Chương 195: Hồng Trạch Hiện, Sát Nhiếp Thanh Quỷ Vương!
Trong căn phòng chật hẹp, khắp nơi giăng mắc lụa đỏ, ngay cả đôi nến đầu giường cũng đỏ rực.
Tân nương ngồi trên giường, tân lang tiến đến vén khăn che mặt.
Đây vốn là cảnh tượng đẹp đẽ nhất trần gian, thế nhưng lúc này, tân lang Âu Dương Lộ lại phát ra tiếng thét xé lòng.
Trần Mặc hiểu vì sao Âu Dương Lộ lại kêu thảm thiết đến vậy.
Bởi vì… Âu Dương Ngọc dưới khăn che mặt đã không còn là cô em gái thuở nào nữa.
Hay nói đúng hơn… vẫn là cô em gái ấy. Nhưng từ một thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi kiều diễm, nàng bỗng hóa thành một bà lão chín mươi tuổi.
Khuôn mặt đầy những nếp nhăn sâu hoắm, những đốm đồi mồi chi chít, làn da khô nứt không chút mềm mại, chỉ còn trơ lại lớp da bọc xương, ngay cả hốc mắt cũng lõm sâu vào trong, đồng tử đã đục ngầu, đầy những đốm vàng.
Mái tóc trên đỉnh đầu đã bạc trắng, mà cũng chẳng còn mấy sợi.
Dù trên người đã thoa hương phấn, nhưng vẫn không thể che giấu được mùi lão hóa nồng nặc.
Trần Mặc nhìn Âu Dương Ngọc lần đầu, cảm thấy nàng có thể sánh ngang với Cừu Thiên Xích.
Nhưng khi nhìn Âu Dương Ngọc lần thứ hai, Trần Mặc lại nghĩ rằng so sánh Âu Dương Ngọc lúc này với Cừu Thiên Xích… có lẽ là một sự sỉ nhục đối với Cừu Thiên Xích.
Cũng khó trách Âu Dương Lộ nhất thời không thể chấp nhận.
“Tướng công, chàng sao vậy?”
Âu Dương Ngọc dường như không biết dung mạo mình đã biến đổi, nàng còn tiến lên khoác tay Âu Dương Lộ, “Có phải Tiểu Ngọc đã làm tướng công không vui?”
Âu Dương Lộ vô cùng sợ hãi, vừa la hét vừa đẩy Âu Dương Ngọc ra, “Nương tử, nàng sao lại biến thành thế này?”
Âu Dương Ngọc không thấy có gì bất thường: “Tiểu Ngọc vẫn là Tiểu Ngọc mà, thiếp đâu có thay đổi.”
Nói rồi, Âu Dương Ngọc lại tiếp tục dựa vào Âu Dương Lộ.
Do khi Âu Dương Ngọc nói chuyện, nàng để lộ hàm răng vàng ố, còn tỏa ra mùi hôi miệng khó chịu. Cùng với làn da đen sạm, điều đó khiến Âu Dương Lộ sợ đến tái mặt.
Âu Dương Lộ liền đẩy mạnh Âu Dương Ngọc ra, “Đừng, nàng đừng lại gần ta.”
Âu Dương Ngọc bị đẩy mạnh ngã xuống đất, vô cùng tủi thân, “Tướng công, hôm nay là ngày đại hôn của Tiểu Ngọc, chúng ta còn chưa động phòng. Sao tướng công lại thay đổi tính tình, lại đối xử với Tiểu Ngọc như vậy?”
Âu Dương Lộ vừa bò vừa lết đến bên cửa, định ra ngoài, nhưng lại nghe thấy tiếng nức nở đáng thương từ phía sau.
“Tướng công định bỏ rơi Tiểu Ngọc sao? Tiểu Ngọc đã làm sai điều gì? Mới đại hôn đã bị tướng công bỏ rơi?”
Âu Dương Lộ dừng bước, tức giận kêu lên: “Nương tử, không phải tướng công vô tình. Mà là dung mạo nàng bây giờ thật sự dọa ta sợ. Ta không biết nàng đã làm gì, nhưng ta thật sự không thể chấp nhận được thê tử của mình lại có bộ dạng như vậy. Mới thành hôn ngày đầu đã thế này, về sau đường đời còn dài, ta làm sao chịu đựng nổi.”
Nói xong, Âu Dương Lộ chạy đến bên bàn trang điểm, lấy một chiếc gương, ném cho Âu Dương Ngọc, “Nàng tự mình xem đi.”
Âu Dương Ngọc lúc này mới nhận ra điều gì đó, lập tức cầm gương soi mặt mình.
“A! Thiếp thân sao lại thành ra thế này? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Âu Dương Ngọc tự mình cũng giật mình, lập tức nhìn cánh tay mình, phát hiện cánh tay chỉ còn da bọc xương. Lại vén ống quần lên xem… kinh hãi phát hiện đùi cũng chỉ còn da bọc xương, đầy nếp nhăn, đồi mồi.
“Không! Không!”
“Thiếp thân không làm gì cả, sao lại thành ra thế này. Tướng công, chàng mau giúp thiếp. Thiếp thân vẫn có thể khôi phục dung mạo mà.”
Nói rồi, Âu Dương Ngọc bò đến trước mặt Âu Dương Lộ, ôm lấy đùi Âu Dương Lộ: “Tướng công, cầu xin chàng giúp thiếp thân. Thiếp thân vẫn có thể khôi phục. Thiếp thân là tân hôn thê tử của chàng, cầu xin chàng.”
