Chương 190: Đọc ký ức Phật Công, Quỷ Vương Mộ!
Trần Mặc cầm hộp gấm bước ra khỏi phòng ngủ, phía sau còn vọng lại tiếng kinh hãi của Tần Lạc Hi.
“Này, ngươi quay lại đây, ta sẽ nói cho ngươi nghe. Dù đến lúc đó ngươi vẫn không thả ta, ta cũng cam chịu.”
“Này, đừng đi mà. Quay lại…”
Trần Mặc không hề bận tâm.
Vị quận chúa này chưa từng chịu đựng giày vò gì, sao có thể dễ dàng buông xuôi như vậy?
Chẳng qua là trong lòng sợ hãi, muốn ở bên mình thêm chút nữa, tiện thể moi móc thông tin mà thôi.
Trần Mặc sẽ không lãng phí thời gian vào những chuyện vô vị này.
Hắn đi thẳng đến chính sảnh, thấy Quyên Nhi vẫn đang loay hoay với rối bóng, liền mở lời, “Quyên Nhi, ngươi đi trông chừng nữ nhân trong sương phòng kia. Ta tuy đã dùng sức mạnh của Lệ Quỷ Kim Sắc để trói buộc tinh thần của đối phương, nhưng nữ nhân này cũng không phải đèn cạn dầu, ngươi đừng buông tay nàng ra.”
Quyên Nhi gật đầu đáp: “Công tử yên tâm, Quyên Nhi biết rồi.”
“Còn nữa, đối phương hỏi ngươi điều gì, ngươi tuyệt đối không được trả lời. Tránh bị đối phương gài bẫy.”
Quyên Nhi tự tin bĩu môi: “Quyên Nhi không dễ bị gài bẫy như vậy đâu.”
Trần Mặc không đả kích Quyên Nhi, tiễn Quyên Nhi rời đi.
Tối nay Tô Ngọc Khanh đã ra ngoài, nếu không để Tô Ngọc Khanh trông chừng Tần Lạc Hi đương nhiên sẽ ổn thỏa hơn nhiều. May mà tinh thần của đối phương đã bị sức mạnh Lệ Quỷ của mình trói buộc, cũng không đến nỗi gây ra loạn lạc.
Quyên Nhi vừa đi, chính sảnh liền trở nên trống trải.
Trần Mặc cũng không đóng cửa, ngồi trên ghế thái sư, đưa đèn dầu đến gần, mở hộp gấm ra xem bốn món đồ bên trong.
“Vị quận chúa này thật hào phóng. Quả không hổ là minh châu trong lòng bàn tay của Trấn Nam Vương. Phù lục có thể trấn áp Kim Sắc Mệnh Khí Mao Cương và Lệ Quỷ, ta còn chưa từng thấy qua. Còn khối Ngũ Hoa Quỷ Tuế Nhục này, phẩm chất cao đến mức khó tin. Viên Thiên Nhân Đan này cũng không tệ.”
“Bảo ngươi theo dõi ta, ta liền nhận lấy những thứ này. Nghĩ bụng với sự hào phóng của quận chúa, mất mấy món đồ này cũng chẳng đáng là bao.”
Trần Mặc cầm Thiên Nhân Đan lên, định mở bảng điều khiển để phân tích một phen.
Đát đát đát.
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tràng tiếng bước chân gấp gáp. Chính là Lý Họa Bạch khoác áo choàng đen vội vã chạy vào.
Lý Họa Bạch là người biết lễ nghĩa và chừng mực, đến cửa còn rất lịch sự gõ cửa.
Trần Mặc nói: “Vào đây nói.”
“Vâng.”
Lý Họa Bạch lúc này mới bước vào, ngồi xuống bên cạnh Trần Mặc, “Công tử, có một lão tăng nửa đêm đến Bảo Hoa Tự chúng ta, giờ phút này đang bức hỏi Viên Phương.”
Trần Mặc sững sờ: “Lão tăng? Có thể miêu tả kỹ càng dung mạo một phen không?”
Lý Họa Bạch nói: “Mặc áo cà sa đỏ, mặt mũi già nua, đầy nếp nhăn. Toàn thân chỉ còn một lớp da bọc xương. Nhưng đạo hạnh lại kinh thế hãi tục, Tô tỷ tỷ đã âm thầm theo dõi.”
Nghe những lời miêu tả này, Trần Mặc liền nghĩ đến một khả năng: Không chừng là Kim Long Tự đã phái người đến.
“Lão tăng đó bức hỏi Viên Phương điều gì?”
Lý Họa Bạch nói: “Bức hỏi đêm trăng tròn vừa rồi đã đi đâu. Trong lời nói có nhắc đến một ác quỷ ni cô. Điều đáng nói là, lão tăng đó lại đối diện với Đại Pháp Tướng của Bảo Hoa Điện mà hỏi chuyện. Viên Phương…”
Trần Mặc hỏi: “Viên Phương sao rồi?”
Lý Họa Bạch ấp úng nói: “Viên Phương nói chuyện có phần kiêu ngạo, câu trả lời khiến lão tăng không mấy hài lòng. Liền bị lão tăng đánh cho một trận. Lão tăng đó còn nói muốn đến đây xem xét.”
Xoẹt.
Trần Mặc đột nhiên đứng bật dậy.
Có thể trực tiếp đối thoại với Bảo Hoa Tiểu Tăng.
Vậy rất có thể là người của Kim Long Tự.
Không chừng còn là đại nhân vật của Kim Long Tự.
Còn muốn đến hậu viện thiền phòng xem xét…
Kim Long Tự thế lực lớn mạnh, bây giờ chưa phải lúc đối phó với Kim Long Tự.
Dẫn mọi người tạm thời rời khỏi hậu viện ẩn náu?
Nhưng nơi đây dù sao cũng có dấu vết sinh hoạt của con người, người đi thì dễ, nhưng những dấu vết sinh hoạt này lại không dễ xóa bỏ. Cuối cùng vẫn sẽ để lại manh mối.
Hơn nữa, hiện tại còn chưa biết người đến là ai của Kim Long Tự.
Hành động rút lui vội vàng, chưa chắc đã là thượng sách.
Đúng lúc này, một luồng âm phong từ bên ngoài lao nhanh đến, sau đó hiện ra một bóng hồng xinh đẹp.
Chính là Tô Ngọc Khanh.
