Chương 141: Ta đã thành cương thi!!!
Trần Mặc uống rất nhiều rượu, nói cũng rất nhiều lời.
Sau bữa cơm, Trần Mặc còn cõng Tiểu Ngư Nhi trên vai, đưa nàng phi nước đại quanh sân. Tiểu Ngư Nhi vui vẻ dang rộng hai tay, miệng reo “U hú!”
“Ca ca, muội cảm giác mình sắp bay rồi. Nhanh hơn chút nữa đi!”
“Ca ca, mau đưa muội bay lên!”
Người nhà đứng dưới mái hiên, ngắm nhìn huynh muội nhà này chạy vòng quanh sân giữa. Nghe tiếng reo vui hiếm hoi của Tiểu Ngư Nhi, cùng nụ cười rạng rỡ nở trên gương mặt Trần Mặc.
Trương Như tựa vào khung cửa, nhìn huynh muội đang phi nước đại, không khỏi ngây ngẩn trước cảnh tượng ấm áp này, trong lòng thầm niệm: Cũng từ khi nhị thiếu gia khỏi bệnh điên cuồng, gia đình mới trở nên hòa thuận đến vậy. Nhị thiếu gia quả là người có mị lực.
Trần Vũ cũng đứng cạnh đó, mỉm cười ngây ngô.
Hải Đường nhìn, trên mặt mang theo nụ cười khó hiểu. Nàng không phải người Trần gia, chỉ là một nha hoàn, nhưng chứng kiến cảnh tượng ấm áp này, nàng không kìm được mà mỉm cười.
Lâm Ngọc Lan và Trần Dần Phó thấy con cái hòa thuận, càng đắm chìm trong đó, khóe mắt vô cớ rưng rưng.
Họ hiểu rõ, sự yên bình của Trần gia hôm nay, phần lớn là nhờ Trần Mặc.
Phi nước đại vài vòng, Tiểu Ngư Nhi có chút sợ hãi, “Ca ca, huynh nhanh quá. Muội hơi sợ.”
“Ha ha.”
Trần Mặc đặt Tiểu Ngư Nhi xuống, nhưng nàng vẫn quấn lấy hắn, “Ca ca, hôm nay muội học được mấy bài thơ, còn viết chữ đẹp được tiên sinh khen nữa. Muội vào phòng huynh, đưa chữ cho huynh xem được không?”
Trần Mặc véo má Tiểu Ngư Nhi, rồi bế nàng lên, “Được. Hôm nay ca ca sẽ kiểm tra bài vở của muội. Xem muội có lười biếng không.”
“Muội chăm chỉ lắm. Mấy đứa nhỏ khác đều vừa học vừa ăn vặt, chỉ có muội và một người tên Vân Khê là không ăn.” Tiểu Ngư Nhi chạy vào phòng lấy cặp sách, đeo qua vai, rồi nắm tay Trần Mặc, vừa nhảy nhót vừa ra khỏi sân giữa.
Đến cửa, Trần Mặc không quên quay đầu nói với Trần Vũ: “Tiểu Vũ, đệ cầm đại đao, cũng đến Đông viện. Ta cũng sẽ khảo hạch công phu của đệ một phen.”
Nghe nhị ca muốn khảo hạch công phu của mình, Trần Vũ không những không thấy gò bó, ngược lại còn cảm nhận được sự quan tâm, lập tức hưng phấn hẳn lên, gật đầu lia lịa: “Vâng.”
Trần Mặc dắt Tiểu Ngư Nhi đến chính phòng Đông viện, Thu Lan thắp đèn.
Trời tháng sáu đã không còn lạnh nữa, không cần lò sưởi. Thu Lan liền mang đến vài món điểm tâm Tiểu Ngư Nhi yêu thích.
Tiểu Ngư Nhi lại nói, “Làm bài không được ăn vặt.”
Thu Lan mỉm cười.
Trần Mặc đưa cho Thu Lan một ánh mắt, nàng liền rời đi. Trong chính phòng chỉ còn lại Trần Mặc và Tiểu Ngư Nhi. Tiểu Ngư Nhi vô cùng nghiêm túc lấy sách vở trong cặp ra.
Chủ yếu là sách truyện tranh và Tam Tự Kinh, Thiên Tự Văn cùng những cuốn sách đơn giản khác. Thỉnh thoảng còn có vài bài thơ.
Tiểu Ngư Nhi liền lấy những cuốn sách này ra, đọc trước mặt Trần Mặc, rồi còn lấy bút mực ra, bắt đầu viết chính tả.
Thổi khô mực, Tiểu Ngư Nhi hưng phấn đưa giấy tuyên cho Trần Mặc: “Ca ca, huynh xem chữ muội viết thế nào?”
Trần Mặc rõ ràng là một kẻ đầu trọc, mặt mày hung dữ, nhưng Tiểu Ngư Nhi lại không sợ hãi.
Trần Mặc cầm giấy tuyên xem, vốn tưởng sẽ thấy những nét vẽ nguệch ngoạc. Nào ngờ chữ Tiểu Ngư Nhi viết rất đẹp. Mới khai mở mấy tháng, đã nhận biết được nhiều chữ như vậy, còn có thể hiểu những bài thơ đơn giản, ngay cả chữ cũng viết đẹp đến thế.
Có thể thấy Tiểu Ngư Nhi là người có thiên phú, lại còn rất dụng công.
“Chữ đẹp lắm. Không ngờ Tiểu Ngư Nhi nhà ta lại là người có tố chất đọc sách. Đưa bút đây, ca ca viết cho muội vài câu thơ.” Trần Mặc chợt có cảm hứng, bảo Tiểu Ngư Nhi mài mực.
Tiểu Ngư Nhi thân hình nhỏ bé, sức yếu, mài mực hơi khó khăn, nhưng vẫn rất chăm chú mài mực. Đúng lúc Trần Vũ cầm đao bước vào, nhận lấy thỏi mực, bảo Tiểu Ngư Nhi đứng xem, “Ca ca, huynh định viết thơ gì?”
Trần Mặc cầm bút lông sói, nhìn vầng trăng khuyết trên trời, nói: “Hôm nay chỉ có ba huynh muội chúng ta. Không có người ngoài. Ta liền viết một bài thơ. Tặng cho đệ đệ và muội muội nhà ta, để làm kỷ niệm.”