Âu Dương Lộ tuy vô cùng sợ hãi, thái độ cũng lạnh nhạt đi nhiều, nhưng cuối cùng vẫn không đành lòng: “Ta đưa gia gia đến xem. Nàng ở đây đợi.”
“Vâng vâng, thiếp thân sẽ ở đây đợi.” Âu Dương Ngọc vội vàng cảm ơn.
Rất nhanh, Âu Dương Lộ đã chạy ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Âu Dương Ngọc cô đơn một mình, ngồi trước bàn trang điểm, nắm lấy mái tóc thưa thớt, vuốt ve khuôn mặt héo hon, nức nở thành tiếng: “Sao lại thế này, sao lại thế này. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nếu không thể khôi phục dung mạo, tướng công sẽ bỏ rơi ta… hức hức hức. Ai có thể giúp ta?”
“Trời ơi, cầu xin người giúp ta!”
“Tiểu Ngọc thật sự rất yêu tướng công, còn muốn cùng tướng công bạc đầu giai lão. Cầu xin người.”
Âu Dương Ngọc quỳ trên đất, hướng về bầu trời ngoài cửa sổ mà quỳ lạy cầu xin, nước mắt tuôn như mưa.
Trong khoảnh khắc, cả căn phòng tràn ngập một bầu không khí… tuyệt vọng bi thương.
Vô cùng áp lực.
Trần Mặc ẩn mình trong bóng tối chứng kiến tất cả, cũng bị cảm xúc mạnh mẽ này lây nhiễm.
Lúc này Trần Mặc hóa thành bóng đen, ẩn mình trong góc tối. Mà Âu Dương Ngọc và Âu Dương Lộ cũng không sử dụng Huyết Ngọc Hợp Nhất, không có chút đạo hạnh nào. Không thể phát hiện ra Trần Mặc.
Thế nhưng, cảm xúc của Trần Mặc lại bị lây nhiễm mạnh mẽ.
Bị thứ gì đó lay động.
Trần Mặc lập tức nhận ra điều bất thường.
Trần Mặc đi đến đây, cảnh tượng nào mà chưa từng thấy qua?
Hoàn toàn không đến mức vì chút mâu thuẫn nhỏ của Âu Dương Ngọc và Âu Dương Lộ mà động lòng.
Huống hồ Trần Mặc còn đạt đến đạo hạnh của Kim Sắc Lệ Quỷ, đã khai mở Cảm Tri Chi Lực. Có thể cảm nhận được những biến đổi cảm xúc vô cùng nhỏ bé.
Phịch!
Mơ hồ, dường như có thứ gì đó đang nhảy nhót.
Trước đây chưa từng có cảm giác này.
Cứ như có thứ gì đó rất đáng sợ sắp sống lại vậy.
Sở hữu Cảm Tri Chi Lực, Trần Mặc cảm nhận mạnh mẽ có thứ gì đó sắp sống lại!
Hơn nữa, cảnh tượng này dường như đang tái hiện điều gì đó.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Hơn nữa, ý thức của Âu Dương Lộ và Âu Dương Ngọc đã thay đổi, cuộc đối thoại của họ vô cùng kỳ lạ…
Trong khoảnh khắc, trong đầu Trần Mặc hiện lên ba giai đoạn “Phá Kén Hóa Bướm” mà Tô Ngọc Khanh từng nói: Oán Niệm Trọng Hiện, Oán Niệm Khoách Tăng, Tá Thể Phá Kén.
Trước đây, hắn và Tô Ngọc Khanh đều cho rằng, mở ra Quỷ Trường tức là Oán Niệm Trọng Hiện. Tiếp theo chỉ cần chờ đợi Oán Niệm Khoách Tăng… hình như không đúng lắm.
Dù sao Tô Ngọc Khanh chưa từng đến đây, chưa tận mắt chứng kiến tình hình nơi này. Phán đoán đưa ra có thể tồn tại sai sót.
Mình nhất định đã bỏ qua điều gì đó.
Nếu sai lầm này xảy ra, sẽ có chuyện lớn.
Trần Mặc lập tức thúc giục Tĩnh Tâm Quyết, khiến cảm xúc hỗn loạn bất an của mình lập tức bình ổn lại, sau đó bắt đầu xem xét lại toàn bộ.
Tất cả phán đoán và suy đoán đều dựa trên một số sự thật.
Mà sự thật ở đây đã xuất hiện sai lệch.
Âu Dương Ngọc bị ảnh hưởng, Âu Dương Lộ cũng vậy.
Những lời họ nói, những việc họ làm trước đây đều không thể tin hoàn toàn.
Điều duy nhất không thể sai… là thông tin từ Kim Chỉ Nam.
Đúng, Kim Chỉ Nam đã suy diễn về Huyết Ngọc.
Nghĩ đến đây, Trần Mặc lập tức mở lại bảng thông tin suy diễn Huyết Ngọc.
Từng dòng chữ hiện ra trước mắt.
Uyên Ương Huyết Ngọc.
Được rót vào sức mạnh huyết mạch cường đại, còn dung hợp với Hồng Sắc Nguyệt Hoa. Nhưng sau một biến dị nào đó, có thể khiến hai người hợp làm một. Sở hữu chức năng ẩn giấu cực mạnh, có thể ảo thị những vật vô hình xung quanh.