Trần Mặc lập tức mở lời hỏi: “Tiểu Ngọc, có biết người bên ngoài đang bức hỏi Viên Phương, có phải là người của Kim Long Tự không?”
Tô Ngọc Khanh nói: “Người đến là Phật Công của Kim Long Tự. Hai nén hương Kim Sắc Đạo Hạnh, là một Lệ Quỷ Kim Sắc có thực thể. Vị Phật Công đó tính tình bạo ngược, thấy thái độ trả lời của Viên Phương không tốt, liền đánh cho một trận. Giờ phút này đang xách Viên Phương đến đây.”
Phật Công!
Hai nén hương Kim Sắc Đạo Hạnh.
Nói về đạo hạnh này thì không đến nỗi chí mạng.
Nhưng Phật Công có người chống lưng. Có một Phật Mẫu, và một La Sát Ma Ma.
Lần trước Khương Hồng Nguyệt đã nói, là một luồng âm hồn của La Sát Ma Ma giáng lâm nơi đây, mới gây ra đêm trăng đỏ đó. Nếu động thủ… dẫn đến La Sát Ma Ma đó, e rằng sẽ khó mà thu xếp ổn thỏa.
Huống hồ, lần trước ở Thanh Lang Bang, âm hồn của La Sát Ma Ma đó là do đọc ký ức của mình, kết quả bị Khương Hồng Nguyệt giết chết. Cũng không biết bản thể của La Sát Ma Ma có cảm nhận được nguyên nhân cái chết của âm hồn hay không.
Nếu cảm nhận được.
E rằng La Sát Ma Ma sẽ nhận ra mình.
Nếu bị phát hiện, vậy thì không ổn rồi.
Lý Họa Bạch nghe đến Phật Công, càng cảm thấy trong lòng run sợ: “Công tử, đối phương sắp đến rồi. Chúng ta cần sớm tính toán. Thiếp thân nghe nói vị Phật Công Phật Mẫu đó gần đây đang hỏi chuyện từng ngôi chùa ở Thiên Phật Huyện.”
Trần Mặc giơ tay phải lên, ra hiệu Lý Họa Bạch im lặng, “Ta nghĩ xem, ta nghĩ xem… Nếu chúng ta chạy trốn, e rằng Viên Phương sẽ gặp nạn. Nếu không chạy trốn…”
Xoẹt.
Ánh mắt Trần Mặc đột nhiên nhìn về phía Tần Lạc Hi ở sương phòng bên cạnh.
“Có rồi…”
…
Nói về Viên Phương bị Phật Công đánh cho bầm dập mặt mũi.
Lúc này còn bị Phật Công xách như xách gà con trong tay, sải bước nhanh chóng đi về phía hậu viện.
“Hậu viện này là nơi mấy người bạn của bần tăng tá túc, không có gì đáng xem… A!”
Chưa đợi Viên Phương nói hết lời, đã ăn một cái tát lớn của Phật Công. Nửa bên mặt sưng vù, đau rát.
“Đừng nói nhiều. Nếu không phải niệm tình ngươi là đồ tôn dưới trướng ta, ta đã một chưởng đập chết ngươi rồi.” Phật Công mặt đầy giận dữ, đôi mắt sâu thẳm gần như muốn phun lửa.
Còn Bảo Hoa Tiểu Tăng, cũng bị đánh không nhẹ, rón rén đi theo sau Phật Công, một câu cũng không dám nói.
Đát đát đát.
Phật Công sải bước lớn đi về phía hậu viện thiền phòng.
Mấy ngày qua, Phật Công vẫn luôn bôn ba điều tra ác quỷ ni cô kia.
Ác quỷ đó không chỉ giết con trai mình, gần đây còn bắt đầu lẻn vào các ngôi chùa để trộm Hương Hỏa Hoàn, quả thực đáng ghét đến cực điểm. Phật Công lúc này mới không thể không đích thân ra mặt, từng nhà hỏi thăm.
Chỉ mong sớm tìm ra thông tin về ác quỷ đó, để tìm được ác quỷ ni cô… xé xác thành vạn mảnh.
Mặc dù lời nói của Bảo Hoa Tiểu Tăng và Viên Phương không có gì sơ hở, nhưng nghe nói ngôi chùa này có mấy người từ bên ngoài đến ở. Phật Công liền nhất định phải đến xem xét.
Một đường phi nhanh đến hậu viện thiền phòng.
Cửa lớn đóng chặt.
Bùm.
Phật Công trong cơn thịnh nộ, một cước đạp tung cửa lớn. Định quát lớn mấy người ngoài kia ra trả lời, lại thấy một nữ tử mặc váy lụa xanh, xinh đẹp đứng giữa sân.
Phật Công thấy nữ nhân này, vô cùng kinh ngạc: “Nam An Quận Chúa?”
Nam An Quận Chúa lạnh lùng nói: “Ngươi muốn lục soát chỗ ở của bản quận chúa?”
Phật Công im lặng.
Viên Phương trong lòng cũng kinh ngạc không thôi: Hậu viện thiền phòng sao lại có thêm một nữ nhân? Lại còn là… Nam An Quận Chúa? Đại ca rốt cuộc đang làm gì vậy…
Thấy Phật Công không trả lời.
Nam An Quận Chúa lạnh lùng nói: “Được thôi. Vậy thì cứ lục soát đi. Đem từng người dưới trướng ta đi hỏi chuyện, tốt nhất là dùng hình tra tấn một phen. Như vậy, quay đầu bản quận chúa sẽ dẫn người đến Kim Long Tự lục soát, từng người một tra tấn. Có qua có lại mới toại lòng nhau, Phật Công… ngươi cứ lục soát đi.”
Đồng tử Phật Công co rút lại.
Hắn biết gần đây Nam An Quận Chúa đã dẫn một đội quân lớn vào Thiên Phật Huyện, mượn danh nghĩa duy trì trật tự, không ngừng phái người đến đây. Chỉ là không ngờ Nam An Quận Chúa lại ở trong Bảo Hoa Tự đổ nát.
Huống hồ, một Nam An Quận Chúa cố nhiên không đáng ngại, nhưng Nam An Quận Chúa lần này dám tiến vào Thiên Phật Huyện, nhất định là đã được Trấn Nam Vương cho phép. Nếu vì chuyện nhỏ này mà đối đầu với Trấn Nam Vương, thì không đáng chút nào.