Cầm bút, vung mực.
Dù thư pháp không thể nói là tuyệt vời, nhưng cũng viết rất chỉnh tề:
Minh nguyệt kỷ thời hữu? Bả tửu vấn thanh thiên. Bất tri thiên thượng cung khuyết, kim tịch thị hà niên. Ngã dục thừa phong quy khứ, hựu khủng Quỳnh lâu ngọc vũ, cao xứ bất thắng hàn. Khởi vũ lộng thanh ảnh, hà tự tại nhân gian.
Chuyển chu các, đê ỷ hộ, chiếu vô miên. Bất ứng hữu hận, hà sự trường hướng biệt thời viên? Nhân hữu bi hoan ly hợp, nguyệt hữu âm tình viên khuyết, thử sự cổ nan toàn. Đãn nguyện nhân trường cửu, thiên lý cộng thiền quyên.
Vừa đặt bút, Tiểu Ngư Nhi đã phấn khích vỗ tay: “Thơ hay quá!”
Trần Vũ quên cả nói, hắn đọc sách nhiều hơn Tiểu Ngư Nhi, lúc này cảm thấy da đầu tê dại, quả thực là viết quá hay. Rất phù hợp với cảnh gia đình chia ly rồi trùng phùng.
Xoạt.
Tiểu Ngư Nhi lập tức cuộn giấy tuyên lại: “Ca ca, bài thơ này muội xin nhận. Lát nữa muội sẽ mang đến thư viện cho tiên sinh xem.”
Trần Mặc cũng không để ý, tiếp tục khảo hạch võ công của Trần Vũ.
Có thể thấy, đao pháp và bộ pháp của Trần Vũ rất vững chắc, đã dụng công. Nhưng thiên phú không cao, tiến bộ không như những thiên tài kia. Trần Mặc vẫn dành cho hắn sự khẳng định.
Khảo hạch bài vở của đệ muội xong, Tiểu Ngư Nhi có chút mệt mỏi, nằm trong lòng Trần Mặc, lẩm bẩm: “Đãn nguyện nhân trường cửu, thiên lý cộng thiền quyên. Ca ca, đời này chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, đúng không?”
Trần Mặc không nỡ nói ra sự thật: “Đúng vậy.”
Trần Vũ nhạy cảm hơn một chút, mơ hồ nhận ra Trần Mặc sắp làm việc lớn gì đó, nhưng có Tiểu Ngư Nhi ở đây, Trần Vũ không nói nhiều.
Không lâu sau, Tiểu Ngư Nhi đã ngủ thiếp đi trong lòng Trần Mặc.
Trần Mặc liền bế Tiểu Ngư Nhi về phòng, Trần Vũ cầm cặp sách của Tiểu Ngư Nhi, theo sau.
Ra khỏi Đông viện, Trần Vũ lên tiếng: “Mấy tháng nay, Tiểu Ngư Nhi đọc sách viết chữ luôn rất chăm chỉ, bình thường cũng không ham chơi nữa. Nàng hiểu chuyện sớm.”
Trần Mặc “ừm” một tiếng. Dù có chút xót xa vì Tiểu Ngư Nhi hiểu chuyện sớm, nhưng cũng biết trong thời loạn lạc này, hiểu chuyện sớm vẫn tốt hơn.
Tiểu Ngư Nhi vẫn ở với nhị nương, Trần Mặc vào sân, chào hỏi nhị nương, đặt Tiểu Ngư Nhi lên giường, đắp chăn cẩn thận, rồi mới rời đi.
Trần Vũ đuổi đến ngoài cửa: “Ca ca, huynh có phải sắp làm việc lớn gì đó không? Mà lại rất nguy hiểm?”
Trần Mặc chợt dừng bước, quay đầu nhìn Trần Vũ thấp hơn mình hai cái đầu, suy nghĩ một lát, rồi nói: “Có chút nguy hiểm.”
Trần Vũ nói: “E rằng không phải chỉ một chút nguy hiểm, mà là có khả năng không trở về được, đúng không? Ca ca yên tâm, đệ sẽ không nói cho cha mẹ và những người khác biết.”
Trần Mặc không ngờ đệ đệ này lại trưởng thành nhiều đến vậy, tâm tư cũng nhạy bén hơn.
Đã là huynh đệ, những lời không tiện nói ra ngoài, giờ có thể nói rồi.
“Tiểu Vũ quả là nhạy bén, ta cũng không giấu đệ. Chuyện này thực sự rất nguy hiểm, ta cũng có thể không trở về được.”
Trần Vũ khẽ gọi: “Đệ biết mà, đệ đã biết rồi…”
Vừa nói, nước mắt Trần Vũ đã rơi xuống.
Trần Mặc tiến hai bước, xoa đầu Trần Vũ, “Đệ đệ tốt của ta, đừng khóc. Có những chuyện, ta không thể trốn tránh, sớm muộn gì cũng phải đối mặt. Ta rất thích gia đình này, ta thích cha mẹ, thích nhị nương. Cũng thích đệ và Tiểu Ngư Nhi. Nếu ta không trở về, gia đình này sẽ giao phó cho đệ.”
Trần Vũ gật đầu lia lịa: “Đệ biết rồi. Nhưng mà, ca ca nhất định phải trở về.”
“Ta sẽ cố gắng hết sức.”
Trần Mặc để lại một câu, rồi xoay người rời đi.
Trần Vũ nhìn bóng lưng ấy khuất dần, không biết tự lúc nào đã bị nước mắt làm mờ mắt.
Một lát sau, Trương Như từ trong sân bước ra, “Tiểu Vũ, sao con lại khóc vậy?”
Trần Vũ nói: “Không có gì. Chỉ là bị cát bay vào mắt thôi.”
...
Trần Mặc trở về Đông viện, thu dọn đơn giản một chút, rồi báo cho Thu Lan biết mình có việc phải ra ngoài. Nếu trong nhà có chuyện gì, thì đến Đường gia bảo tìm Đường Đồng Sơn.
Trần Mặc đêm khuya rời khỏi Trần phủ.
Hắn nhìn bức tường sân Trần phủ lần cuối, rồi xoay người rời đi, trong đêm ra khỏi phủ thành, đến trạch viện của Thanh Lang bang.
