặt đỏ tía tai, trông rất đáng sợ.
Sư phụ đích thân ra tay.
Chưa đầy nửa nén hương, bang phái nhỏ của Cung Doanh đã tan rã. Đương nhiên, sư phụ cũng giữ thể diện cho nàng, danh nghĩa là sáp nhập bang phái này vào Huyền Diệu Môn. Sư phụ còn chu đáo đặt cho nó một cái tên: Thần Diệu Bang.
Đương nhiên, sư phụ thưởng phạt phân minh. Sau khi xử lý xong bang phái nhỏ này, ông phạt nàng lên Tư Quá Nhai diện bích tư quá.
Nàng cần tư quá bảy ngày, mỗi ngày ba canh giờ.
Thế là, Cung Doanh bị buộc phải ở Tư Quá Nhai buồn chán ba canh giờ. Sau ba canh giờ, nàng mới chợt nhớ ra, mình hình như có hẹn với ai đó... Với ai nhỉ?
Đêm đã khuya, gió thu lạnh lẽo, chắc hẳn tên nhóc kia đã rời đi rồi... Cung Doanh nghĩ vậy, chuẩn bị về ngủ, nhưng lại trằn trọc không sao ngủ được.
Nửa đêm, nàng khoác áo choàng đứng dậy, thở dài, cuối cùng vẫn quyết định đến Tụ Đức Lâu xem sao. Rồi, dưới cột cờ Tụ Đức Lâu, nàng thấy một thiếu niên co ro trong góc, ôm đầu gối, lạnh đến run rẩy. Y thấy Cung Doanh đến, khuôn mặt đông cứng vì lạnh không thể hiện được biểu cảm, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ mừng rỡ.
Cung Doanh đi đến trước mặt y, hỏi: "Ngươi sao còn ở đây?"
"Đợi sư tỷ ạ."
"Ta lâu như vậy không đến, ngươi không biết về sao?"
"Nhưng sư tỷ đâu có nói không đến ạ."
"..." Cung Doanh nhìn thiếu niên ngốc nghếch này, thở dài, rồi chỉ vào tửu lầu mở cửa suốt đêm phía sau, hỏi: "Ngoài trời lạnh thế này, ngươi không biết vào trong tránh sao?"
"Ta, ta không có tiền," Tiểu Tụng ấp úng.
"Không có tiền thì không được vào sao? Ngươi là đệ tử Thần Sơn, giơ bảng hiệu đệ tử của ngươi ra, chưởng quầy nào dám ngăn ngươi?" Cung Doanh có chút tức giận.
"Bên trong đẹp quá, ta không dám vào," Tiểu Tụng lí nhí, như thể đã làm sai điều gì.
Cung Doanh thấy dáng vẻ gầy gò của y, một câu nặng lời cũng không thốt ra được.
Nàng khẽ mím môi, kéo tay y, nói: "Thôi được rồi, ta đưa ngươi đi uống canh, làm ấm người."
Tiểu Tụng nắm tay nàng, cảnh tượng này trông rất đẹp, nhưng tay y đã lạnh cứng, căn bản không thể cảm nhận được sự mềm mại của bàn tay nhỏ bé của thiếu nữ.
Cung Doanh gọi một bàn đầy ắp món ăn.
Tay Tiểu Tụng dần ấm lên, y cúi đầu, rất câu nệ, gắp từng miếng thức ăn nhỏ, không dám nhìn Cung Doanh. Cung Doanh hỏi y có biết uống rượu không, Tiểu Tụng hỏi rượu là gì, Cung Doanh cười ha hả, nói Tiểu Tụng ngươi kiến thức thật nông cạn, rượu là thứ ngon nhất trên đời, hôm nay sư tỷ sẽ cho ngươi nếm thử.
Tiểu Tụng lần đầu uống rượu, cảm thấy rượu rất cay nồng, khó nuốt, nhưng dù sao cũng ngon hơn máu thú nhiều. Y uống hai bát xong, ngẩng đầu lên, lại thấy Cung Doanh đang gục trên bàn, say khướt nói lảm nhảm.
Đọc đến đây, Lâm Thủ Khê tin chắc rằng Tiểu Ngữ và mẹ nàng là cùng một giuộc.
Theo lý mà nói, lúc này Tiểu Tụng nên cõng nàng về nhà, nhưng y không hiểu rượu, ngỡ có người đã bỏ độc vào nước này, lòng nóng như lửa đốt, vội vàng tranh cãi với chưởng quầy. Y nói tiếng quan thoại Thần Sơn rất tệ, không thể nói rõ ràng với chưởng quầy, liền đánh nhau, làm ầm ĩ một lúc lâu mới hiểu ra chuyện gì.
Tỉnh dậy, Cung Doanh khăng khăng nói mình không say, chỉ là quá buồn ngủ nên ngủ thiếp đi.
Nàng nghe nói Tiểu Tụng vì mình mà đánh nhau, cười ngả nghiêng. Đương nhiên, nụ cười này lập tức đông cứng khi nàng phải bỏ tiền đền những bàn ghế bị hỏng.
Tiểu Tụng làm sai chuyện, cúi đầu, rất hối lỗi. Cung Doanh nghĩ đến công lớn của y hôm nay, tuy tiếc tiền nhưng cũng không truy cứu gì.