Nghĩ đến đây, Phật Công cuối cùng cũng thở phào một hơi, “Quận chúa nói đùa rồi. Nếu quận chúa đã ở đây, vậy thì… là lão nạp đã quấy rầy.”
Nói xong, Phật Công bỏ Viên Phương xuống. Quay người rời đi.
Rời khỏi hậu viện thiền phòng, đi thẳng đến cửa Bảo Hoa Điện mới dừng lại. Phật Công giận dữ trừng mắt nhìn Bảo Hoa Tiểu Tăng, “Nếu quận chúa ở đây, ta sẽ tha thứ cho ngươi. Sau này hãy theo dõi nhất cử nhất động của quận chúa cho ta. Hễ quận chúa có bất kỳ dị động nào, lập tức báo cáo.”
Bảo Hoa Tiểu Tăng: “Vâng.”
Nói xong, Bảo Hoa Tiểu Tăng như được đại xá mà quay về trong Pháp Tướng.
Ai.
Phật Công xoa xoa thái dương, sau đó quay người rời đi.
Đi được một đoạn, Phật Công đột nhiên cảm thấy một trận choáng váng, chân không vững, suýt nữa ngã xuống đất.
“Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ gần đây vì con trai qua đời, quá đau buồn mà thành ra thế này?”
“Ai, ta đã già rồi, sau này nên giữ gìn sức khỏe cho tốt. Dù con không còn, ta cũng không thể có chuyện gì. Đừng điều tra liều mạng như vậy nữa…”
Phật Công không nghĩ nhiều, tiếp tục bước đi.
Một cảm giác mệt mỏi và choáng váng lớn hơn ập đến, khiến Phật Công đổ sầm xuống đất, ngủ say như chết.
Ngay sau đó, trong bóng tối xuất hiện một nữ tử mặc hỉ phục đỏ, giơ tay đặt lên trán Phật Công:
Đọc ký ức.
Nói về Bảo Hoa Tiểu Tăng trong Pháp Tướng của Bảo Hoa Điện, hắn chết lặng nhìn mọi chuyện xảy ra trong sân, trong lòng vô cùng sợ hãi: Là người họ Tô kia, nữ nhân này quá đáng sợ, thật sự quá đáng sợ… Đường đường là Phật Công, lại cứ thế mà trúng chiêu một cách khó hiểu.
…
Hậu viện thiền phòng.
Trong sương phòng bên cạnh, Tần Lạc Hi mơ màng tỉnh dậy. Phát hiện Trần Mặc đang ngồi bên giường, mỉm cười nhìn mình.
Có lẽ vì lần đầu gặp xác chết treo ngược, Tần Lạc Hi bản năng cảm thấy sợ hãi Trần Mặc, lập tức co ro ở đầu giường, “Ngươi, ngươi muốn làm gì? Còn nữa, vừa rồi ngươi đã làm gì ta?”
Vừa rồi Tần Lạc Hi còn đang sợ hãi trong phòng, Trần Mặc đột nhiên xông vào, vỗ vào đầu nàng… Sau đó Tần Lạc Hi cảm thấy mình bị một luồng sức mạnh tinh thần mạnh mẽ khống chế.
Những chuyện xảy ra sau đó, Tần Lạc Hi đều không biết.
Trần Mặc nói: “Hắc hắc hắc… Cũng không có gì. Chỉ là ta vừa rồi dùng tinh thần khống chế quận chúa, sau đó nhìn ngắm thân thể quận chúa. Ừm, thân thể quận chúa rất tuyệt, da cũng trắng. Khiến tại hạ rất thoải mái.”
Không gì khác.
Trần Mặc biết vị quận chúa này là một phiền phức lớn, không thể giết, không thể thả. Hơn nữa, vị quận chúa này đối với mình oán niệm ngút trời, cứ tiếp tục như vậy, chung quy cũng không phải là cách.
Người ta nói muốn xóa bỏ oán niệm của một nữ nhân, vậy thì trước tiên hãy bắt đầu từ thân thể của đối phương.
Vì vậy mới nói dối.
Mặc dù thủ đoạn có phần thô bạo, nhưng Trần Mặc tuyệt đối sẽ không mạo hiểm tính mạng của mình và những người xung quanh.
Còn về việc có hiệu quả hay không… sau này hãy nói.
Dù sao cũng phải thử.
Quả nhiên, Tần Lạc Hi nghe lời này như sét đánh ngang tai, sau một trận tinh thần hoảng hốt mới ý thức được điều gì đó, lập tức kiểm tra chiếc váy lụa của mình, quả nhiên phát hiện chiếc váy có dấu vết bị cởi ra. Trên cánh tay, trên đùi còn có dấu vết bị véo.
Lại ngẩng đầu lên, thấy trên cổ Trần Mặc có mấy vết cào, còn chảy máu.
Lại cúi đầu nhìn móng tay của mình, quả nhiên dính mấy vết máu tươi.
Đến đây, Tần Lạc Hi tin là thật.
“A!!!”
Tần Lạc Hi phát ra tiếng gào thét xé lòng.
Trần Mặc lại xoa xoa vết máu trên cổ, “Vừa rồi quận chúa thật hung dữ, một bộ dạng muốn ăn thịt ta, ôm lấy ta liền cắn loạn cào cào. Nếu không phải ta thân thể cường tráng, e rằng đã gặp nạn rồi.”
Ô ô ô.
Tần Lạc Hi gào thét mấy tiếng, cũng không nghe thấy ai đến giúp, liền ôm lấy đầu gối, khẽ nức nở.
Trần Mặc đứng dậy rời đi, để Quyên Nhi vào trông chừng Tần Lạc Hi.
Ra khỏi sương phòng, Trần Mặc quay về chính sảnh, thấy Viên Phương mặt mũi bầm dập đang ngồi trên ghế, Lý Họa Bạch ở bên cạnh dùng khăn lau vết thương cho Viên Phương, tiện thể bôi thuốc.
Trần Mặc định hỏi thăm tình hình vết thương của Viên Phương thế nào, nhưng lại thấy Viên Phương mặt đầy nụ cười, rất hưởng thụ sự chăm sóc của Lý Họa Bạch, còn nói: “Nếu ta bị thương mà được Họa Bạch cô nương chăm sóc như vậy, ta thà cả đời này cứ bị thương mãi.”