[Nguồn gốc: Do người vợ cầu xin thần linh lão gia, khắc xuống khối huyết ngọc này. Và được thần linh lão gia khai quang. Từ đó người vợ chia huyết ngọc làm hai, vợ giữ một nửa, chồng giữ một nửa.]
[Suy diễn 1: Tình cảm rạn nứt, người vợ từ yêu sinh hận. Tình yêu tượng trưng trong huyết ngọc, dần dần hóa thành chú niệm.]
[Suy diễn 2: Người vợ tuy có hận ý, nhưng cũng chỉ là hận, chưa làm gì cả. Người chồng đã làm gì đó, khiến hận ý của người vợ được lột xác. Hóa thành ác quỷ.]
[Suy diễn 3: Người vợ trở thành Kim Sắc Lệ Quỷ.]
[Suy diễn 4: Người vợ đã làm gì đó, biến thành Nhiếp Thanh Quỷ Vương.]
Sau khi đọc xong thông tin, Trần Mặc đột nhiên cảm thấy một luồng hàn ý khó tả.
Tình cảnh của Âu Dương Lộ và Âu Dương Ngọc vừa rồi, chẳng phải ứng với nửa đầu của suy diễn 1 sao?
Vậy thì…
Phán đoán trước đây của Tô Ngọc Khanh đã sai lệch.
Sự xuất hiện của Quỷ Trường, không phải là Oán Niệm Trọng Hiện… mà là màn dạo đầu.
Bây giờ, mới chính là Oán Niệm Trọng Hiện!
Trăm năm hóa kén, phá kén hóa bướm.
Quá trình phá kén, chính là quá trình tái hiện.
Nói cách khác… Nhiếp Thanh Quỷ Vương năm xưa đã biến thành quỷ như thế nào. Giờ đây sẽ thông qua Âu Dương Ngọc, người được chọn giữ ngọc, để tái hiện.
Cùng một quá trình, mục đích là… kích phát oán niệm!?
Thật sự… quá tà môn rồi.
Trần Mặc trợn tròn mắt, lặng lẽ nhìn Âu Dương Ngọc đang khóc lóc bất lực, trong lòng thầm nghĩ: Âu Dương Ngọc này vốn cũng là người, chỉ là bị Nhiếp Thanh Quỷ Vương chọn làm người giữ ngọc. Giờ đây đã thành ra bộ dạng này.
Cũng là một người đáng thương.
Trần Mặc không phải là không nghĩ đến việc ngăn chặn tất cả, nhưng vô ích… Tư tưởng và ký ức của Âu Dương Ngọc đã bị ảnh hưởng. Cảm Tri Chi Lực của hắn, căn bản không thể khiến Âu Dương Ngọc trở lại bình thường.
Không lâu sau, Âu Dương Lộ dẫn theo Âu Dương Cổ bước vào.
Phía sau Âu Dương Cổ còn có một người dân trông như lang trung, người dân đó đến xem bộ dạng của Âu Dương Ngọc, cũng giật mình. Sau đó kiểm tra một lượt, rồi lắc đầu thở dài.
“Tộc trưởng, bệnh tình này lão hủ cũng chưa từng nghe nói. Chắc là bị tà vật nào đó ám. Lão hủ cũng không có cách nào. Nhưng ngài yên tâm, ta đã nhận ơn của các ngài, sẽ không nói ra đâu.”
Để lại một câu nói, người dân đó liền cầm hòm thuốc rời đi.
“Gia gia, gia gia, người giúp con.” Âu Dương Ngọc cố gắng kéo Âu Dương Cổ cầu cứu, nhưng bị Âu Dương Cổ thô bạo đẩy ra. Sau đó Âu Dương Cổ gọi Âu Dương Lộ ra ngoài cửa, còn nhốt Âu Dương Ngọc trong phòng tân hôn.
Rầm rầm rầm!
Âu Dương Ngọc không ngừng đập cửa, “Gia gia, tướng công. Giúp con. Đừng bỏ rơi Tiểu Ngọc, cầu xin hai người. Hai người là người thân duy nhất của Tiểu Ngọc mà.”
Lúc này Âu Dương Ngọc đã hoảng loạn không lối thoát, cảm xúc vô cùng sợ hãi. Chỉ lo đập cửa.
Thế nhưng, Âu Dương Ngọc cũng chỉ đập cửa, vẫn hy vọng nhận được sự giúp đỡ của gia gia và tướng công. Bản thân nàng chưa từng nghĩ đến việc làm gì khác.
Phịch!
Phịch phịch!!
Trần Mặc thông qua Cảm Tri Chi Lực phi phàm, lại cảm nhận được thứ kia sống lại càng mạnh mẽ hơn.
Cứ như không gian xung quanh, đều bị thứ này bao phủ vậy.
Ực!
Trần Mặc nuốt nước bọt, mơ hồ cảm thấy sắp có chuyện lớn xảy ra. Mà mấu chốt của tất cả, nằm ở Âu Dương Ngọc.
Trần Mặc chết lặng nhìn chằm chằm Âu Dương Ngọc, bất động.
Quả nhiên—
Âu Dương Ngọc đang đập cửa bỗng dừng lại, bởi vì nàng nghe thấy cuộc đối thoại của gia gia và tướng công ngoài cửa.
“Gia gia, Tiểu Ngọc giờ thành ra thế này, con phải làm sao đây? Chẳng lẽ không thể sống cả đời với một bà lão như vậy sao?”