Sau khi tan học, Cung Doanh lại phải đi diện bích. Tiểu Tụng vẫn ở bên cạnh nàng. Y nghe nói sư tỷ phải diện bích bảy ngày thì buồn bã không thôi, cảm thấy sư phụ làm không đúng. Thế là y suy nghĩ nát óc rồi làm một việc – y đã trộm tấm biển trên đình bia Tư Quá Nhai đi, như vậy, không có Tư Quá Nhai thì sư tỷ cũng không cần tư quá nữa.
Đương nhiên, mọi chuyện không đơn giản như Tiểu Tụng nghĩ. Rất nhanh sau đó, chuyện bại lộ, Tiểu Tụng cũng bị bắt đến Tư Quá Nhai, cùng Cung Doanh tư quá bảy ngày.
Nhiều năm sau, Cung Doanh hồi tưởng lại chuyện này, luôn cảm thấy đó là do Tiểu Tụng cố ý.
Trong bảy ngày đó, hai người mỗi ngày đều ở bên nhau ba canh giờ.
Những ngày ở Tư Quá Nhai rất buồn chán. Cung Doanh hoặc là gục xuống ngủ, hoặc là tìm một nơi vắng vẻ đếm mây. Tiểu Tụng cũng không có gì để làm, liền tìm mọi cách săn bắn trong khu vực nhỏ bé này để nấu cơm cho Cung Doanh ăn.
Kỹ năng dùng dao của y bất ngờ rất tốt.
Cung Doanh nhìn những lát thịt được thái đều tăm tắp, mỏng dính, tò mò hỏi y có phải đã từng luyện nấu ăn không, kỹ năng này có thể sánh với đầu bếp giỏi nhất Tụ Đức Lâu. Y im lặng rất lâu, chỉ nói rằng mình đã từng thái thịt rất nhiều năm.
Cung Doanh ăn của người thì mềm miệng, liền bắt đầu truyền thụ cho y đủ loại pháp thuật, dạy y biết thêm nhiều chữ, giúp y sửa lại giọng nói kỳ lạ.
Tiểu Tụng vô cùng cảm kích, cảm thấy sư tỷ đối với mình quá... "Ta tốn công tốn sức dạy ngươi như vậy, chỉ là muốn lợi dụng ngươi sau này giúp ta làm bài tập thôi, ngươi không cần quá cảm kích ta."
Bảy ngày diện bích tư quá, họ mỗi ngày đều ở bên nhau ba canh giờ. Đây là khoảng thời gian vui vẻ nhất của Tiểu Tụng. Cung Doanh không chỉ kể cho y nghe những chiến công thời thơ ấu của mình, mà còn dạy y gấp giấy, đan lát, thêu thùa và các nghề thủ công khác. Tiểu Tụng học rất nhanh.
Bảy ngày sau, Tiểu Tụng dùng lễ bái sư để tạ ơn sư tỷ. Cung Doanh nhẹ nhàng như mây gió gật đầu, nói: "Kỹ năng nấu ăn của ngươi không tệ, sau này có thể đến hậu cung của ta làm đầu bếp chính."
Sau đó, Tiểu Tụng thật sự gánh vác trọng trách giúp Cung Doanh làm bài tập, làm liền sáu năm.
Trong sáu năm này, Cung Doanh giành được vô số huy chương. Nàng là thiên tài được công nhận trong số các đệ tử Thần Sơn thế hệ này, là viên ngọc sáng chói nhất. Trong cuộc thi cưỡi ngựa bắn cung dành cho nhi đồng do Thần Thủ Sơn tổ chức, kỷ lục nàng lập ra trăm năm cũng không ai phá được.
Tiểu Tụng thì trải qua mấy năm êm đềm không chút sóng gió. Năm cuối cùng, Thần Thủ Sơn và Vân Không Sơn tổ chức một hoạt động trao đổi đệ tử. Cung Doanh không ngoài dự đoán được sư phụ mời đến Vân Không Sơn. Ngày Cung Doanh đi, sư phụ thở phào nhẹ nhõm, cười ha hả, nói thẳng rằng cuối cùng ông cũng có thể sống một năm yên tĩnh.
Trong năm đó, Tiểu Tụng không gặp sư tỷ. Y chỉ nghe loáng thoáng những lời đồn về những việc sư tỷ làm. Nàng vẫn là tiểu ác bá tràn đầy sức sống đó, làm cho tiểu sơn môn Vân Không Sơn náo loạn gà chó không yên.
Một năm sau, sư tỷ áo gấm về làng.
Thời hạn sáu năm đã đến, họ phải xuất sư khỏi Thần Thủ Sơn. Sau khi xuất sư, sẽ có một kỳ khảo hạch mới. Ai vượt qua khảo hạch có thể chọn lại sơn môn để tiếp tục tu luyện ở Thần Sơn, ai không qua thì về nhà.
Hơn nửa số bạn học sáu năm phải chia tay vào ngày hôm đó.
Sư tỷ trở về Huyền Diệu Môn, chạm cảnh sinh tình, hoài niệm quá khứ. Nàng nhìn quanh đám tùy tùng đã cùng nàng quậy phá sáu năm, nói rất nhiều lời hào khí ngất trời. Đang nói, sư tỷ chợt hỏi: "Tiểu Tụng đâu rồi? Thằng nhóc Tiểu Tụng này đi đâu rồi?"
Tiểu Tụng lặng lẽ giơ tay trong đám đông. Cung Doanh kinh ngạc. Nàng nhìn thiếu niên tuấn tú khí chất phi phàm trước mắt, nhất thời không thể liên hệ y với cậu bé đen nhẻm, gầy gò ngày nào.