Thôi được rồi…
Trần Mặc cảm thấy mình không cần hỏi thêm nữa.
Nhưng trong lòng cũng dâng lên mấy phần tức giận.
Vị Phật Công này, quá đáng lắm rồi.
Không vội, sắp rồi.
Trần Mặc không làm phiền hai người, quay về phòng ngủ của mình, đóng cửa lại.
Hô!
Trần Mặc thắp đèn dầu, ngồi khoanh chân xuống đất. Lấy hộp gấm ra, từ trong đó lấy ra một viên đan dược.
[Phát hiện vật phẩm có thể phân giải?]
[Có phân giải không?]
“Phân giải!”
Ong!
Theo một trận đau đớn truyền đến trong đầu, từng hàng chữ cái xuất hiện.
[Tên: Thiên Nhân Đan]
[Loại: Đan dược giúp thăng cấp Thiên Nhân Cảnh.]
[Công năng: Có thể tăng cường đáng kể khả năng đột phá Thiên Nhân Cảnh.]
[Ghi chú: Do luyện đan sư Thiên Nhân Cảnh, hòa trộn nhiều loại dược liệu, sau đó thêm vào sức mạnh và huyết mạch Thiên Nhân Cảnh, luyện chế thành.]
[Thành phần: Linh chi ngàn năm, nhân sâm ngàn năm, huyết mạch thế gia, tinh khí bản mệnh, Thiên Nhân Cảnh Áo Nghĩa, cộng thêm Ô Đầu Thái Tuế…]
[Gợi ý 1: Sau khi dùng có thể tăng khả năng đột phá Thiên Nhân Cảnh.]
[Gợi ý 2: Đạo hạnh Thoát Trần Cảnh của ngươi đã đại viên mãn, có thể dùng.]
Đọc xong thông tin, Trần Mặc trong lòng đã rõ.
Viên đan dược này không có vấn đề gì, có thể dùng.
“Ta vốn định từ bỏ nhục thân con người. Nhưng đã được quận chúa tặng Thiên Nhân Đan, vậy thì không ngại thử xem sao.”
Nghĩ đến đây, Trần Mặc cầm viên đan dược lên, bỏ vào miệng ăn.
Theo đan dược tan ra trong dạ dày, lập tức hóa thành từng luồng sức mạnh áo nghĩa tinh thuần, truyền vào nhục thân, chảy khắp tứ chi bách hài, cuối cùng hóa thành sức mạnh đạo hạnh, thúc đẩy cơ thể không ngừng thăng cấp biến hóa…
Toàn bộ quá trình vô cùng thần dị, nhưng cũng mang lại đau đớn cực lớn.
Trần Mặc không thể không vận dụng toàn bộ sức mạnh, để phù hợp với nó…
Khoảng hơn nửa canh giờ sau…
Hô!
Trần Mặc kiệt sức nằm trên đất, mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển.
Trong khoảnh khắc vừa rồi, Trần Mặc đã chịu đựng vô số lần xung kích của sức mạnh đạo hạnh từ Thiên Nhân Đan, cơ thể đã sớm mệt mỏi rã rời, dường như giọt sức lực cuối cùng cũng bị vắt kiệt. Giờ đây ngay cả sức lực để lật người cũng không còn.
Tuy nhiên, một sự thay đổi mới đã xảy ra.
Nhục thân, đã biến đổi.
Huyết mạch biến đổi, sinh ra một loại sức mạnh đáng sợ hơn: Thiên Nhân Cảnh Pháp Lực.
Cái gọi là Thiên Nhân, chính là Thiên Nhân Hợp Nhất.
Tuy nhiên, Thiên Nhân Hợp Nhất ở thế giới này, khác với những gì Trần Mặc biết ở kiếp trước.
Thiên Nhân Hợp Nhất ở kiếp trước, là con người hấp thụ sức mạnh thiên địa, biến thành của mình. Từ đó có thể điều động sức mạnh thiên địa.
Thiên Nhân Hợp Nhất ở thế giới này, là sức mạnh huyết mạch đạt đến trạng thái cộng hưởng với vạn vật xung quanh. Từ trong ra ngoài, ảnh hưởng đến vạn vật. Công hiệu của nó, rất giống với Cảm Triệu.
Cảm Triệu là cảm triệu tinh thần của người khác, khiến người khác không thể từ chối ý chí của mình, bị mình sai khiến.
Ví dụ như vừa rồi Trần Mặc sai khiến Tần Lạc Hi đối mặt với Phật Công… Tần Lạc Hi khi bị sai khiến, bản thân nàng còn không biết chuyện gì đã xảy ra.
Đây chính là sức mạnh Cảm Triệu mạnh mẽ của Lệ Quỷ Kim Sắc.
Và sức mạnh Thiên Nhân Cảnh, cũng có thể ảnh hưởng đến vạn vật. Chỉ là không trực tiếp thô bạo như vậy. Ví dụ như có thể thông qua Thiên Nhân Cảnh Pháp Lực, giao tiếp với động vật kiến. Có thể ảnh hưởng đến sự thay đổi của môi trường xung quanh, v.v.
Có sự tương đồng kỳ diệu.
Xoạt.
Một luồng Thiên Nhân Cảnh Pháp Lực xuất hiện.
Ngay sau đó, ngày càng nhiều Thiên Nhân Cảnh Pháp Lực xuất hiện, cuối cùng lưu chuyển khắp toàn thân tứ chi bách hài. Khiến Trần Mặc cả người cảm thấy vô cùng thoải mái.
“Thì ra đây chính là Thiên Nhân Cảnh. Quả nhiên thần diệu. Sức mạnh Thoát Trần Cảnh vẫn chỉ là sức mạnh, chỉ là nhục thân thoát tục mà thôi. Còn sức mạnh Thiên Nhân Cảnh, đã tiến hóa thành… Pháp Lực rồi.”
“Thế giới này thi quỷ hoành hành, nhưng con người lại có thể trong hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy mà xây dựng nên một vương triều thống nhất, có thể thấy con đường tu luyện của con người cũng có những bí mật riêng. Cũng không thể xem thường.”
“Ta có thể đột phá nhanh như vậy, vẫn là nhờ ơn quận chúa tặng lễ.”