“Ai, đều là nghiệt duyên. Vừa mới làm lễ cưới, đã xảy ra chuyện tồi tệ như vậy. Nếu bây giờ bỏ Tiểu Ngọc, danh tiếng gia đình chúng ta cũng không hay. Nhưng nếu để con sống cả đời với bà lão như vậy, cũng oan ức cho con. Huống hồ, thân thể Tiểu Ngọc như vậy, làm sao có thể truyền tông tiếp đại cho gia đình chúng ta.”
“Đúng vậy, đúng vậy, con cũng nghĩ như vậy. Vậy bây giờ phải làm sao?”
“Con muốn thế nào?”
“Con không muốn nhìn thấy Tiểu Ngọc nữa. Quá ghê tởm. Con vừa rồi không trực tiếp đánh chết nàng, là vì tình nghĩa bao năm. Con đã rất nhân từ rồi.”
“Ai, thật khổ cho con.”
Nghe đến đây, Trần Mặc phát hiện… giọng nói và tính cách của Âu Dương Cổ và Âu Dương Lộ đều đã thay đổi.
Bắt đầu vô tình, lạnh lùng.
Đây là… oán niệm của Nhiếp Thanh Quỷ bắt đầu mạnh lên, khả năng khống chế mạnh lên?
Đột nhiên, Trần Mặc càng thêm khẳng định suy đoán của mình:
Bây giờ mới là khởi đầu của Oán Niệm Trọng Hiện!
Hơn nữa, Nhiếp Thanh Quỷ Vương kia thiết lập một Quỷ Trường lớn như vậy, mục đích đã rất rõ ràng: chính là để chọc giận Âu Dương Ngọc, khiến oán niệm tái hiện.
Trần Mặc xuyên không đến thế giới này hơn hai năm, những chuyện quỷ dị đã gặp không ít.
Nhưng chuyện quỷ dị đến mức này, quả thực là lần đầu tiên hắn chứng kiến.
Không khỏi cảm thấy vài phần rùng mình.
Hắn nín thở, nhìn về phía Âu Dương Ngọc.
Quả nhiên… Âu Dương Ngọc nghe thấy cuộc đối thoại ngoài cửa, lập tức ngừng gõ cửa, cả người trượt xuống đất, ngồi bệt thất thần.
Đặc biệt là câu nói của tướng công— “Ta không muốn nhìn thấy Tiểu Ngọc nữa. Quá ghê tởm. Ta vừa rồi không trực tiếp đánh chết nàng, là vì tình nghĩa bao năm. Ta đã rất nhân từ rồi.”
Đã xé nát trái tim Âu Dương Ngọc.
Âu Dương Ngọc nước mắt giàn giụa.
Lúc này, ngoài cửa tiếp tục vang lên cuộc đối thoại của Âu Dương Lộ và Âu Dương Cổ.
Giọng nói của hai ông cháu càng lúc càng vô tình lạnh nhạt.
“Gia gia, vì danh tiếng của gia đình chúng ta, bỏ Tiểu Ngọc không hợp. Nhưng cũng không thể để Tiểu Ngọc ra ngoài gặp người, kẻo làm người ta ghê tởm.”
“Vậy con muốn thế nào?”
“Con nghĩ, chi bằng trói Tiểu Ngọc lại, nhốt trong phòng. Hàng ngày chỉ cần đưa cơm cho nàng là được. Con sẽ cưới vợ lẽ. Vài năm sau, nếu Tiểu Ngọc chết, thì nói là đột nhiên mắc bệnh nặng mà qua đời. Như vậy dân làng cũng sẽ không nghi ngờ gì.”
“Được. Cứ coi như trong nhà nuôi một thứ ghê tởm.”
“Có lời này của gia gia, con yên tâm rồi. Con đi tìm dây thừng đây.”
“Dây thừng dễ cắn đứt, con ra sân tháo sợi xích sắt trên cái cày xuống, trói nàng lại là được.”
“Vẫn là gia gia nghĩ chu đáo. Con đi ngay đây.”
Đát đát đát.
Một tràng tiếng bước chân xa dần.
Âu Dương Ngọc trong phòng bắt đầu bồn chồn không yên.
Phịch!
Phịch phịch phịch!
Thứ kia nhảy nhót càng dữ dội hơn, trong phòng xuất hiện một luồng oán niệm.
Luồng oán niệm này… trước đây chưa từng có.
Lúc này… bắt đầu xuất hiện.
Trần Mặc nhìn mãi, có lẽ vì Cảm Tri Chi Lực cảm nhận được luồng oán niệm kia, đột nhiên tầm nhìn trở nên mơ hồ:
Dường như nhìn thấy một ngôi nhà cổ.
Trong ngôi nhà cổ có một gia gia, một tướng công, và một cô gái. Cô gái đó cũng chịu đựng sự đối xử như Âu Dương Ngọc…
Tuy chỉ là hình ảnh mơ hồ, nhưng Trần Mặc đã hiểu: Nỗi khổ của Âu Dương Ngọc lúc này, chính là nỗi khổ của Nhiếp Thanh Quỷ Vương năm xưa. Chẳng qua là mượn những người khác nhau, tái hiện lại nỗi khổ ngày đó mà thôi.
Không lâu sau—
Bốp!
Cánh cửa lớn bị đạp tung.
Là Âu Dương Cổ và Âu Dương Lộ mỗi người cầm một sợi xích sắt của cái cày bước vào, trên mặt lộ ra nụ cười dữ tợn.