Mấy năm nay, Tiểu Tụng không phải lo ăn uống, cũng không cần cả ngày phơi nắng dưới trời gay gắt, làn da dần từ đen sạm chuyển thành màu lúa mì đẹp mắt. Y cao vọt, ngũ quan cũng trở nên kiên nghị tuấn lãng... Thần Sơn đã biến quỷ thành người.
Chỉ khi nói chuyện với Tiểu Tụng, nàng nhìn dáng vẻ ngây ngô, rụt rè của y, mới xác định đây đúng là Tiểu Tụng không thể giả mạo.
Ngày xuất sư, tất cả đệ tử đứng thành hàng, tiên sư vẽ tranh làm kỷ niệm. Bức tranh rất tỉ mỉ, mỗi khuôn mặt đều rõ ràng.
Ngày hôm đó tan trường, Tiểu Tụng lén lút tặng sư tỷ một quyển sổ tay xinh đẹp. Quyển sổ được làm tinh xảo, trên đó vẽ hình hai người kề vai ngắm hoàng hôn.
Cung Doanh nghi ngờ hỏi: "Ngươi sẽ không phải là thích sư tỷ chứ?" Tiểu Tụng lập tức đỏ mặt tía tai, vội vàng thề thốt, bày tỏ mình tuyệt đối không có ý nghĩ vượt phận với sư tỷ.
Cung Doanh trông lại không vui.
Không ngoài dự đoán, Cung Doanh và Tiểu Tụng đều vượt qua khảo hạch, tiếp tục tu luyện ở Thần Sơn. Trùng hợp là, lần này, họ vẫn được phân vào cùng lớp.
Khóa học này kéo dài bốn năm. Bốn năm sau, nếu có thể thành công đạt đến Huyền Tử Cảnh thì có thể xuất sư. Sau khi xuất sư có thể chọn có tiếp tục ở lại Thần Sơn tu luyện Tiên Nhân Cảnh hay không.
Khi Cung Doanh nhập môn, nàng đã ở Huyền Tử Cảnh rồi.
Những ngày tháng lẽ ra cứ thế trôi qua êm đềm, nhưng vào cuối năm đó...
Cuối năm, Cung Doanh dẫn một đám bạn thân về Cung gia, mời họ ăn uống, du ngoạn. Tiểu Tụng cũng ở trong số đó. Lúc bấy giờ, y đã là tâm phúc của Cung Doanh, Cung Doanh làm việc lớn gì cũng đều đưa y theo.
Nhưng ngày hôm đó, bất ngờ đã xảy ra.
Sau khi ăn uống no say, Cung Doanh đang mơ màng ngủ, một tai họa diệt tộc đã âm thầm nhen nhóm.
Có người trong Cung gia lén lút thờ cúng tượng Tà Thần. Sau khi hoàn thành nghi thức tế tự, vô số tà linh từ nơi u tối giáng xuống, bao trùm toàn bộ Cung gia, muốn dùng huyết tế để hoàn thành đại điển này.
Tà linh bay lượn trong gia tộc, tàn sát bừa bãi, Cung gia rộng lớn trong chốc lát biến thành quỷ vực.
Khi Cung Doanh tỉnh dậy từ cơn say, nàng đang nằm trên lưng Tiểu Tụng, chạy trốn trong gia tộc đầy tiếng tà linh gào thét. Nàng nhanh chóng hiểu ra chuyện gì đã xảy ra, rút kiếm, cùng Tiểu Tụng lao vào cuộc chiến bảo vệ gia tộc.
Trận chiến này đặc biệt thảm khốc, tà linh như những cây lúa không thể cắt hết, lớp này đến lớp khác cuồn cuộn dâng lên. Họ kiệt sức, toàn thân đầy thương tích, trong tình cảnh cô lập không ai giúp đỡ, họ lại càng thêm khốn khổ khi bị một con Lệ Yêu hung tàn nhắm tới. Lệ quỷ như ngửi thấy con mồi hấp dẫn nhất, gào thét lao về phía họ.
Cung Doanh và Tiểu Tụng dốc hết sức, liều chết chống cự, cuối cùng trốn vào một gian phòng chứa đồ tạp vật.
Cảnh giới của Cung Doanh cao hơn Tiểu Tụng, nhưng thể phách lại kém xa y. Nàng nhắm mắt, khẽ thở dốc, nói mình trọng thương khó lành, hôm nay chắc chắn sẽ chết. Chết trong cuộc chiến với tà linh là vinh quang của người tu đạo, ngươi không cần đau lòng.
Cung Doanh cảm thấy mình nói rất tiêu sái, nhưng Tiểu Tụng đâu có nghe lọt tai những lời này. Y không ngừng lục lọi trong phòng tạp vật, cố gắng tìm thứ gì đó có thể dùng để chữa thương. Nhưng gian phòng tạp vật này chất đầy những vật bỏ đi, đừng nói đến đan dược, ngay cả một dải vải sạch để băng bó cũng không tìm thấy.
Tiểu Tụng lục lọi một hồi, lại tìm thấy một tấm bản đồ. Đó là một tấm bản đồ kho báu, trên đó rõ ràng viết năm chữ lớn...
"Kim Tử Trúc Tiên Đan?" Tiểu Tụng lẩm bẩm.
Y mơ hồ nghe nói, đây là một viên tiên đan cực kỳ quý giá.