Đợi đến khi cơ thể hồi phục sức lực, Trần Mặc liền ngồi khoanh chân, cảm nhận sự huyền diệu của Thiên Nhân Cảnh Pháp Lực.
Giơ tay, hướng về phía bàn ăn ở xa, không trung một cái chụp.
Chiếc bàn ăn đó dưới sự hấp thụ của pháp lực, lập tức đến trước mặt Trần Mặc.
Trên cửa sổ có mấy con côn trùng nhỏ, Trần Mặc cũng có thể thông qua pháp lực mà giao tiếp với chúng.
Vô cùng thần dị.
Một lát sau, Trần Mặc thu công.
Lấy Ngũ Hoa Quỷ Tuế Nhục trong hộp gấm ra.
“Khối Quỷ Tuế Nhục này khác với khối đã ăn của Tô Ngọc Khanh trong thế giới gương. Đây là Quỷ Tuế Nhục có thể tăng trưởng đạo hạnh Lệ Quỷ Kim Sắc. Ta sẽ phân giải một phen.”
Mở bảng điều khiển.
[Phát hiện vật phẩm có thể phân giải?]
[Có phân giải không?]
Trần Mặc động niệm.
“Phân giải!”
…
Một canh giờ sau.
Trần Mặc lại mở mắt ra.
Trong mắt lóe lên ánh sáng tinh anh, toát ra một luồng sức mạnh tinh thần cực kỳ cường hãn.
Nếu thành công, thu hoạch đêm nay sẽ rất lớn.
Có thể thông qua Phật Công mà biết chuyện La Sát Từ và Quỷ Vương.
Đây chính là mưu đồ lớn nhất của Trần Mặc khi đến Nam Châu.
Nghĩ đến đây, Trần Mặc đặt Trấn Thi Phù và Trấn Quỷ Phù vào hộp gấm, đậy hộp gấm lại: “Ta vô duyên vô cớ nhận được lợi lộc của người ta, lại còn giam cầm người ta, tuy nói là vì an nguy bản thân, nhưng ít nhiều cũng có chút vô đạo đức?”
Thôi vậy, hai tấm phù lục này trả lại cho vị quận chúa kia đi, kẻo nàng nhất thời nghĩ quẩn làm chuyện dại dột, dẫn đến Trấn Nam Vương thì không hay, ta đi an ủi một phen.
Độc nữ của Trấn Nam Vương, Phật Công không dám giết.
Trần Mặc cũng không dám.
Đương nhiên đây là trong tình huống bình thường…
Trần Mặc đứng dậy hoạt động tay chân một phen, sau đó đẩy cửa phòng đi ra ngoài.
Thấy Viên Phương tên liếm chó này vẫn ngồi trên ghế, không ngừng kêu đau, thực ra đang hưởng thụ sự chăm sóc của Lý Họa Bạch. Giữa hai lông mày đều nở hoa.
Còn Tô Ngọc Khanh cũng đã trở về, ngồi trên ghế uống trà.
Thấy Trần Mặc ra cửa, Tô Ngọc Khanh liền đứng dậy nói: “Công tử.”
Trần Mặc ra hiệu Tô Ngọc Khanh không cần đa lễ, sau đó ngồi xuống bên cạnh Tô Ngọc Khanh, “Thế nào rồi?”
Tô Ngọc Khanh nói: “Thiếp thân đã đọc ký ức của Phật Công. Vị Phật Công đó không hề hay biết, cho rằng là do mình tâm lực kiệt quệ mà hôn mê. Hiện giờ người đã đi rồi.”
Xoẹt!
Nghe lời này, Lý Họa Bạch và Viên Phương cũng xúm lại.
Đặc biệt là Viên Phương, đâu còn chút dáng vẻ của người bị thương nào, đôi mắt mở to, nhìn chằm chằm Tô Ngọc Khanh, tò mò hơn bất cứ ai.
Lý Họa Bạch cảm thấy rất cạn lời, “Ngươi không phải nói vết thương còn đau sao?”
Viên Phương lúc này mới phản ứng lại, vội vàng lộ ra vẻ mặt đau đớn: “Hít… Vết thương vẫn còn hơi đau. Nhưng nghe nói tẩu tẩu đã đọc ký ức của tên chó Phật Công đó, thì không đau nữa. Tên chó Phật Công đó thật không phải thứ gì, không phân biệt phải trái liền đánh ta. Thật đáng ghét. Vẫn là tẩu tẩu có cách.”
Lý Họa Bạch liếc xéo Viên Phương: “Dẻo mồm dẻo miệng. Đây là chuyện bí mật, ngươi là người ngoài, không cần nghe.”
Viên Phương không dám phản bác Lý Họa Bạch, nhưng lại không ngừng nháy mắt cầu cứu Trần Mặc.
Hắn nào đâu không biết, Trần Mặc mới là người chủ trì gia đình này. Ngay cả tẩu tẩu thần thông quảng đại như vậy, cũng đối với Trần Mặc phục tùng. Chỉ riêng điểm này… Viên Phương đã vô cùng khâm phục Trần Mặc.
Trần Mặc nói: “Viên Phương gần đây hộ tống Họa Bạch ngày đêm ra ngoài, công lao không nhỏ, vậy thì cũng ở lại nghe đi.”
Viên Phương vô cùng phấn khích, nháy mắt với Lý Họa Bạch, có phần khoe khoang, “Ngươi nghe xem… Công tử đâu có coi ta là người ngoài đâu.”
Lý Họa Bạch: “…”
Thực ra thấy Trần Mặc giữ Viên Phương lại, Lý Họa Bạch trong lòng vẫn cảm thấy an ủi.
Đúng lúc này, Tô Ngọc Khanh mở lời: “Kim Long Tự quả thật có liên quan đến La Sát Từ. Kim Long Tự từng thịnh vượng trăm năm trước đột nhiên ẩn mình, chính là vì La Sát Ma Ma…”
Theo lời kể của Tô Ngọc Khanh, một câu chuyện bí ẩn trăm năm trước dần dần hé lộ:
Trăm năm trước, Kim Long Tự là thế lực trấn ma duy nhất ngoài Châu Mục Phủ. Phật Công và Phật Mẫu còn là chưởng môn thế gia hàng đầu Nam Châu, đạo hạnh thông huyền.