Âu Dương Cổ mở lời trước: “Tiểu Ngọc, lang trung kia cũng không có cách nào chữa khỏi cho con. Thân thể con như vậy, đã không thể truyền tông tiếp đại cho gia đình chúng ta nữa rồi. Chỉ có thể ủy khuất cho con.”
Âu Dương Lộ nói: “Tiểu Ngọc đừng sợ, ta chỉ là trói nàng trong phòng thôi. Sau này nàng cũng không cần ra đồng làm việc nữa, còn nhẹ nhõm hơn nhiều. Hàng ngày ta sẽ đưa cơm cho nàng.”
Bốp bốp.
Âu Dương Ngọc quỳ trên đất, điên cuồng cầu xin: “Gia gia, tướng công. Hai người đều là người thân nhất của con mà. Sao có thể đối xử với con như vậy? Tiểu Ngọc không làm sai điều gì, càng không làm điều gì có lỗi với hai người. Dù con có xấu xí già nua, hai người có thể tha cho con. Con lập tức rời khỏi trại, được không? Cầu xin hai người. Tiểu Ngọc cả đời sẽ ghi nhớ đại ân đại đức của hai người.”
Rầm rầm rầm.
Âu Dương Ngọc vừa dập đầu vừa cầu xin, nước mắt tuôn như mưa.
Âu Dương Cổ: “Không được đâu Tiểu Ngọc. Nếu con bỏ trốn, để người trong trại biết được. Còn tưởng là chúng ta ngược đãi con. Cũng không tốt cho danh tiếng của chúng ta. Hơn nữa, gia đình chúng ta lại có một quái vật như con, cũng là tạo nghiệt. Chỉ có thể ủy khuất cho con.
Tiểu Lộ, khóa nàng lại.”
“Gia gia, tướng công, cầu xin hai người… đừng đối xử với Tiểu Ngọc như vậy. Tiểu Ngọc là người thân nhất của hai người mà!!”
Keng keng keng!
Sau một hồi giằng co, Âu Dương Ngọc bị xích sắt trói lại.
Ban đầu Âu Dương Ngọc giãy giụa kịch liệt, kết quả bị đánh bầm dập khắp người, cuối cùng tay chân và cổ đều bị khóa lại. Cả người như một con chó hoang bị nhốt trong phòng.
Trong lúc cấp bách, Âu Dương Ngọc cắn vào tay Âu Dương Lộ, liền bị Âu Dương Lộ đá mấy cái thật mạnh, mấy chiếc răng cũng vỡ vụn.
“Ta giữ ngươi lại, còn cho ngươi ăn. Đó đã là ân huệ lớn rồi, ngươi đừng không biết đủ. Hừ!”
Bốp!
Cánh cửa đóng lại.
Phòng tân hôn tối sầm, chỉ còn lại nến hoa, và vô vàn lụa đỏ.
Những tấm lụa đỏ này, hòa quyện với máu tươi của Âu Dương Ngọc, đến nỗi không phân biệt được đâu là lụa đỏ, đâu là máu tươi nữa.
Phịch!
Phịch!
Trần Mặc cảm thấy oán niệm không ngừng tăng cường. Nhưng biên độ không lớn.
Hắn cũng đã hiểu: Oán Niệm Trọng Hiện… đã hoàn thành.
Tiếp theo, e rằng chính là Oán Niệm Khoách Tăng.
Cứ như vậy, Âu Dương Ngọc bị nhốt trong phòng. Mỗi ngày ba bữa đều do Âu Dương Lộ mang đến, ban đầu khi Âu Dương Lộ đến đưa cơm, còn an ủi vài câu. Điều này khiến oán niệm của Âu Dương Ngọc không lớn đến thế. Nàng vẫn cầu xin Âu Dương Lộ thả mình ra.
Thế nhưng dần dần, mùi hôi thối trên người Âu Dương Ngọc càng lúc càng nồng nặc. Âu Dương Lộ càng lúc càng ghét bỏ nàng, sau này dứt khoát không vào cửa nữa. Mà là đào một cái lỗ ở góc tường, mỗi lần chỉ đặt thức ăn ở miệng lỗ.
Âu Dương Ngọc vô cùng tuyệt vọng, mỗi lần la hét muốn gặp phu quân một lần, nhưng không được chấp thuận.
Ban đầu Âu Dương Ngọc rất bướng bỉnh không ăn, nảy sinh ý định tự tử, nghĩ rằng cứ chết đói cho xong.
Nàng càng lúc càng đói, nhưng cũng càng lúc càng tuyệt vọng.
Thức ăn thiu, bốc mùi.
Cho đến ngày thứ ba.
Ngoài cửa truyền đến tiếng chiêng trống, còn có tiếng “nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường”.
Là Âu Dương Lộ cưới vợ lẽ.
Âu Dương Ngọc đang nằm trên đất, cận kề cái chết, bỗng mở mắt.
Vù!
Đó là một đôi mắt hung ác.
Không còn chút tình yêu nào, tràn ngập hận thù, oán hận.
Trần Mặc rõ ràng cảm nhận được, Âu Dương Ngọc lúc này oán niệm ngút trời. Ngay cả Trần Mặc, một Kim Sắc Lệ Quỷ, cũng giật mình.
Ngay sau đó, Âu Dương Ngọc như một con chó dữ bò đến cái lỗ chó ở góc tường, cầm lấy bát cơm thiu thối kia, từng miếng từng miếng nuốt xuống. Trong lúc đó, nàng nôn ra, lại nhặt lên ăn tiếp.