Trần Mặc đóng cửa phòng, lấy ra chiếc gương bầu dục hai thước, đốt hương, gọi Tô Ngọc Khanh tỉnh dậy.
Tô Ngọc Khanh vẫn oán trách mở miệng, “Công tử nửa đêm gọi thiếp thân dậy làm gì.”
Trần Mặc cũng không úp mở, trực tiếp nói: “Không ngờ nha. Ngươi lại là trưởng công chúa triều trước.”
Tô Ngọc Khanh dù vẫn đội khăn che mặt màu đỏ, nhưng rõ ràng thân thể cứng đờ lại một chút, hiển nhiên không ngờ Trần Mặc lại biết chuyện này.
Rất nhanh, Tô Ngọc Khanh liền có chút kích động: “Công tử đã biết rồi sao. Không phải thiếp thân cố tình giấu giếm, mà là không thể nói cho công tử. Nếu không chính là hại công tử.”
Trần Mặc cũng không nghi ngờ điều này, đứng trước án hương, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đội khăn che mặt màu đỏ trong án hương.
Rất lâu sau, Trần Mặc mới lên tiếng, “Ngươi có biết Hồng Đăng Nương Nương chính là đã được Khương Hồng Nguyệt tặng cho một chiếc đèn lồng đỏ, hấp thụ một luồng khí trong đó, từ đó hóa thành cương thi không?”
Tô Ngọc Khanh lắc đầu: “Thiếp thân không biết. Năm xưa thiếp thân gặp nạn trong Đại Âm Sơn, từ đó ly biệt với nhị nương, sau đó nhị nương số phận ra sao, có hóa thành ác quỷ hay không, thiếp thân hoàn toàn không biết.”
Trần Mặc cũng không xoáy sâu vào chi tiết này, “Chỉ cần biến thành cương thi, là có thể nghe ngươi kể chuyện ma quỷ đó đúng không?”
Tô Ngọc Khanh nhận thấy vẻ nghiêm túc trong mắt Trần Mặc, cũng không dám đùa giỡn nữa, nói: “Rất có thể là vậy.”
Trần Mặc nói: “Căn cứ của ngươi là gì?”
Chuyện hóa thành cương thi vô cùng trọng đại, Trần Mặc tự nhiên cần phải nắm rõ trong lòng. Chớ có lúc mình biến thành cương thi rồi, vẫn không nghe được chuyện ma quỷ kia. Thế thì công cốc.
Tô Ngọc Khanh nói: “Thiếp thân có thể cảm nhận được, chuyện ma quỷ này ẩn chứa một loại tồn tại siêu việt lực cảm triệu. Là sức mạnh của quỷ vật ở tầng thứ cao hơn. Mà cương thi thì không sợ sức mạnh quỷ vật xâm thực. Nhưng nếu chênh lệch quá lớn, cũng sẽ bị ảnh hưởng. Thiếp thân không dám đảm bảo. Nhưng nếu công tử có thể trở thành bạch cương chín văn, thì hẳn là có thể nghe thử. Nhưng thiếp thân không đảm bảo an toàn.”
Bạch cương chín văn?
Chẳng phải còn lợi hại hơn cả Hồng Đăng Nương Nương sao?
Trần Mặc tiếp tục hỏi: “Lực cảm triệu là gì?”
Tô Ngọc Khanh nói: “Quỷ Hoàng Hiệt đã sở hữu giác chi lực. Còn đến quỷ hắc ảnh lợi hại hơn, không những có thể điều khiển giác chi lực cấp cao hơn. Nếu thiên phú phù hợp, cộng thêm một chút cơ duyên, thì có thể nắm giữ loại sức mạnh đáng sợ thứ hai của quỷ vật: Cảm triệu…”
Dưới sự kể rõ ràng của Tô Ngọc Khanh, Trần Mặc cuối cùng cũng biết sự khác biệt giữa cảm triệu và giác chi lực.
Trước hết, giác chi lực dù mạnh đến đâu, cũng chỉ là một giác chi lực mạnh hơn, hiệu quả tốt hơn. Thậm chí có thể ảnh hưởng đến quỷ hắc ảnh, những tồn tại Thoát Trần cảnh. Nhưng không thể thức tỉnh lực cảm triệu.
Lực cảm triệu là sức mạnh thứ hai của quỷ vật mạnh mẽ. Ví dụ như Tô Ngọc Khanh có thể kéo người chạm vào gương vào thế giới trong gương, đó chính là sức mạnh cảm triệu.
Hơn nữa, sức mạnh cảm triệu vô cùng to lớn, phạm vi rất rộng.
Tô Ngọc Khanh ước tính hiệu ứng quỷ chú mà chuyện ma quỷ mang lại, hẳn là một loại lực cảm triệu mạnh hơn. Hoặc là sức mạnh quỷ vật trên cả cảm triệu.
Cương thi không sợ giác chi lực.
Liệu có bị ảnh hưởng bởi lực cảm triệu hay không, Tô Ngọc Khanh không chắc chắn.
Trần Mặc nghe xong, rơi vào trầm mặc hồi lâu.
Suy nghĩ một hồi, dường như cũng không tìm thấy biện pháp nào tốt hơn.
Cuối cùng, Trần Mặc nói: “Nếu ta biến thành cương thi, ngươi có thể dùng lực cảm triệu để thử nghiệm. Nếu lực cảm triệu của ngươi không ảnh hưởng lớn đến ta, ta nghe chuyện ma quỷ sẽ ổn thỏa hơn.”
Tô Ngọc Khanh ngẩn người một chút, “Tư duy của công tử quả là tỉ mỉ, chỉ là… công tử thật sự định biến thành cương thi sao?”
“Ừm, ta đã quyết định rồi. Ngươi dường như hiểu rõ về cương thi? Hãy nói hết những gì ngươi biết cho ta nghe. Ví dụ như biến thành cương thi cần chú ý điều gì. Đặc biệt là chuyện ngươi từng nói, trong quá trình biến thành cương thi nếu thao tác đúng cách, ngoại hình sẽ không có biến đổi rõ rệt, điều này phải nói kỹ.”
Trần Mặc vẫn rất quan tâm đến ngoại hình.
Dù sao hắn cũng là người xuyên không, kiếp trước đã xem phim của Anh Thúc, hình dáng cương thi như vậy, quả thực giống như Bất Lương Soái.