Nhưng tấm bản đồ này dường như đã bị xáo trộn, đứt đoạn. Bên cạnh còn có một hàng chữ như câu đố: "Tiên tử khoác áo trắng, chân thon nhỏ, cổ ngọc thanh tú giọng trong trẻo, ngồi cũng đứng, nằm cũng đứng."
Đây, đây là ý gì?
Tiểu Tụng đang suy nghĩ, Cung Doanh đã cố gắng đứng dậy, nói: "Ngươi đã giúp sư tỷ làm bài tập nhiều năm như vậy, sư tỷ vẫn chưa thật sự báo đáp ngươi điều gì. Hôm nay ta sẽ tặng ngươi một mạng sống vậy. Sư tỷ khi xưa thu nhận ngươi vào sơn môn, đã hứa với ngươi, dù thế nào cũng sẽ chống lưng cho ngươi... Ngươi phải sống thật tốt."
Trong lúc nói chuyện, Cung Doanh đã đẩy cửa ra. Nàng muốn dùng thân thể làm mồi nhử, dẫn tà linh đi nơi khác, để Tiểu Tụng có cơ hội sống sót.
Tiểu Tụng kinh hãi, lao ra khỏi cửa, ôm chặt lấy Cung Doanh, kéo mạnh sư tỷ đã chuẩn bị hy sinh thân mình trở lại.
Cung Doanh nổi giận, mắng y ngây thơ, sống được một người vẫn hơn cả hai cùng chết. Ngươi đồ ngốc, hành động bốc đồng chỉ khiến mất mạng vô ích.
Tiểu Tụng lại nói: "Ta có cách cứu sư tỷ rồi."
Cung Doanh vốn tưởng y lừa mình, ai ngờ Tiểu Tụng lại mở tấm bản đồ kho báu ra cho nàng xem. Nàng nhận ra rất lâu, mới chợt nhớ ra, đây hình như là trò chơi mình đã làm nhiều năm trước. Lúc đó nàng có được hai viên Trúc Tiên Đan, không nuốt mà chôn chúng đi, làm mấy tấm bản đồ, cho người tranh giành.
Cái này...
Mật mã này là gì nhỉ?
Cung Doanh đã quên mất mình hồi nhỏ đã nghĩ gì rồi.
Nhưng Tiểu Tụng đã giải được. Mật mã của câu đố chữ này là 'Hạc'. Trong những ngày ở Tư Quá Nhai, Cung Doanh đã dạy y cách gấp hạc đặc biệt. Y gấp tờ giấy thành hình con hạc, khi gấp thành hạc, những đường nét đứt đoạn của bản đồ trên lưng hạc đã nối liền lại một cách chính xác.
"Cái này..." Cung Doanh ngạc nhiên, ngây ngô nói: "Thật kỳ diệu quá..."
Nàng không ngờ, hồi nhỏ mình lại có thể hoàn thành một thiết kế tinh xảo đến vậy, càng không ngờ, những suy nghĩ nhỏ bé của nàng lại bị Tiểu Tụng phá giải trong thời gian ngắn như vậy.
Tiểu Tụng xác định được vị trí đan dược, vội vàng đi tìm.
Khi y trở về, toàn thân đầy máu. May mắn là tấm bản đồ này nhiều năm như vậy cũng không bị phá giải. Khi y trở về, trong tay y nắm chặt hai viên Trúc Tiên Đan sáng lấp lánh.
Hai người mỗi người nuốt một viên.
Chưa kịp tiêu hóa hoàn toàn dược lực của đan dược, bên ngoài cửa, tiếng bước chân chợt vang lên, càng lúc càng gần – con Lệ Yêu như chó địa ngục đó đã đến.
Hầu như không cần bàn bạc, hai người đồng thời rút kiếm, xông ra ngoài.
Ngày hôm đó, Vu gia mưa rất lớn.
Trong cơn bão táp, Cung Doanh và Tiểu Tụng chống kiếm quỳ gối trong bùn đất, kiệt sức. Bên cạnh họ chất đống tàn dư mục nát của Lệ Yêu.
Tà linh vẫn không ngừng tuôn đến.
Tiểu Tụng ôm chặt lấy Cung Doanh, đè nàng xuống bùn đất. Y dùng thân thể mình đè chặt nàng, muốn dùng huyết nhục để chống đỡ sự xâm lấn của tà linh cho nàng.
Sự cắn xé dự kiến không đến, ngược lại là mây tan sương mù hiện, ánh vàng chiếu rọi. Các tu sĩ Thần Thủ Sơn ngự kiếm pháp, phá không mà đến. Họ kịp thời đến nơi, chém tà linh khắp trời chỉ còn lại tiếng kêu gào thê lương.
Cung Doanh và Tiểu Tụng được cứu.
Lúc bấy giờ Tiểu Tụng đã trọng thương hôn mê. Y ôm Cung Doanh quá chặt, dù họ có dùng sức thế nào cũng không thể tách rời đôi thiếu niên, thiếu nữ này.
Khi Tiểu Tụng tỉnh lại, y đang nằm trong y quán. Cung Doanh ở trên giường bên cạnh y, nàng đã tỉnh táo, đang cúi đầu đọc sách, giết thời gian.
Cung Doanh thấy y tỉnh, cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm.
Trận loạn tà linh đó đã giết chết rất nhiều người, không chỉ người trong gia tộc nàng, mà còn cả những bạn học được mời đến nhà nàng làm khách. Y sư nói tình trạng của Tiểu Tụng cực kỳ không ổn định, nếu không thể tỉnh lại kịp thời, rất có thể sẽ bị tà linh kéo vào vực sâu trầm luân, vĩnh viễn không thể siêu thoát.