Trong một cơ hội tình cờ, dưới Đại Tuyết Sơn có một bộ lạc tên là Âu Dương thị gặp nạn, cuộc sống khó khăn. Liền có một tộc nhân bộ lạc tên là Âu Dương Đán Lập rời khỏi Đại Tuyết Sơn, đến Kim Long Tự cầu nguyện.
Vừa hay, Phật Công phát hiện ra điểm khác biệt của người này: Người này trong cơ thể lại có huyết mạch trấn ma.
Phải biết rằng, lúc đó Nam Châu chỉ có hai thế lực trấn ma, một là Châu Mục Phủ, một là Kim Long Tự. Ngoài ra các thế lực khác, chỉ có dựa vào hai thế lực lớn này mới có huyết mạch trấn ma.
Mà Âu Dương Đán Lập này, trong cơ thể lại có huyết mạch thế gia.
Phật Công và Phật Mẫu điều tra một phen, phát hiện bí mật của bộ lạc Đại Tuyết Sơn. Còn dần dần phát hiện bí mật của Quỷ Vương Mộ.
Thì ra bộ lạc Âu Dương thị sở dĩ có huyết mạch trấn ma, là vì đời đời thờ Quỷ Vương, là hậu duệ của Quỷ Vương.
Sau này, Phật Công và Phật Mẫu liền nảy sinh ý đồ xấu.
Mượn danh nghĩa đến bộ lạc Âu Dương thị làm phép, nhân cơ hội trộm đi bản đồ vị trí Quỷ Vương Mộ của tộc trưởng.
Phật Công Phật Mẫu lần đầu tiên tiến vào Đại Tuyết Sơn, đi tìm Quỷ Vương Mộ. Kết quả thất bại, không vào được, còn suýt chết ở trong đó.
Sau này, La Sát Ma Ma liền xuất hiện.
La Sát Ma Ma tìm đến Phật Công và Phật Mẫu, ba người đạt thành hợp tác. Lại thăm dò Quỷ Vương Mộ.
Lần này, ba người vẫn không thể vào được Quỷ Vương Mộ, vẫn suýt chết. Nhưng La Sát Ma Ma không biết vì sao, lại có được Quỷ Vương Huyết. Sau đó nhanh chóng quật khởi.
Lập tức trở thành tà vật số một Nam Châu.
Không ai có thể chống lại.
Phật Công Phật Mẫu cũng trở thành tiểu quỷ, con rối của La Sát Ma Ma, giúp La Sát Ma Ma thu thập hương hỏa.
Sau đó trăm năm, Phật Công Phật Mẫu vẫn không từ bỏ việc tìm Quỷ Vương Mộ. Vì thế còn ẩn mình, giao hương hỏa cho các lão tăng khác lo liệu. Còn họ thì dùng toàn bộ tâm lực để tìm Quỷ Vương Mộ.
Nghe xong câu chuyện này, tất cả mọi người có mặt đều hít một hơi khí lạnh.
Viên Phương thở dài: “Chẳng trách Kim Long Tự đột nhiên ẩn mình, thì ra là để rảnh tay đi tìm Quỷ Vương Mộ. Sau này Phật Công có tìm được Quỷ Vương Mộ không?”
Tô Ngọc Khanh lắc đầu: “Không tìm được. Ngược lại bộ lạc Âu Dương thị vì thế mà gặp nạn. Từng người một bị tra tấn dã man, phần lớn đều bị Phật Công Phật Mẫu giết sạch. Chỉ có một số ít trốn thoát.”
Một số ít trốn thoát?
Âu Dương Lộ? Âu Dương Ngọc?
Anh em họ lúc đó chính là đến tìm mình lánh nạn.
Thông tin khớp nối ngày càng nhiều.
Trần Mặc trầm giọng nói: “Phật Công và Phật Mẫu tìm kiếm trăm năm, không có chút thu hoạch nào sao?”
Tô Ngọc Khanh nói: “Thu hoạch cũng có. Muốn vào Quỷ Vương Mộ, cần phải đi qua một khu vực đặc biệt. Khu vực này sẽ có người chết. Lúc đó Phật Công Phật Mẫu và La Sát Ma Ma suýt chết ở khu vực đó. Theo điều tra của Phật Công Phật Mẫu, cần phải tìm được một khối ngọc thạch đặc biệt, mới có thể đi qua khu vực đó.”
Trần Mặc sững sờ: “Ngọc thạch đặc biệt? Có miêu tả chi tiết hơn không?”
Tô Ngọc Khanh lắc đầu: “Không có. Đây là suy đoán của Phật Công Phật Mẫu. Ngoài ra, La Sát Ma Ma cũng vẫn luôn tìm kiếm khối ngọc thạch này. Rõ ràng, La Sát Ma Ma cũng muốn vào Quỷ Vương Mộ đó.”
Lý Họa Bạch nói: “Quỷ Vương đó… ít nhất cũng là một Nhiếp Thanh Quỷ. Đây là tồn tại vượt qua đạo hạnh Kim Sắc Thiên Nhân Cảnh. La Sát Ma Ma lúc đó chính là dựa vào Quỷ Vương Huyết mà trưởng thành biến hóa, tự nhiên muốn tìm thêm di vật của Quỷ Vương, để cầu lại tăng trưởng đạo hạnh.”
Viên Phương nói: “Nhiếp Thanh Quỷ Vương? Nam Châu chúng ta khi nào lại có tồn tại đáng sợ như vậy? Theo sử sách ghi chép, yêu ma tà vật trăm năm trước không hoành hành như bây giờ. Xuất hiện một Lệ Quỷ Kim Sắc Đạo Hạnh đã là ghê gớm lắm rồi. Lại còn có Nhiếp Thanh Quỷ Vương… Ta hoàn toàn không biết.”
Tô Ngọc Khanh nói: “Nhiếp Thanh Quỷ Vương, đó là tồn tại đủ sức hủy diệt một phương sơn hà. Sánh ngang với cao thủ đỉnh cấp Chân Linh Cảnh của nhân loại. Ngay cả nhìn khắp Đại Càn bây giờ, cũng là tồn tại hàng đầu. Thứ tốt như vậy, tự nhiên ai cũng muốn…”
Trần Mặc nghe mọi người bàn tán, bản thân lại im lặng.
Nhiếp Thanh Quỷ Vương!
Đó quả thực là tồn tại mà Trần Mặc không dám tưởng tượng.