Mình biến thành Bất Lương Soái?
Tuyệt đối không thể chấp nhận được.
Ngoài ra, ưu điểm của cương thi thực sự không ít.
Phụt.
Tô Ngọc Khanh đột nhiên bật cười, “Xem ra Mặc công tử vẫn rất quan tâm đến ngoại hình. Thiếp thân hiểu biết về cương thi, là lúc thiếp thân còn là trưởng công chúa, từng xem qua ghi chép liên quan trong kho báu hoàng cung. Trong đó có ba điểm mấu chốt.
Thứ nhất, chìa khóa để biến thành cương thi là phải có được luồng khí đó, tức là cương văn.
Thứ hai, sau khi biến thành cương thi, cơ thể sẽ trải qua sự lột xác vĩ đại, linh hồn và thể xác sẽ hợp nhất thành một khối thép. Dù đầu có bị đập nát, ý thức vẫn còn. Thân thể bất tử, linh hồn bất diệt. Nhưng muốn điều khiển cương văn mạnh mẽ, cần có sức mạnh tinh thần vô cùng cường đại. Con cháu thế gia bình thường không làm được, cần phải thông qua Tồn Thần Pháp của thế gia mới có thể hoàn thành.”
Trần Mặc ghi nhớ cẩn thận, so sánh với thông tin mình biết, cảm thấy Tô Ngọc Khanh nói không sai.
Vậy tại sao Hồng Đăng Nương Nương lại liều mạng muốn giết những người tu luyện Tồn Thần Pháp? Đặc biệt là mình, người có Nhị Tồn Thần… chắc là vì muốn thu hồi Tồn Thần, có lẽ là để trấn áp cương văn của cương thi.
“Nếu không trấn áp được cương văn thì sao?”
Tô Ngọc Khanh nói: “Theo ghi chép trong kho báu hoàng cung. Nếu tinh thần của bản thân không trấn áp được cương văn, thì sẽ hoàn toàn mất kiểm soát. Ngoại hình sẽ biến thành một quái vật, hóa ra là một quái vật chỉ biết giết người, ăn thịt người, truyền bá thi khí.”
Trần Mặc ngẩn người.
Đây chẳng phải là zombie sao?
Thật biến thái…
Xem ra mình tuyệt đối không thể mất kiểm soát.
Cương văn, Trần Mặc có thể đoạt lấy của Hồng Đăng Nương Nương, Tồn Thần… không biết Hồng Đăng Tồn Thần Pháp có thể trấn áp được tám đạo cương văn hay không. Lát nữa sẽ đi hỏi Hồng Đăng Nương Nương.
“Thứ ba là gì?”
Tô Ngọc Khanh nói: “Dù tinh thần có trấn áp được cương văn, nhưng nhục thân của bạch cương cũng không thể hoàn toàn giống con người bình thường. Sẽ có mùi thi thối, há miệng sẽ lộ ra một hàng răng nanh. Móng tay cũng sẽ dài ra. Đây là điều không thể tránh khỏi. Muốn ngoại hình hoàn toàn giống con người, chỉ có hai cách. Hoặc là tiến hóa thành hắc cương lợi hại hơn, đạt đến trăm năm đạo hạnh. Răng có thể tự do co duỗi, móng tay cũng có thể tự do co duỗi, mùi thi thối sẽ biến mất. Về cơ bản là giống người bình thường. Ngay cả đệ tử thế gia cũng không thể phân biệt được.”
Hắc cương, cùng đẳng cấp với quỷ hắc ảnh. Tương ứng với cao thủ siêu phàm cảnh giới Thoát Trần của nhân loại.
Trần Mặc cảm thấy, dù có hấp thụ tám đạo cương văn của Hồng Đăng Nương Nương, muốn lập tức tiến hóa thành hắc cương, cũng gần như là chuyện không thể.
“Cách thứ hai là gì?”
Tô Ngọc Khanh nói: “Cách thứ hai là nuốt một viên Trú Nhan Đan. Có thể giữ nhục thân của ngươi ở hình dáng trước khi biến thành cương thi, nhưng công hiệu của Trú Nhan Đan có hạn, khoảng ba năm, hơn nữa trong thời gian đó không thể dùng sức mạnh cương thi chiến đấu, một khi đã chiến đấu, Trú Nhan Đan sẽ mất hiệu lực.”
… Trú Nhan Đan này cũng không tệ, “Ngươi có Trú Nhan Đan không?”
Tô Ngọc Khanh lắc đầu: “Không có. Vật này vô cùng hiếm có, phủ Nam Dương e rằng chỉ có Thẩm gia, Đường gia và Trấn Ma Phủ Ti mới có. Hơn nữa đều là những bảo vật trấn gia.”
Trần Mặc ghi nhớ từng cái một: “Còn có gì cần bổ sung không?”
Tô Ngọc Khanh suy nghĩ kỹ lưỡng, cuối cùng lắc đầu: “Thiếp thân năm xưa trong kho báu hoàng cung chỉ thấy được bấy nhiêu thông tin hữu ích. Những cái khác… hết rồi.”
“Đa tạ.”
Trần Mặc tìm vải bố, bọc lại chiếc gương, rồi giấu dưới gầm giường.
Đến cửa phòng khách, nhìn vầng trăng khuyết trên bầu trời, trong lòng suy tư:
Cương văn, Trú Nhan Đan, Tồn Thần Pháp…
Thiếu một thứ cũng không được.
“Ngày mai đợi sư phụ về, hỏi xem Đường gia bảo có Trú Nhan Đan không đã.”
Trần Mặc cũng biết đạo lý đa tư vô ích, liền gạt bỏ tạp niệm. Bắt đầu tu luyện Thế Gia Chân Hỏa và Long Tượng Công.
“Sau trận đấu với Hồng Đăng Nương Nương, ta cảm thấy mọi mặt đều tăng cường không ít. Chân Hỏa cũng sắp đạt đến tầng viên mãn rồi, tu luyện thêm vài ngày nữa, hẳn là có thể bắt đầu đột phá tầng Huyết Vụ. Còn Long Tượng Công, thì vẫn chưa chạm đến tầng viên mãn của tầng một.”
...
Ngày hôm sau.