May mắn là y đã tỉnh. Trước khi tỉnh, y vẫn luôn gọi tên sư tỷ.
Cung Doanh nghiêm túc bày tỏ lòng biết ơn, nhưng lời nói thì nhạt nhẽo. Những lời thật lòng của nàng quẩn quanh nơi đầu lưỡi, như những ký hiệu ngôn ngữ nguyên thủy nhất, không thể diễn tả thành lời.
Thân thể Tiểu Tụng quấn đầy băng gạc, y cúi đầu, cũng cảm ơn sư tỷ.
Hai người trải qua sinh tử, sau khi tỉnh lại, chỉ có những lời đối thoại đơn giản như vậy. Cung Doanh luôn cảm thấy có gì đó không đúng, liền tìm mọi cách trò chuyện với y. Nàng hỏi: "Ta thấy trên lưng ngươi có nhiều vết thương cũ, những vết thương này là sao vậy?"
Tiểu Tụng im lặng rất lâu, mới kể về câu chuyện quá khứ của mình.
Trong đêm tĩnh mịch này, y đã kể hết tuổi thơ không muốn nhớ lại của mình, Cung Doanh là người duy nhất lắng nghe.
Cung Doanh nghe xong, kinh ngạc rất lâu. Nàng biết tuổi thơ của Tiểu Tụng không tốt, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng quá khứ của y lại bi thảm đến mức này. Kỹ năng dùng dao của y quả thật là do thái thịt mà luyện thành, trong số những loại thịt đó có thịt yêu thú, có thịt tà vật, thậm chí còn có thịt người...
"Ngươi tại sao chưa bao giờ nói với ta?" Cung Doanh hỏi.
"Sư tỷ cũng chưa bao giờ hỏi mà," Tiểu Tụng ngây thơ trả lời.
Quen biết bảy năm, đây là lần đầu tiên Cung Doanh hỏi về quá khứ của y.
"Vậy ngươi tại sao lại liều chết cứu ta?" Cung Doanh hỏi.
"Bởi vì..." Tiểu Tụng do dự rất lâu, cuối cùng khẽ nói: "Bởi vì sư tỷ rất quan trọng."
Cung Doanh mím môi, không nói gì.
Hai người không ai nói lời nào.
Tưởng chừng cuộc trò chuyện này sẽ kết thúc như vậy, nhưng Cung Doanh chợt đứng dậy khỏi giường. Nàng đến bên Tiểu Tụng, cúi người, hôn lên trán y. Tiểu Tụng sững sờ. Y ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt thanh tú mỹ lệ tuổi cập kê của sư tỷ, tim y như muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực.
"Ta biết suy nghĩ của ngươi rồi. Nếu đã vậy, thì từ hôm nay trở đi, chúng ta..." Cung Doanh cắn môi, giọng nói cũng nhỏ dần. Má nàng ửng hồng, như đang do dự điều gì.
Ngoài cửa sổ tuyết mới ngừng rơi, sao trời như biển. Thiếu niên, thiếu nữ nhìn nhau trong đêm lạnh như nước này. Ngoài cửa sổ gió lớn gào thét, tuyết bay ngược trời, nhưng thời gian giữa họ dường như đã ngừng lại.
"Chúng ta..."
Hơi thở của Tiểu Tụng cũng trở nên gấp gáp. Trên trán y, nụ hôn mềm mại vẫn còn vương vấn hơi ẩm.
"Vậy từ hôm nay trở đi, chúng ta kết bái làm tỷ đệ thật sự đi!" Cung Doanh lấy hết dũng khí, đôi mắt sáng lấp lánh.
...
"A... Ngươi giật tóc ta làm gì, quyển sổ này là mẹ ngươi viết, đâu phải ta viết. Ngươi muốn trách thì đi trách mẹ ngươi đi!" Lâm Thủ Khê nhìn tiên tử bỗng nhiên nổi giận bên cạnh, vuốt cánh tay nàng, bảo nàng buông tay đang nắm tóc mình ra.
"Quyển sổ này là ngươi đọc, ngươi cũng có trách nhiệm," Cung Ngữ tức giận, nghi hoặc hỏi: "Hồi nhỏ ta thông minh như vậy, tại sao mẹ ta lại ngốc thế nhỉ?"
Ánh mắt Lâm Thủ Khê đầy nghi ngờ.
Cung Ngữ thấy y không tin mình như vậy, càng không vui, hỏi: "Hồi nhỏ ta không thông minh sao?"
"Tiểu Ngữ hồi nhỏ... rất có đại trí tuệ," Lâm Thủ Khê nói đầy ẩn ý.
Cung Ngữ luôn cảm thấy y bề ngoài khen ngợi, bên trong châm chọc, càng tức giận. Nàng ôm cánh tay y, thở dài: "Không ngờ mẹ hồi nhỏ lại ngốc như vậy. Bầu không khí đã được đẩy lên đến mức đó rồi, kết quả lại nói một câu nhận làm tỷ đệ. Nếu ta là cha, ta nhất định sẽ đánh vào mông nàng."
"Ngươi không hiểu mẹ ngươi," Lâm Thủ Khê nói.
"Ngươi hiểu?" Cung Ngữ nhíu mày.