Mỗi khi ăn một miếng, oán niệm trên người Âu Dương Ngọc lại mạnh thêm một phần.
Phịch!
Phịch!
Cảm Tri Chi Lực của Trần Mặc, rõ ràng cảm nhận được có thứ gì đó trong cơ thể Âu Dương Ngọc đang sống lại.
Trần Mặc lập tức nhớ đến suy diễn 2 của Kim Chỉ Nam: Người vợ tuy có hận ý, nhưng cũng chỉ là hận, chưa làm gì cả. Người chồng đã làm gì đó, khiến hận ý của người vợ được lột xác. Hóa thành ác quỷ.
Vậy thì… Âu Dương Ngọc này, tức là Nhiếp Thanh Quỷ năm xưa, đang hóa thành ác quỷ?
Tiếng chiêng trống ngoài cửa dần dần ngừng lại.
Sau đó là tiếng Âu Dương Lộ và tân nương động phòng.
“Kẽo kẹt kẽo kẹt~”
Âu Dương Ngọc không còn hy vọng nữa, ngược lại còn lộ ra nụ cười âm u.
Oán niệm trong cơ thể nàng không ngừng tăng cường.
Sau một lúc lâu, một bàn tay thon dài thò vào từ cái lỗ chó, đặt xuống một bát cơm.
Âu Dương Ngọc nhận ra… đó không phải tay của Âu Dương Lộ, mà hẳn là của tân nương.
Nàng liền không nhận, mà lộ ra vẻ mặt đau đớn, như thể mắc bệnh nặng mà rên rỉ.
Quả nhiên, ngoài cửa truyền đến giọng nói của tân nương: “Tiểu Ngọc có phải bị bệnh rồi không?”
“Phải, phải… tỷ tỷ cứu ta.”
Ngoài cửa do dự rất lâu, có lẽ vì Âu Dương Cổ và Âu Dương Lộ đều không có nhà, tân nương cũng không có ai để bàn bạc, liền mở lời: “Ta sẽ tìm lang trung mà tướng công đã định trước đến xem. Lang trung đó đã nhận ơn của tướng công, sẽ không nói ra đâu.”
“Cảm ơn… tỷ tỷ.”
Một tràng tiếng bước chân xa dần.
Không lâu sau, hai tiếng bước chân truyền đến. Hẳn là tân nương dẫn theo lang trung ban đầu đến.
Cạch.
Cửa mở.
Một tân nương rất xinh đẹp dẫn theo lang trung bước vào.
Tân nương lần đầu nhìn thấy Âu Dương Ngọc, không khỏi giật mình trước cảnh tượng trước mắt. Đồ đạc bừa bộn và mùi hôi thối khắp nơi, chất thải chảy lênh láng. Âu Dương Ngọc vẫn mặc bộ hồng y cưới, trên người bị xích sắt trói, nằm bẹp trên đất như một con chó chết, thoi thóp, phát ra tiếng cầu cứu yếu ớt.
Tân nương liền lộ ra vẻ mặt ghê tởm, nói với lang trung: “Lý thúc, ông mau cho nàng uống bát thuốc đó là được. Những chuyện khác, ông không cần bận tâm. Tướng công nhà ta sẽ xử lý.”
Ai.
Lang trung tên Lý thúc lấy ra một bát thuốc, cũng không kiểm tra vết thương của Âu Dương Ngọc, trực tiếp đỡ đầu Âu Dương Ngọc lên, định đổ thuốc cho nàng uống. Thấy Âu Dương Ngọc không hợp tác, Lý thúc liền nói: “Mau đến giúp một tay, nhanh thôi.”
Tân nương nén ghê tởm tiến lên, đỡ Âu Dương Ngọc dậy, bóp cằm nàng, bảo Âu Dương Ngọc há miệng, thúc giục: “Nhanh lên, bảo nàng sớm siêu thoát đi.”
“Đến ngay đây.” Lý lang trung bưng bát thuốc, chuẩn bị cho Âu Dương Ngọc uống.
Ngay lúc này—
Rắc!
Âu Dương Ngọc đột nhiên mở to đôi mắt ác quỷ, nhìn chằm chằm hai người, đồng thời vươn tay nắm chặt cánh tay của họ.
Lý lang trung kinh hãi: “Ngươi…”
Tân nương cũng giật mình: “Ngươi giả bệnh…”
“Kẽo kẹt kẽo kẹt~”
Âu Dương Ngọc đột nhiên lộ ra nụ cười vô cùng lạnh lẽo: “Ta mà không giả bệnh, làm sao dụ các ngươi vào đây được. Các ngươi định cho ta uống thuốc độc à. Kẽo kẹt kẽo kẹt… Nhưng, các ngươi không còn cơ hội nữa rồi.”
Trong khoảnh khắc, Âu Dương Ngọc há to miệng máu, đột nhiên cắn vào cổ Lý thúc. Chỉ vài cái, đã ăn thịt Lý thúc.
“A!!!”
Tân nương phát ra tiếng thét thảm thiết, cố gắng giằng thoát tay Âu Dương Ngọc, nhưng phát hiện không thể giằng thoát được, cuối cùng trơ mắt nhìn Âu Dương Ngọc xé xác mình.
“Ngươi, ngươi không phải người…”
“Ta sớm đã không phải người rồi! Đều là các ngươi ép! Đều là các ngươi ép!!!”