Trần Mặc sớm đã bị một trận gõ cửa đánh thức. Vội vàng đứng dậy mở cửa, phát hiện người đến là sư phụ.
Đường Bẩm Hổ tay xách nách mang những gói quà lớn nhỏ, đều là thịt, cùng với điểm tâm các loại.
Trần Mặc trong lòng hiếu kỳ, nói: “Sư phụ, người đây là…”
Đường Bẩm Hổ mỉm cười nhàn nhạt: “Cũng không có gì, chỉ là sư phụ đột nhiên hứng khởi, cảm thấy đã thu con làm đồ đệ, cũng chưa chăm sóc con được bao nhiêu. Liền hỏi Tử Ngọc tiểu thư, biết được một số điểm tâm thức ăn con thích, bảo đầu bếp Đường gia bảo làm chút mang đến cho con. Người trẻ tuổi mà, đừng lúc nào cũng nghĩ đến luyện công, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống. Tận hưởng hiện tại cũng là một phần của cuộc sống mà.”
Đón Đường Bẩm Hổ vào cửa, nhìn Đường Bẩm Hổ bày ra từng món điểm tâm và thức ăn.
Trần Mặc trong lòng cảm thấy kỳ lạ.
Sao lại có cảm giác như bác sĩ biết bệnh nhân nào đó mắc bệnh nan y, rồi nói với bệnh nhân đó: muốn ăn gì, muốn uống gì, muốn làm gì… thì cứ thoải mái làm đi.
Chẳng lẽ Đường Hiển Hách đã nói tình hình của mình cho Đường Bẩm Hổ biết rồi?
Cũng hợp lý.
Dù sao Đường Bẩm Hổ cũng là sư phụ của mình.
Trần Mặc cũng không vạch trần, cười tiếp nhận: “Đa tạ sư phụ quan tâm. Những thứ này con đều thích.”
Đường Bẩm Hổ đặt đồ xuống cũng không đi, “Thích thì ăn đi, đừng coi ta là người ngoài.”
Được thôi ~
Trần Mặc ngồi xuống ăn vài miếng.
Đường Bẩm Hổ đứng cạnh đó, trên mặt lộ ra nụ cười mãn nguyện, “Nếu còn muốn ăn gì, con cứ việc nói với vi sư.”
Trần Mặc trong lòng có chút cảm động, gật đầu đáp ứng.
Ăn điểm tâm xong, Đường Bẩm Hổ liền dẫn Trần Mặc ra ngoài, tuần tra Thanh Lang bang, vừa giới thiệu cho Trần Mặc vài chuyện thú vị trong quá khứ của Thanh Lang bang, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười gượng gạo.
Trần Mặc biết… Đường Bẩm Hổ chắc chắn đã biết chuyện, sở dĩ làm vậy, chẳng qua là muốn mình vui vẻ hơn, không quá áp lực.
Vị sư phụ này cũng thật dụng tâm.
Thế là, dù sư phụ cười gượng, Trần Mặc cũng cười gượng theo.
Trong thời gian đó, không ít đệ tử trong bang lũ lượt đến chào hỏi, thái độ đầy kính trọng.
Trở về biệt viện của Đường Bẩm Hổ, Đường Bẩm Hổ còn chủ động chỉ điểm Long Tượng Công cho Trần Mặc. Một buổi sáng nhanh chóng trôi qua, Đường Bẩm Hổ còn sai người chuẩn bị bữa trưa thịnh soạn, nhân lúc ăn trưa, Trần Mặc mở miệng, “Sư phụ, Đường gia bảo chúng ta có Trú Nhan Đan không?”
Đường Bẩm Hổ kinh ngạc: “Trú Nhan Đan? Con hỏi cái này làm gì?”
Trần Mặc nói: “Con cũng nghe người ta nói, nghe nói Trú Nhan Đan có công hiệu giữ gìn dung mạo không đổi.”
Đường Bẩm Hổ nói: “Điều này tự nhiên không sai. Nhưng Trú Nhan Đan vô cùng quý giá, chỉ có Trấn Ma Ti của triều đình mới cung cấp. Đa phần là dùng cho một số đệ tử thế gia sử dụng sức mạnh quỷ vật, để duy trì dung mạo. Đường gia bảo chúng ta phò tá Trấn Ma Phủ Ti nhiều năm, cũng chỉ có được hai viên Trú Nhan Đan. Ngay cả phụ thân cũng không nỡ dùng.”
Trần Mặc vốn còn đang lo tìm cớ, không ngờ sư phụ lại chủ động đưa đến…
“Không giấu sư phụ, trước đây con và Hồng Đăng Nương Nương quyết chiến, động dụng sức mạnh quỷ vật quá độ, giờ đây quỷ vật xâm thực rất nghiêm trọng. Con lo ngại ngoại hình sẽ biến đổi, e rằng sẽ dọa sợ người khác. Con mất mặt không sao, chủ yếu là làm mất mặt sư phụ.”
Đường Bẩm Hổ vô cùng kinh ngạc, “Ngoài nguy cơ ngoại hình biến đổi, còn có triệu chứng nào khác không?”
Trần Mặc lắc đầu: “Cái đó thì không có, trước đó Đường bảo chủ đã bắt mạch cho con rồi.”
Thủ đoạn của Đường Hiển Hách, Đường Bẩm Hổ vẫn tin tưởng, lập tức gật đầu: “Chuyện này không khó. Lát nữa ta sẽ sai Đường Lôi chạy một chuyến Đường gia bảo, bảo hắn mang Trú Nhan Đan đến.”
“Đa tạ sư phụ.”
“Người một nhà đừng nói hai lời. Con chỉ cần bình an, vi sư liền mãn nguyện.”
Sau bữa ăn, Đường Bẩm Hổ viết một bức thư tay, đưa cho Đường Lôi, bảo Đường Lôi đến Đường gia bảo gặp Đường bảo chủ.
Chỉ hơn hai canh giờ, Đường Lôi đã trở về, trên tay cầm một chiếc hộp gấm.
Đường Bẩm Hổ nhận lấy hộp gấm, mở ra xem xét một lượt, xác nhận không có vấn đề gì mới đưa cho Trần Mặc: “Đây chính là Trú Nhan Đan. Con cứ việc mang đi dùng. Nếu có nhu cầu khác, cứ việc nói với vi sư, đừng câu nệ.”