"Trước khi yêu nhau, càng có nhiều thân phận được công nhận, khi yêu nhau mới càng kích thích và thú vị. Mẹ ngươi nhìn xa hơn ngươi," Lâm Thủ Khê nói đầy thâm ý.
"..."
Cung Ngữ cảm thấy y đang nói lý lẽ cùn, nhưng lại thấy lý lẽ cùn này bất ngờ rất dễ nghe. Nét lạnh lùng trên khuôn mặt nàng dần tan biến, thay vào đó là nụ cười quyến rũ: "Sư phụ nhận ta làm đồ đệ, rồi lại nhận ta làm sư tổ, có phải cũng có ý này không? Sư phụ để đồ nhi hiểu đạo lý này, lấy thân làm gương, tốn bao tâm huyết nhỉ. Ha, sư phụ bây giờ vẫn chần chừ không chịu đáp lại đồ nhi, có phải vì thân phận chồng chất vẫn chưa đủ sao? Sư phụ muốn chơi gì cứ nói, đồ nhi đều sẽ chiều theo ý người đó."
Y phục ngủ bằng tơ băng trắng muốt của Cung Ngữ, dây lưng không thắt chặt, chỉ lười biếng vắt hờ. Chỉ cần khẽ móc ngón tay là có thể dễ dàng cởi ra. Nàng áp sát người lên, căng đầy đè nặng Lâm Thủ Khê, thì thầm bên tai y, giọng nói trầm bổng đầy mê hoặc.
Lâm Thủ Khê biện hộ cho Cung Doanh lại tự đào hố chôn mình. Mặc dù vậy, lời nói của Cung Ngữ vẫn khiến hồn y bị câu đi. Y có thể kiên trì đến bây giờ, ý chí đã vượt qua nhiều cao tăng thoát tục. Nếu còn có thể chống đỡ được nữa, e rằng đã là thánh nhân rồi.
"Sư phụ sao lại không nói gì nữa?" Cung Ngữ hỏi.
"Chúng ta hãy đọc hết quyển sổ này đã," Lâm Thủ Khê cúi đầu, trầm giọng nói.
"Ừm, sư phụ cứ xem đi. Đợi sư phụ hồi tâm chuyển ý rồi, cứ nói với đồ nhi, đồ nhi rất giỏi giang, chuyện gì cũng sẽ đồng ý đó," Cung Ngữ dùng ngón ngọc khẽ trêu đùa đôi môi y, cười mê hoặc mờ ảo.
Lâm Thủ Khê bị tiên nhan phong hoa tuyệt đại của Cung Ngữ làm cho mê hoặc, nhất thời huyết khí dâng trào. Chỉ cần y muốn, y có thể chiếm đoạt thân thể ngọc ngà lạnh lùng kiêu ngạo mà diễm lệ nhất thế gian này, khiến tiên tử từng lạnh lùng thốt ra từ 'nghiệt chướng' phải phát ra tiếng kêu mê hoặc như mèo con. Y chưa bao giờ là người thanh tâm quả dục. Tiên thể trong lòng, kề tai áp má, trong đầu, những cảnh tượng y từng thấy trong Ma Môn và Vũ Miếu không ngừng cuồn cuộn, từng chút một kéo y vào vực sâu điên loạn.
Y cũng không biết, điều gì đã bảo vệ lý trí cuối cùng của y, kiềm chế y không bước thêm một bước nào nữa.
"Hy vọng đến lúc đó trước mặt Sở Sở, sư tổ cũng có thể như vậy," Lâm Thủ Khê nhàn nhạt nói.
"Ta và Ảnh Thiền... cùng nhau? Sư phụ, người đã nghĩ đến bước này rồi sao?" Cung Ngữ khúc khích cười.
Sự châm chọc của Lâm Thủ Khê lại bị hóa giải một cách dễ dàng. Y từng nghĩ mình là khắc tinh từ trời giáng xuống của Tiểu Ngữ, nhưng giờ xem ra, hoàn toàn ngược lại, Tiểu Ngữ mới là con hổ cản đường định mệnh của y.
Lâm Thủ Khê ổn định tâm thần, tiếp tục kể chuyện.
Đêm hôm đó, Cung Doanh và Tiểu Tụng chính thức kết bái làm tỷ đệ, nhưng Tiểu Tụng đã quen gọi sư tỷ, thế nào cũng không chịu đổi miệng. Cung Doanh bất đắc dĩ, đành mặc kệ y.
Sau lần trải qua sinh tử đó, mối quan hệ giữa họ thân thiết hơn nhiều. Cung Doanh thấy thứ gì tốt đều sẽ mang thêm một phần cho y, nhưng mỗi khi nhận được quà của sư tỷ, Tiểu Tụng vẫn sẽ đỏ mặt.
Thường xuyên có đệ tử đến hỏi y, hỏi y và sư tỷ Doanh Nhi có quan hệ gì. Mỗi khi nghe y trả lời là tỷ đệ, các đệ tử khác đều thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình vẫn còn cơ hội.
Một ngày nọ, Cung Doanh lại tổ chức một cuộc tỷ võ chiêu thân, còn hỏi ý kiến Tiểu Tụng.
Tiểu Tụng nghe chuyện này, trong lòng rất khó chịu. Y định, lần này dù thế nào cũng phải lấy hết dũng khí, đi tham gia tỷ võ chiêu thân, nói ra tấm lòng thật sự của mình với sư tỷ.
Quả nhiên, khi y đứng trên đài tỷ võ, Cung Doanh ngây người, hỏi: "Tiểu Tụng, ngươi, ngươi đứng đó làm gì? Mau đến bên sư tỷ đi."