“A!!”
Phịch!
Phịch!!
Trần Mặc đột nhiên cảm thấy oán niệm ngút trời.
Oán niệm trong cơ thể Âu Dương Ngọc tuôn trào như suối.
Trần Mặc biết… Âu Dương Ngọc đã biến thành quỷ.
Mở bảng điều khiển.
Nhìn thấy khung vàng.
Có thể thấy… sau lần lột xác này, Âu Dương Ngọc đã biến thành Kim Sắc Lệ Quỷ. Vừa vặn ứng với suy diễn 3: Người vợ biến thành Kim Sắc Lệ Quỷ.
Theo lý mà nói, một người oán niệm có lớn đến mấy, cũng không thể biến thành quỷ.
Chắc chắn còn có yếu tố nào khác.
Tuy nhiên, đây không phải là bản nguyên của Nhiếp Thanh Quỷ, mà là thông qua những trải nghiệm tương tự để oán niệm tái hiện.
Trần Mặc cũng không biết Nhiếp Thanh Quỷ còn có yếu tố tiềm ẩn nào khác.
Rất nhanh Trần Mặc nhớ đến suy diễn 4: Người vợ đã làm gì đó, biến thành Nhiếp Thanh Quỷ.
Âu Dương Ngọc hiện tại, vẫn giữ được ý thức của mình. Chưa bị Nhiếp Thanh Quỷ hoàn toàn chiếm giữ.
Nói cách khác, Nhiếp Thanh Quỷ vẫn chưa xuất hiện.
Cần phải đợi Âu Dương Ngọc tiếp tục khuếch đại oán niệm, đạt đến cấp độ của Nhiếp Thanh Quỷ. Mới có thể chống đỡ Nhiếp Thanh Quỷ xuất hiện.
Vậy thì, Âu Dương Ngọc rốt cuộc đã làm gì? Mới biến thành Nhiếp Thanh Quỷ?
Chỉ còn một bước cuối cùng.
Trần Mặc vừa kinh hãi vừa tràn đầy mong đợi.
Dù sao, chuyến này đến Nam Châu chủ yếu là để giúp Khương Hồng Nguyệt lấy lại Hồng Sắc Nguyệt Hoa, mà dung hợp Nhiếp Thanh Quỷ Vương, chính là bước đầu tiên.
Bước này, sắp đến rồi.
Nghĩ đến đây, Trần Mặc điều chỉnh hơi thở, chết lặng nhìn chằm chằm Âu Dương Ngọc.
Rắc rắc!
Tân nương đã chết.
Bị Âu Dương Ngọc ăn thịt.
“Kẽo kẹt kẽo kẹt~”
Âu Dương Ngọc như biến thành một người khác, đôi mắt trở nên đỏ ngầu vô cùng, phát ra tiếng cười lạnh lẽo đến cực điểm.
“Đều là ép buộc, đều là các ngươi ép buộc!”
“Kẽo kẹt kẽo kẹt~”
Khoảnh khắc tiếp theo, Âu Dương Ngọc khẽ bóp cổ tay, sợi xích sắt trên người liền đứt lìa.
Âu Dương Ngọc được tự do. Nhưng không rời khỏi ngôi nhà này. Mà là đến phòng khách lấy chổi, vào phòng tân hôn dọn dẹp. Dọn dẹp phòng tân hôn sạch sẽ tinh tươm. Mọi mùi hôi thối đều được quét sạch.
Ngoài ra, Âu Dương Ngọc còn đi tắm, thay một bộ hồng y mới, sau đó ngồi trước bàn trang điểm, đối diện gương đồng bắt đầu trang điểm.
Càng trang điểm, dung mạo của nàng càng dần trở nên trẻ trung.
Trần Mặc nhìn thấy cũng cảm thấy thần dị, nhưng liên tưởng đến việc đối phương dù sao cũng là một Kim Sắc Lệ Quỷ, việc khôi phục dung mạo hoàn toàn không thành vấn đề.
Không lâu sau, Âu Dương Ngọc đã khôi phục dung mạo ban đầu, thậm chí còn trở nên quyến rũ động lòng người hơn trước.
Âu Dương Ngọc nhìn mình trong gương, lại bật cười.
“Hì hì, đàn ông đều thích dung mạo đẹp. Đều là đàn ông chó má. Đáng ghét vô cùng.”
“Nếu không vì ngươi, ta năm xưa sao lại thành bà lão. Cuối cùng… ngươi lại lấy oán báo ân, lấy sắc đẹp mà đánh giá người, thật đáng ghét.”
Xì!
Trần Mặc nghe câu thứ hai, trong lòng lạnh toát.
Giọng nói này, rõ ràng đã thay đổi.
Câu đầu tiên, là giọng của Âu Dương Ngọc.
Câu thứ hai, thì không phải.
Hơn nữa thông tin trong câu thứ hai cũng không khớp với nơi này. Dù sao Trần Mặc đã quan sát lâu như vậy, chưa từng phát hiện Âu Dương Ngọc biến xấu vì Âu Dương Lộ.
Đó là… giọng của Nhiếp Thanh Quỷ?
Nói cách khác… ảnh hưởng của Nhiếp Thanh Quỷ đối với Âu Dương Ngọc càng lúc càng lớn, sắp xuất hiện rồi?
Trần Mặc nín thở, tiếp tục nhìn xuống.