Trần Mặc chắp tay: “Đa tạ sư phụ. À phải rồi, sư phụ, con định tìm một nơi vắng người bế quan một thời gian.”
Đường Bẩm Hổ vô cùng ngạc nhiên, “Bế quan ở Thanh Lang bang không tốt sao?”
Trần Mặc nói: “Con dù sao cũng phải trấn áp sự xâm thực của quỷ cốt, nếu dẫn phát quá nhiều quỷ khí, để đệ tử trong bang nhìn thấy thì không hay. Nếu gặp phải kẻ có ý đồ xấu, đi nói lung tung, ngược lại sẽ mang đến rắc rối cho bang chúng ta.”
Đường Bẩm Hổ thấy có lý, “Chuyện này dễ thôi, ta dẫn con đến Đường gia bảo bế quan. Trong đó đều là đệ tử tộc nhân Đường gia ta, có vài đầu mục xuất sắc đều đang sử dụng sức mạnh quỷ vật, nhất định sẽ không tiết lộ ra ngoài.”
Trần Mặc biết mình phải từ chối, liền đứng dậy chắp tay: “Con biết sư phụ là vì tốt cho con, nhưng đồ nhi hiện tại chưa lập được chút công lao nào cho bang, nếu vì thế mà đến Đường gia bảo bế quan, e rằng sẽ gây ra lời ra tiếng vào trong tộc, ngược lại làm sư phụ khó xử. Đồ nhi quen nhàn tản rồi, tìm một nơi vắng người, ngược lại càng tự tại. Xin sư phụ thành toàn.”
Đường Bẩm Hổ ngơ ngác nhìn đồ đệ này.
Ông ấy chỉ là bình thường có chút ngây ngô, nhưng không hề ngốc.
Biết lúc này không thể không nói rõ.
Lão chưởng quỹ không dám phản bác, dẫn Trần Mặc đến bên một chiếc thuyền nan ở bến tàu, nói: “Có cần tìm một người chèo thuyền cho Mặc công tử không?”
“Không cần. Nếu chiếc thuyền này mất, ta sẽ bảo đệ tử trong bang mang bạc đến cho ngươi sau, coi như ta mua nó.” Trần Mặc nhảy lên thuyền, lập tức thôi động chân hỏa, điều khiển thuyền nan rời bến.
Đằng sau còn vọng lại tiếng cười của Lý chưởng quỹ: “Chỉ là một chiếc thuyền thôi, Mặc công tử ngàn vạn lần đừng khách khí với tiểu nhân.”
Trần Mặc không để ý, đứng ở mũi thuyền, lái thuyền lao nhanh về phía nơi Quyên Nhi đang ở, tiện thể ngắm nhìn phong cảnh hai bên bờ. Trong đầu không khỏi nhớ lại cảnh chia ly với Tiểu Dạ ở đây năm xưa.
Cảnh tượng thơ mộng ấy, mỗi khi nhớ lại, trong lòng luôn cảm thấy ấm áp, dư vị vô tận.
Nghĩ đến việc mình sắp biến thành cương thi, Trần Mặc trong lòng vẫn có chút cảm khái.
Thế đạo chó má này quả thực không cho người ta đường sống.
Nhưng thế đạo này không phải lúc nào cũng lạnh lẽo.
Phía sau mình còn có sự quan tâm, ràng buộc của gia đình. Cùng với nỗi nhớ của sư phụ. Những điều này đều khiến Trần Mặc cảm thấy thế giới này không quá lạnh lùng.
Nhưng Trần Mặc có con đường của riêng mình phải đi, có những việc không thể không làm.
“Chỉ mong sau khi ta biến thành cương thi, nhờ sự gia trì của Trú Nhan Đan, ngoại hình sẽ không có biến đổi rõ rệt. Nếu ngoại hình thay đổi, ta sẽ không thể quay về Thanh Lang bang và Trần phủ nữa. Chỉ có thể làm một cô hồn dã quỷ bên ngoài, đi đâu cũng bị người ta coi là cương thi truy sát vây diệt… Như vậy thì thật sự thảm thương.”
Nhưng Trần Mặc đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất.
Trú Nhan Đan tuy tốt, nhưng Hồng Đăng Nương Nương dù sao cũng là một cương thi tám văn. Có hiệu nghiệm hay không… thực sự không thể quá lạc quan.
Nếu thật sự không giữ được ngoại hình, vậy thì chỉ có thể phát triển bên ngoài, đợi mình phát triển thành hắc cương… khôi phục dung mạo, rồi mới quay về nhà và Đường gia bảo.
May mắn thay, mình có Quyên Nhi.
Cũng không hoàn toàn cô độc một mình.
Hả?
Đúng lúc này, Trần Mặc đột nhiên cảm thấy phía sau có người. Lập tức quay đầu lại nhìn, chợt phát hiện là một chiếc thuyền mui bạt, trên đó có hai người đàn ông trung niên ăn mặc như ngư dân, đang dọc sông đánh cá.
Hoài Hà lớn đến vậy sao?
Có chuyện trùng hợp như vậy ư?
Trần Mặc lập tức giảm tốc độ thuyền, tiện thể đổi hướng.
Chiếc thuyền đánh cá kia lại tiếp tục theo sát.
Trần Mặc liền cảm thấy không đúng, lái thuyền nan áp sát chiếc thuyền mui bạt kia, đến gần chiếc thuyền mui bạt, liền một cước đạp thủng một lỗ lớn dưới đáy thuyền nan, mỉm cười nói: “Hai vị có phải là ngư dân gần đây không?”
Một ngư dân cao lớn nói: “Phải đó, ta tên A Lương, đây là đệ đệ ta A Khoan. Chúng ta ra ngoài đánh cá. Công tử thật tuấn tú, có phải là người qua đường không?”
Trần Mặc cười nói: “Phải đó. Thuyền nan của ta bị vào nước rồi, có tiện cho ta đi nhờ một đoạn không?”
A Lương và A Khoan trao đổi ánh mắt, rồi mỉm cười với Trần Mặc: “Tự nhiên tiện, công tử mau lên thuyền đi.”
Trần Mặc nhảy một bước lên thuyền mui bạt, chỉ trong chốc lát chiếc thuyền nan đã “ùng ục ùng ục” vào nước, bắt đầu chìm xuống.