"Không, vì sư tỷ, ta muốn đích thân tỷ võ," Tiểu Tụng dứt khoát nói.
"Tiểu Tụng đây là muốn đích thân kiểm tra sao?" Cung Doanh nghi hoặc hỏi.
"Không, không phải kiểm tra, ta là, ta là thích..." Cổ họng Tiểu Tụng nóng như bị thiêu đốt, lời đến miệng, nhưng thế nào cũng không thốt ra được.
Cung Doanh cũng ngơ ngác, hỏi: "Tiểu Tụng lẽ nào thích nam nhân?"
"Cái gì?" Tiểu Tụng ngẩn người.
Sau đó, y thấy, bên cạnh đài tỷ võ vây quanh rất nhiều thiếu nữ, háo hức muốn thử sức. Y đứng trên đài, đầu óc mơ hồ.
"Đây, đây là... đây là cái gì?" Tiểu Tụng hoàn toàn ngây người.
"Đây là tỷ võ chiêu thân sư tỷ tổ chức cho ngươi đó, ta không phải đã hỏi ngươi rồi sao, ngươi đã đồng ý rồi mà," Cung Doanh nói.
"..."
Tiểu Tụng đứng trên đài, cả người như bị sét đánh cháy đen.
Tiểu Tụng ở Thần Thủ Sơn đã khá nổi tiếng. Mỗi lần y làm bài tập và thi võ, thành tích đều chỉ đứng sau Cung Doanh. Bây giờ, y có vẻ ngoài tuấn tú, khi mặc áo trắng lại có vài phần khí chất thư sinh thanh tú. Số thiếu nữ thầm thích y không ít, chỉ là y chưa bao giờ tự thấy mình xuất sắc, trong mắt cũng chỉ có sư tỷ, nên bình thường rất tự nhiên bỏ qua những điều này.
Đọc đến đây, Cung Ngữ không kìm được véo vào cánh tay Lâm Thủ Khê. Lâm Thủ Khê "suỵt" một tiếng, hỏi Tiểu Ngữ có ý gì, Cung Ngữ chỉ oán trách cha mẹ quá ngốc, chút hiểu lầm nhỏ này cũng không nói rõ được. Nếu đây không phải là chuyện cũ của cha mẹ, mà là câu chuyện được biên soạn trong một cuốn thoại bản truyền kỳ nào đó, nàng nhất định sẽ bắt tác giả đến, đánh cho bầm dập mặt mũi.
"Nhưng mà..."
Lâm Thủ Khê không nhịn được, khẽ nói: "Nhưng những hiểu lầm nhỏ giữa chúng ta, không phải cũng lâu như vậy vẫn chưa giải quyết được sao?"
"..." Cung Ngữ im lặng, chỉ nhàn nhạt nói: "Tiếp tục đi."
Tiểu Tụng đã cưỡi hổ khó xuống, không biết nên giải thích thế nào với sư tỷ Cung Doanh, cũng không tìm được lý do để những thiếu nữ đầy hy vọng này rời đi. May mắn thay, trời cao đã phù hộ y.
Một trận gió lớn thổi đến đúng lúc, mưa lớn bất chợt đổ xuống núi. Thời tiết khắc nghiệt như vậy, cuộc tỷ võ đương nhiên không thể tiếp tục. Tiểu Tụng và Cung Doanh cùng hộ tống các thiếu nữ rời đi. Sau đó, vở kịch tỷ võ chiêu thân không bao giờ xảy ra nữa.
Cuộc sống ở Thần Sơn bình yên, thỉnh thoảng có sóng gió.
Năm mười tám tuổi, họ lần lượt đột phá lên Tiên Nhân Cảnh.
Sau khi đột phá Tiên Nhân Cảnh, tu chân giả thường bế quan. Những lần bế quan này ngắn thì vài ngày, dài thì vài năm. Thời gian Tiểu Tụng và Cung Doanh gặp nhau ngày càng ít, đôi khi vài năm cũng không nói được một câu. Mối quan hệ vốn thân thiết không kẽ hở cũng dần xa cách theo sự thăng tiến của cảnh giới.
Tu hành và năm tháng là một.
Năm tháng là lưỡi dao sắc bén vô tình nhất. Ngay cả một vị thần mạnh nhất thời thượng cổ cũng từng nói, trên đời có thể giết chết nàng, chỉ có thời gian vô tận và chính nàng mà thôi.
Khi bế quan, Tiểu Tụng cũng ít nghĩ đến những điều này, nhưng mỗi khi tỉnh dậy từ thiền định, hồi tưởng lại quá khứ, y đều có cảm giác giật mình như tỉnh mộng.
Trong những năm tháng cô đơn này, Cung Doanh cũng thường xuyên nhớ đến vị sư đệ kết bái này. Nàng cũng từng nghĩ, liệu tình cảm của mình dành cho y có phải là tình yêu không, nhưng nàng lập tức gạt bỏ ý nghĩ đó – mối quan hệ sinh tử của họ, tình cảm đã vượt qua tình ái thế tục. Nghĩ như vậy là phỉ báng tình cảm của họ.
Năm hai mươi mốt tuổi, vô số người đến cầu hôn Cung Doanh.