Trừ Khương Hồng Nguyệt đã hoàn dương, và Tiểu Dạ thần bí khó lường kia… Trần Mặc cả đời này chưa từng thấy tồn tại cấp bậc Nhiếp Thanh Quỷ.
Ngay cả La Sát Ma Ma cường hãn đáng sợ như vậy, đạo hạnh cũng chưa chắc đạt đến tầng thứ Nhiếp Thanh Quỷ Vương.
Mà Trần Mặc muốn phá tan La Sát Ma Ma, giúp Khương Hồng Nguyệt lấy lại Hồng Sắc Nguyệt Hoa. Nhiếp Thanh Quỷ Vương này là thứ nhất định phải có được. Đi đến Quỷ Vương Mộ, cũng là con đường tất yếu.
Hô!
Trần Mặc thở dài một hơi, “Tiểu Ngọc, trong ký ức của Phật Công, còn có thêm thông tin gì về Nhiếp Thanh Quỷ Vương không?”
Tô Ngọc Khanh lắc đầu: “Phật Công bọn họ điều tra trăm năm, vẫn không biết lai lịch của Nhiếp Thanh Quỷ Vương. Chắc là chỉ có người của bộ lạc Âu Dương thị mới biết. Hơn nữa, Phật Công đã bức hỏi không ít tộc nhân của bộ lạc Âu Dương thị, cũng không hỏi ra được tin tức gì về Nhiếp Thanh Quỷ Vương. Chắc là những hậu duệ Quỷ Vương này cách quá lâu, bản thân họ cũng không biết nữa rồi.”
Trần Mặc gật đầu, cảm thấy hợp lý.
Xem ra quay đầu phải tìm Âu Dương Lộ bọn họ nói chuyện rồi.
Ngọc thạch?
Âu Dương thị… hậu duệ Quỷ Vương.
Trần Mặc phất tay, “Đêm đã khuya, mọi người giải tán đi.”
Giải tán mọi người, trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại Trần Mặc và Tô Ngọc Khanh.
Tô Ngọc Khanh nói: “Công tử, người thật sự muốn đi Đại Tuyết Sơn tìm Quỷ Vương Mộ sao? Từ ký ức của Phật Công mà xem, nơi đó vô cùng đáng sợ.”
Trần Mặc ngưng giọng nói: “Nhị nương của ngươi còn đang nằm trên lưng ta đó. Ta cần giúp nhị nương của ngươi tìm lại Hồng Sắc Nguyệt Hoa. Nhất định phải đi Quỷ Vương Mộ đó. Hơn nữa, cổ mộ của Nhiếp Thanh Quỷ Vương… ta cũng muốn đi xem.”
Thế giới này thật sự quá thiếu cảm giác an toàn.
Chỉ cần sơ sẩy một chút là bị người ta giết chết.
Trần Mặc cũng muốn nhanh chóng mạnh mẽ lên. Không muốn lại chịu đựng chuyện bị Huệ Nguyên Sư Thái bắt nạt như lần trước… mà không thể làm gì được nữa.
Nghĩ đến đây, Trần Mặc không còn do dự, “Ngươi đi xem anh em Âu Dương Lộ, tiện thể kể câu chuyện vừa rồi cho anh em họ nghe, xem họ phản ứng thế nào.”
Tô Ngọc Khanh nói: “Ý của công tử là?”
Trần Mặc nói: “Anh em họ lưu lạc mấy tháng, cũng không dễ dàng. Trước đây đi theo chúng ta cũng coi như cần mẫn hiểu chuyện. Nếu không cần thiết, ta cũng không muốn dùng vũ lực. Tốt nhất là họ tự mình khai ra. Ngoài ra, hiện tại ta cũng chỉ nghi ngờ họ là người của bộ lạc Âu Dương thị, chứ không có bằng chứng cụ thể. Ngươi đi xác minh một phen. Tránh oan uổng người tốt.”
Tô Ngọc Khanh: “Công tử nhân từ.”
Nói xong, Tô Ngọc Khanh liền rời khỏi phòng khách, đi đến viện bên cạnh.
Còn Trần Mặc thì quay về phòng, cầm hộp gấm ra cửa.
…
Trong sương phòng.
Tần Lạc Hi co ro ở góc giường, âm thầm thất thần, vạn niệm câu hôi.
Liên tưởng đến thân thể trong trắng của mình, lại bị một tên tiểu tử không rõ lai lịch làm ô uế… Cả người nàng chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống.
Thậm chí còn nảy sinh ý định tự vẫn.
Nàng đã nghĩ đến việc chạy trốn.
Nhưng tinh thần lại bị tên đó khống chế. Bên cạnh còn ngồi một con tiểu quỷ… luôn luôn nhìn chằm chằm mình.
Nghĩ đến đây, Tần Lạc Hi liền cảm thấy vô cùng bi phẫn.
Nàng co ro ở góc phòng, khẽ nức nở. Dáng vẻ vô cùng đáng thương.
Quyên Nhi thấy Tần Lạc Hi đáng thương, liền nói: “Quận chúa tỷ tỷ đừng quá đau buồn, thực ra công tử nhà ta là người tốt. Đẹp trai, có trách nhiệm, đối với người nhà cực kỳ tốt.”
Hừ.
Tần Lạc Hi thầm hừ lạnh.
Đối với người nhà tốt?
Chính là tốt như vậy sao?
Nàng hung hăng xoa xoa khóe miệng, quả thực muốn chết đi cho rồi.
Quyên Nhi tiếp tục an ủi: “Công tử nhà chúng ta dẫn chúng ta từ Nam Dương Phủ đến đây mưu sự, một đường gian nan không dễ. Lần này không thả quận chúa tỷ tỷ đi, là sợ tỷ tỷ sau khi rời đi sẽ dẫn người đến báo thù. Công tử là vì an toàn của chúng ta mà nghĩ.”
Tần Lạc Hi mặt đầy khinh thường, khinh bỉ.
Vì an toàn của các ngươi… mà lại hủy hoại bản quận chúa như vậy sao?
Thiên lý ở đâu?
Khoan đã…
Tần Lạc Hi đột nhiên đầu óc tỉnh táo hơn một chút, ý thức được điều gì đó, cuối cùng ngẩng đầu nói câu đầu tiên: “Các ngươi là từ Nam Dương Phủ đến?”