A Lương và A Khoan nhìn chiếc thuyền nan đang chìm, liền không nghĩ nhiều nữa, A Lương cười nói: “Công tử vừa nhìn đã biết là công tử nhà giàu rồi, A Khoan, mau đi lấy chút trà nước cho công tử uống, làm ấm người. Công tử, mau vào trong mui bạt ngồi đi.”
Trần Mặc theo hai người vào trong mui bạt ngồi xuống, hơi đánh giá một chút.
Chiếc thuyền mui bạt này còn rất tinh xảo, trong đó đồ dùng sinh hoạt đầy đủ.
Đây nào phải là thuyền mà ngư dân có thể dùng?
Trần Mặc cũng không vạch trần, vừa nhận lấy chén trà A Khoan đưa tới, vừa nói: “Hai vị định đi đâu vậy?”
A Lương nói: “Chúng ta chỉ thuận theo dòng sông đánh cá, hôm nay thu hoạch không tốt, nên định đi thêm một đoạn sông nữa… Công tử ngươi đang làm gì vậy?”
Chưa đợi A Lương nói xong, Trần Mặc đã một tay khóa chặt cổ tay đối phương, thuận thế kéo mạnh, ấn đầu hắn xuống bàn, “Nói, vì sao theo dõi ta?”
A Lương kinh hãi: “Ta không biết công tử đang nói gì… Ta và đệ đệ chỉ là ngư dân gần đây…”
Bụp.
Trần Mặc dùng sức trên tay, đột nhiên “rắc” một tiếng, A Lương trực tiếp nát óc mà chết. Máu tươi và óc nóng hổi văng tung tóe khắp mặt A Khoan.
“A!! Giết người rồi!!”
A Khoan sợ hãi đến mức té ngồi xuống đất, co cẳng chạy, nhưng chưa chạy được hai bước đã bị Trần Mặc giẫm lên đầu: “Hai võ sư cửu trọng, có thể đi đánh cá sao? Theo dõi ta suốt chặng đường, vì sao? Nói ra, ta tha cho ngươi một mạng. Bằng không, thì xuống Hoàng Tuyền cùng ca ca ngươi.”
A Khoan kinh hãi quá độ, một hơi suýt nữa không thở nổi.
Uy thế của Trần Mặc quá lớn, cộng thêm việc hắn vừa ra tay tàn nhẫn và dứt khoát giết chết A Lương, A Khoan đã sợ vỡ mật: “Đừng, đừng giết ta. Ta nói… Ta là người của Thẩm gia. Là Thẩm gia đại gia Thẩm Thiên Thủy phái đến theo dõi ngươi.”
Thẩm gia?
Trần Mặc đồng tử co rụt: “Nói kỹ hơn.”
A Khoan nói: “Trước đó Thẩm gia đại gia đã phái Thẩm Thất và Linh Hạc đi Ninh Đô, hai huyện Đại Dư điều tra chuyện Kim Quang Lão Gia. Kết quả hai người đến nay vẫn bặt vô âm tín. Đại gia liền tiếp tục phái người điều tra, sau đó nghe nói Đường Hiển Hách đích thân đến Đại Trạch Hương, liền phái người đi hỏi. Biết được Đường Bẩm Hổ đã thu một đồ đệ. Điều này đã khơi gợi sự tò mò của Thẩm gia đại gia, dù sao Đường Bẩm Hổ nhiều năm không thu đồ đệ. Liền sai ta và A Lương tiềm phục ở Đại Trạch Hương, khu vực Thanh Lang bang điều tra, biết được công tử là một kẻ đầu trọc. Đại gia nghi ngờ công tử chính là Kim Quang Lão Gia, liền sai chúng ta theo dõi công tử, xem công tử rốt cuộc muốn làm gì.”
Thì ra là vậy…
Trần Mặc nói: “Còn có gì cần bổ sung không?”
A Khoan vô cùng sợ hãi: “Những gì cần nói ta đều đã nói rồi. Xin công tử tha cho ta một mạng.”
“Đã nói hết rồi, ta giữ ngươi lại làm gì?”
Rắc!
Một cước giẫm nát đầu A Khoan.
Óc văng tung tóe khắp nơi.
“Thẩm gia đã để mắt đến ta! Sớm đã nghe nói Thẩm gia những năm gần đây phát triển như diều gặp gió, áp đảo Đường gia bảo đến mức không thở nổi. Chờ ta biến thành cương thi, sớm muộn gì cũng phải tìm các ngươi thanh toán một phen.” Trần Mặc hừ một tiếng.
“Nhưng bây giờ ta vẫn cần thời gian phát triển và tiềm phục, không thể để lại dấu vết gì.”
Trần Mặc ném hai thi thể xuống Đại Hoài Hà cho cá ăn, rồi lại đạp thủng vài lỗ lớn trên chiếc thuyền mui bạt, nhìn chiếc thuyền mui bạt chìm xuống đáy nước, Trần Mặc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thi triển Chân Hỏa Khinh Công, đạp nước mà đi.
Đi một đoạn, Trần Mặc phát hiện mình hơi “làm màu” rồi.
Việc thi triển khinh công đường dài thực sự quá hao tốn chân hỏa. Chỉ mấy cái đã cảm thấy mệt mỏi. Cuối cùng đành lên bờ, chạy dọc theo những ngọn núi lớn hai bên bờ. Sau mười mấy dặm, Trần Mặc đã đến khu đầm lầy quen thuộc. Tìm thấy chiếc thuyền mui bạt quen thuộc đó.
Từ xa đã thấy Quyên Nhi một mình cô đơn ngồi xổm ở mũi thuyền, ngẩn người.
“Quyên Nhi.”
Trần Mặc gọi một tiếng.
Quyên Nhi nghe thấy giọng nói quen thuộc, lập tức đứng dậy nhìn xung quanh, thấy Trần Mặc thì vui mừng khôn xiết chạy xuống thuyền, nhanh chóng chạy đến khoác tay Trần Mặc: “Mặc ca ca, cuối cùng huynh cũng đến rồi. Một mình muội ở đây cô đơn lắm, thật không dễ chịu chút nào.”
Trần Mặc gõ đầu Quyên Nhi: “Ta đây không phải đã đến rồi sao. Hai con cương thi kia có dị động gì không?”