Người tu đạo cũng rất vội vàng trong chuyện hôn nhân, bởi vì tiên nhân sẽ càng khó thụ thai theo tuổi tác và sự tăng trưởng của cảnh giới. Vì vậy, nhiều tiên nhân có thiên phú cực cao sẽ cố gắng sinh con cái khi còn trẻ, những đứa con như vậy rất có khả năng cũng sở hữu tiên cốt.
Cung Doanh không quan tâm đến những điều này. Sinh con quá phiền phức, lại còn làm lỡ việc tu hành. Nàng đuổi tất cả những người đến cầu hôn đi, thậm chí còn lớn tiếng nói, nuôi con nít còn không bằng nuôi một con chó nghe lời và đáng yêu hơn.
Lâm Thủ Khê theo bản năng xoa xoa mái tóc Cung Ngữ, như thể đang an ủi một chú chó con.
Cung Ngữ cũng cảm nhận được, nàng vừa thẹn vừa giận nói: "Còn xoa nữa ta cắn ngươi đó."
Lâm Thủ Khê mỉm cười.
Ánh mắt y lại rơi xuống trang giấy.
Sau đó.
Tất cả những nét bút ấm áp, dịu dàng đều dừng lại ngay lúc này. Nét chữ thanh tú của Cung Doanh như cây lau nghiêng ngả bị gió thổi, vương vấn hơi lạnh mùa thu:
'Ngày hôm đó, sư phụ triệu tập chúng ta, bảo chúng ta đi hoàn thành một cuộc lịch luyện phương Bắc. Những cuộc lịch luyện như vậy không hiếm, mục đích ban đầu cũng chỉ là để khám phá một di tích có ghi chép trong sử sách mà thôi. Sau đó, mọi chuyện xảy ra đã vượt ngoài dự đoán của tất cả chúng ta. Ngay cả bây giờ khi hồi tưởng lại, ta thậm chí còn nghi ngờ, liệu ta có thật sự đã trở về Thần Sơn, hay chỉ là sa vào một cơn ác mộng mới.
Một thời gian dài, ta không phân biệt được thật và ảo. Nhiều lần nửa đêm giật mình tỉnh giấc, ta đều lạnh toát sống lưng. Đó là quốc độ nơi ác ma và thần minh cùng tồn tại, đó là vực sâu cổ xưa chôn vùi mọi sự thật. Ta không thể xác định, liệu trải nghiệm như vậy, rốt cuộc có thể viết ra thành lời hay không. Con gái, hãy gạt bỏ nỗi sợ hãi của con, đối mặt với sự thật của thế giới này...'
Cung Ngữ ngồi thẳng lưng, nghiêm chỉnh.
Lâm Thủ Khê cũng thu lại những biểu cảm thừa thãi.
Khi quyển sổ sắp lật sang trang kế tiếp, bên ngoài hang động, chợt vang lên một tiếng rồng ngâm trầm thấp.
Cả hai đều nhận ra tiếng rồng ngâm đó, đó không phải tiếng gầm của Thương Bích Chi Vương, mà là đến từ...
Lâm Thủ Khê và Cung Ngữ nhanh chóng rời khỏi hang động.
Giữa trời đất, Hắc Long như tử thần giáng lâm.
Thân ảnh tựa Yêu Thế Phù Đồ này gần như lấp đầy cả không gian mà họ nhìn thấy. Nó không chết trong cuộc chiến với Hoàng Đế, ngược lại đã đến đây. Nó cúi cái đầu kiêu ngạo và dữ tợn xuống, máu vàng chảy dọc theo hàm dưới.
Hắc Long nhìn Mộ Sư Tĩnh một lúc, rồi dời mắt rồng đi.
Trong tiếng gầm gừ trầm thấp, nó há cái miệng đầy răng nanh sắc nhọn.
Lúc này, mọi người mới nhận ra, trong miệng nó đang ngậm thứ gì đó.
Đầu rồng cúi xuống.
Một vật khô cháy như thi thể nặng nề rơi xuống tuyết.
Sau đó, Hắc Long như đã hoàn thành sứ mệnh, không tấn công nữa. Nó nhìn tàn nguyệt, phát ra tiếng gầm hùng tráng như sấm sét, rồi cự ảnh vươn mình bay vút, trong cơn cuồng phong bỗng nhiên nổi lên, biến mất vào bầu trời đen kịt.
Trên nền tuyết, rõ ràng là nửa thi thể thiếu nữ cháy đen, trên thi thể, vẫn còn khoác trên mình bộ y phục rách nát.
Đề xuất Voz: Hồi ký Những ngày rong chơi
Van Cuong
Trả lời17 giờ trước
Chương 332 không có
Van Cuong
Trả lời5 ngày trước
Chương 252 tên nhân vật chưa dịch
kimi
Trả lời1 tháng trước
Truyện này hấp dẫn không kém Thần Quốc Chỉ Thượng. Cảm ơn ad đã bỏ công sức tiền bạc dịch cho mọi người cùng thưởng thức
Phương Quan
Trả lời1 tháng trước
Ad người Nghệ An à dịch toàn mô vs rứa thế:))
Van Cuong
Trả lời1 tháng trước
Chương 9 lỗi chưa dịch.
Washed Axen
Trả lời1 tháng trước
439 thiếu chương
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
ok
Washed Axen
Trả lời1 tháng trước
403 lỗi tên
Washed Axen
Trả lời1 tháng trước
393 nhầm tên Mộ Sư Tĩnh với Sở Ánh Thiền
Washed Axen
Trả lời1 tháng trước
332 thiếu chương
Washed Axen
Trả lời1 tháng trước
328 thiếu chương