Quyên Nhi: “Ừm.”
Tần Lạc Hi hỏi: “Công tử nhà ngươi tên gì?”
Quyên Nhi: “Trần Mặc.”
Đôi mắt Tần Lạc Hi trợn tròn, có chút không thể tin được.
Những năm này nàng lo liệu việc của Châu Mục Phủ, tự nhiên giao tiếp với Tần Nam Hạc rất nhiều. Tần Nam Hạc còn khen ngợi thiếu niên tên Trần Mặc ở Nam Dương Phủ. Nói Trần Mặc là người có tiền đồ.
Lần trước Lý Họa Bạch đi Nam Dương Phủ, còn đến phủ gặp mình.
Tần Lạc Hi biết Trần Mặc đã giết Hoa Vân Phong và những người khác, còn khiến La Sát Ma Ma gặp chuyện ở Nam Dương Phủ.
Tần Lạc Hi tuy tuổi không lớn, đánh giá rủi ro về quỷ vật không đủ, nhưng dù sao cũng là người từng nắm quyền, đầu óc lại rất linh hoạt, lại thấy Quyên Nhi tiểu quỷ này có vẻ không thông minh.
Liền ngồi dậy, xích lại gần Quyên Nhi, đáng thương nói: “Ta bị công tử nhà ngươi làm ô uế thân thể, thật sự đáng thương lắm. Ta cũng biết chuyện đã xảy ra không thể quay lại được. Nhưng công tử nhà ngươi dù sao cũng là người đàn ông đầu tiên của ta, ta muốn tìm hiểu thêm về công tử nhà ngươi. Có được không?”
Quyên Nhi: “Được chứ.”
Tần Lạc Hi rất vui: “Công tử nhà ngươi có phải đã nhập Kim Sắc Đạo Hạnh không?”
“Ừm.”
“Vừa rồi Kim Long Tự có một Âm Dương Quỷ Đồng chết, có phải công tử nhà ngươi làm không?”
“Lúc đó ta đang ngủ, không biết chuyện gì xảy ra. Nhưng công tử sau này có nói với Tô tỷ tỷ, ừm, quả thật là công tử làm.”
Hít!
Tần Lạc Hi đột nhiên hít một hơi khí lạnh, ngây người tại chỗ.
Không ngờ người làm ô uế thân thể mình lại chính là Trần Mặc mà phụ vương đã nói, lại còn là tên tiểu tử đã giết Âm Dương Quỷ Đồng. Phụ vương còn nói muốn hợp tác với tên tiểu tử đó.
Lần này mình đến đây, không phải là để tìm tên tiểu tử đó sao?
Tên tiểu tử đó thật lợi hại.
Nghĩ đến đây, Tần Lạc Hi đối với chuyện Trần Mặc làm ô uế thân thể mình… liền không còn bài xích nhiều như vậy nữa.
Ngay sau đó, Tần Lạc Hi chợt nghĩ: Bản quận chúa lần này thân thể bị làm ô uế, cứ coi như là vì đại nghiệp của phụ vương mà hy sinh sắc đẹp. Nếu có thể khiến đại nghiệp của phụ vương thành công, sự hy sinh lần này của ta… cũng có giá trị.
Nghĩ như vậy, tâm trạng của Tần Lạc Hi đã tốt hơn rất nhiều.
Không còn ý nghĩ muốn chết muốn sống nữa.
U oa!
Nàng nội tâm gào thét một tiếng, quét sạch mọi tạp niệm.
Điều chỉnh cảm xúc, Tần Lạc Hi mở lời, “Quyên Nhi, công tử nhà ngươi có nhiều nữ nhân không?”
Quyên Nhi: “Công tử nhà ta từ trước đến nay luôn giữ mình trong sạch. Nữ nhân không nhiều.”
Vậy thì cũng tốt…
Tần Lạc Hi lại hỏi: “Không nhiều là bao nhiêu?”
Quyên Nhi bẻ ngón tay đếm.
Tần Lạc Hi lập tức lòng lạnh như băng.
Nhiều như vậy sao?
Cuối cùng thấy Quyên Nhi ấn tất cả các ngón tay xuống, “Ôi chao, chuyện này phức tạp quá, ta không nói rõ được.”
Còn không nói rõ được?
Đồ súc sinh!
Tần Lạc Hi nghĩ thầm.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, chính là Trần Mặc bước vào, “Quyên Nhi, không phải đã bảo ngươi đừng nói nhiều sao. Ngươi bị người ta lừa mà còn không biết.”
Quyên Nhi lập tức đứng dậy, mặt đầy tủi thân: “Ta thấy vị tỷ tỷ này đáng thương lắm, ở đây khóc lóc cả đêm.”
Trần Mặc đuổi Quyên Nhi đi: “Ngươi vẫn nên đi loay hoay với rối bóng của ngươi đi.”
Quyên Nhi lập tức bay nhanh đi.
Trong phòng, chỉ còn lại Trần Mặc và Tần Lạc Hi.
Tần Lạc Hi vẫn dùng ánh mắt phun lửa nhìn Trần Mặc.
Nhưng Trần Mặc cảm nhận được, lửa giận của nữ nhân này không còn lớn như trước, cảm xúc cũng tương đối ổn định.
Cạch.
Trần Mặc nhét hộp gấm cho Tần Lạc Hi: “Hai tấm phù lục này trả lại cho ngươi. Viên Thiên Nhân Đan và Ngũ Hoa Quỷ Tuế Nhục ta đã ăn rồi. Ngươi đừng sợ hãi, cũng đừng làm chuyện dại dột. Ta chỉ là không thả ngươi. Chứ không ngược đãi ngươi.”
Hừ.
Còn chưa ngược đãi?
Tần Lạc Hi quay đầu sang một bên.
Trần Mặc cũng không nói nhiều, thấy đối phương cảm xúc ổn định là được.
Vạn nhất đối phương kích động tự sát… thì Trấn Nam Vương chẳng phải sẽ tìm mình gây phiền phức sao.
“Ngươi nghỉ ngơi cho tốt. Có chuyện gì cứ gọi ta. Nhưng đừng nghĩ cách rời khỏi đây, nếu không tinh thần của ngươi sẽ tự giết chết ngươi. Nếu ngươi
Đề xuất Tâm Linh: Bạn gái tôi lớp 8