Quyên Nhi cười hì hì nói: “Không có, muội đều làm theo lời Mặc ca ca dặn, hễ chúng có động tĩnh gì là muội lại đá mạnh vào mông chúng.”
“Ha ha.”
Trần Mặc cười lớn bước lên thuyền mui bạt, quả nhiên thấy Hồng Đăng Nương Nương và Lão Đầu Áo Đen vẫn bị trói chặt trên boong tàu.
Gặp lại Trần Mặc, Hồng Đăng Nương Nương lập tức lộ ra ánh mắt kích động.
Nàng có sứ mệnh trên người, không thể chết ở đây…
Trần Mặc dặn dò Quyên Nhi: “Quyên Nhi, ngươi đi ra xa cảnh giới. Trong vòng ba dặm không được để ai đến gần. Trừ người quen, những người lạ khác, đến một giết một. Nếu không giết được, hãy hô to gọi ta.”
“Vâng ạ. Muội đi đây.” Quyên Nhi ngoan ngoãn, lập tức chạy đi cảnh giới.
Trần Mặc lúc này mới đi đến trước mặt Hồng Đăng Nương Nương, khoanh chân ngồi xuống.
Mở bảng điều khiển.
Lần lượt kiểm tra Hồng Đăng Nương Nương và Lão Đầu Áo Đen.
Hồng Đăng Nương Nương là bạch cương tám văn, còn Lão Đầu Áo Đen là bạch cương bảy văn.
Đều là những nhân vật lợi hại.
Rắc.
Trần Mặc một tay nhấc bổng Lão Đầu Áo Đen.
Lão Đầu Áo Đen giật mình: “Ngươi muốn làm gì? Ta… ta đâu có động thủ với ngươi. Đều là Hồng Đăng Nương Nương động thủ với ngươi mà.”
Lão già này năm xưa trong động đá đã từng chứng kiến thủ đoạn hung hãn của Trần Mặc, ngay cả Hồng Đăng Nương Nương tám văn cũng bị tên này đánh gục, hắn vẫn chỉ là bảy văn. Hơn nữa sức mạnh còn bị phong ấn, thực sự rất sợ hãi.
Trần Mặc nói: “Ta biết ngươi không động thủ với ta.”
Lão Đầu Áo Đen lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Phải đó, ta và ngươi không thù không oán, ngươi không cần tìm ta gây chuyện… A!!”
Ầm!!!
Chưa đợi Lão Đầu Áo Đen nói xong, Trần Mặc đã một quyền mang theo Long Tượng Công, một quyền tuyệt thế, ầm ầm giáng xuống đầu lão già. Trực tiếp đập nát đầu Lão Đầu Áo Đen tạo thành một cái hố lớn.
Dù vậy, lão già áo đen vẫn chưa chết, vẫn có thể phát ra tiếng động.
“Ngươi điên rồi sao? Vô cớ ra tay với ta làm gì?”
“Ta muốn ngươi chết!!!”
Ầm!
Ầm!!
Trần Mặc tự nhiên có lý do để giết lão già này.
Nguyên Giải Tinh Hoa đó.
Trước đó đã hỏi Tô Ngọc Khanh, biết được quá trình biến thành cương thi, Trần Mặc cũng đã xin Trú Nhan Đan từ sư phụ. Nhưng những thứ này chỉ là sự chuẩn bị của Trần Mặc, chứ không phải là át chủ bài của hắn.
Át chủ bài của hắn tự nhiên là Nguyên Giải Tinh Hoa.
Không đánh chết con cương thi già này, làm sao có Nguyên Giải Tinh Hoa?
Hơn nữa, cương văn trên người hắn cũng hữu dụng. Trước tiên dùng con cương thi bảy văn này thử nước, cũng dễ kiểm soát.
“Thằng điên, mày đúng là thằng điên!! Giết người lung tung a a…”
Rầm rầm rầm!
Trần Mặc không biết làm thế nào để giết một con cương thi.
Nhưng sư phụ đã nói, cương thi là thân bất tử, dùng sức mạnh thuần túy sẽ có hiệu quả.
Mười mấy cú đấm giáng xuống, cơ thể của Lão Đầu Áo Đen đã tan nát.
Nhưng chưa chết.
Vẫn có thể nói chuyện, tiện thể còn có thể phục hồi.
Vô cùng quỷ dị.
Cơ bắp toàn thân Trần Mặc cuồn cuộn, từng cú đấm mang theo sức mạnh cự tượng điên cuồng giáng xuống.
Đúng lúc này, Hồng Đăng Nương Nương cũng bị thần uy của Trần Mặc dọa sợ, nghĩ muốn lấy lòng Trần Mặc, liền mở miệng, “Ngươi nếu muốn giết hắn, chỉ cần lấy cương văn trên người hắn xuống là được.”
Gì cơ?
Cương văn còn có thể lấy xuống sao?
Nói vậy… cương thi cũng không phải hoàn toàn không có điểm yếu.
Nhưng suy nghĩ một lát, Trần Mặc cảm thấy rất có lý.
Cương văn đến từ luồng khí mà cương thi đã hấp thụ thêm.
Lấy cương văn xuống, đồng nghĩa với việc lấy đi luồng khí đó của cương thi, cương thi tự nhiên sẽ chết.
Chỉ là cách này sư phụ sao lại không biết nhỉ?
Rất nhanh Trần Mặc đã phát hiện ra nguyên nhân.
Cương văn trên người lão già đang lưu chuyển nhanh chóng, còn có thể không ngừng thay đổi hình thái, chảy vào các huyết nhục, rồi ẩn giấu đi.
Thảo nào…
Rầm rầm rầm!
Trần Mặc tiếp tục oanh tạc điên cuồng.
Đánh hơn trăm quyền. Lực đạo vượt xa tốc độ phục hồi của Lão Đầu Áo Đen, khiến đối phương không kịp phục hồi.
Hơi thở của đối phương cuối cùng cũng yếu ớt đi.
Không còn động tĩnh nữa.
Bảy đạo cương văn trên người cũng không động đậy.
Trần Mặc lấy xuống bảy đạo cương văn, giống như bảy lá bùa, trong đó ẩn chứa một
Đề xuất Tiên Hiệp: Thần Nông Đạo Quân (Dịch)