Có lẽ biết Âu Dương Ngọc chỉ còn một bước cuối cùng, sẽ hoàn thành Oán Niệm Khoách Tăng… Nhiếp Thanh Quỷ sắp xuất hiện.
Tim Trần Mặc đập nhanh hơn rất nhiều.
Hắn cân nhắc những việc mình cần làm sau khi gặp Nhiếp Thanh Quỷ:
Thứ nhất, tốt nhất là có thể hỏi ra nơi cất giữ nguyên thi nguyên hồn của Nhiếp Thanh Quỷ. Điều này vô cùng quan trọng đối với việc hắn sửa đổi dung hợp. Dù sao, sửa đổi dung hợp đạo hạnh của một Nhiếp Thanh Quỷ, Nguyên Giải Tinh Hoa của hắn chưa chắc đã đủ. Nhưng nếu có thể có được Nguyên Giải Tinh Hoa của nguyên thi nguyên hồn Nhiếp Thanh Quỷ, thì hẳn là đủ.
Ngoài ra, Nhiếp Thanh Quỷ có khả năng tách nguyên thi nguyên hồn và oán niệm, tìm được nguyên thi nguyên hồn mới có thể đảm bảo việc dung hợp không xảy ra bất trắc.
Thứ hai, hắn có cách đối phó với Nhiếp Thanh Quỷ. Dù không được cũng có mẹ nuôi giáng lâm, không cần hoảng sợ. Hơn nữa Trần Mặc cảm thấy mình chưa chắc đã cần dùng đến cách đó, hắn cũng có thể tự mình cố gắng thử xem sao.
Sau khi xác định lại suy nghĩ của mình, Trần Mặc mới gạt bỏ tạp niệm, tiếp tục nhìn Âu Dương Ngọc.
Không lâu sau—
Bốp.
Cánh cửa sân bị đẩy ra.
Hẳn là Âu Dương Lộ và Âu Dương Cổ đi làm về, còn truyền đến tiếng đối thoại của hai người.
“Ê? Tiểu Lộ, con không thấy gần đây công tử bọn họ không thấy đâu sao?”
“Công tử có thể đã dẫn người về núi rồi. Vài ngày nữa con sẽ dẫn A Lan lên núi tìm công tử, mời công tử bọn họ đều đến nhà ở.”
“Như vậy rất tốt. Chỉ là công tử bọn họ quen thuộc với Tiểu Ngọc, nếu để công tử biết tình cảnh của Tiểu Ngọc, e rằng sẽ trách mắng chúng ta.”
“Vậy thì tìm cơ hội xử lý Tiểu Ngọc đi, một lần là xong. Cũng sẽ không bị phát hiện nữa.”
“Được. Cũng nên để Tiểu Ngọc đi rồi. Con và Tiểu Lan cũng có thể sống yên ổn. Ta đi nấu cơm, con đi chăm sóc Tiểu Lan cho tốt.”
“A Lan, ta về rồi.” Âu Dương Lộ đặt cuốc và nông cụ xuống, bước vào nhà tìm A Lan. Nhưng không tìm thấy, ngược lại phát hiện cửa phòng của Âu Dương Ngọc không đóng, liền tò mò đến xem.
Ê?
Âu Dương Lộ đi đến cửa phòng, nhìn thấy trong phòng đã煥然一新. Còn có một mùi hương liệu thoang thoảng, lập tức cảm thấy sảng khoái. Ngay sau đó lại nhìn thấy Âu Dương Ngọc đang ngồi trước bàn trang điểm trang điểm, lập tức tò mò.
“Tiểu Ngọc, nàng sao lại…”
Âu Dương Lộ còn chưa nói hết lời, đã nhìn thấy qua gương một khuôn mặt diễm lệ động lòng người, lập tức hít một hơi khí lạnh. Thậm chí còn bị mê hoặc.
Ngay lúc này, Âu Dương Ngọc quay đầu lại, cười duyên dáng: “Tướng công, chàng về rồi à. Vừa rồi A Lan dẫn Lý lang trung đến khám bệnh cho thiếp, đã chữa khỏi cho thiếp rồi đó.”
Nói xong, Âu Dương Ngọc còn đứng dậy, xoay một vòng, “Tướng công nhìn thiếp bây giờ thế này, có còn đẹp không?”
Âu Dương Lộ nhìn đến mắt trợn tròn, ngay sau đó lộ ra nụ cười: “Đẹp, đây mới là Tiểu Ngọc mà ta quen biết.”
Hừ.
Âu Dương Ngọc hừ một tiếng: “Vậy tướng công trước đây còn đối xử với Tiểu Ngọc như vậy.”
Âu Dương Lộ dừng lại một chút, sau đó như thể đã hạ quyết tâm điều gì đó, nở một nụ cười: “Ai, thật ra không phải tướng công cố ý xa lánh nàng. Mà là tướng công sợ nàng có chuyện gì. Những ngày qua, tướng công khắp nơi tìm danh y, chính là hy vọng có thể chữa khỏi bệnh cho nương tử. Để nương tử hồi phục. Ta còn dặn A Lan cũng đi tìm lang trung nữa. Này, A Lan làm việc nhanh nhẹn, vẫn không làm ta thất vọng.”
Âu Dương Ngọc nhìn Âu Dương Lộ: “Nói như vậy, A Lan tìm lang trung đến khám bệnh cho thiếp, vẫn là ý của tướng công sao?”
Âu Dương Lộ cười nói: “Chẳng phải sao. Ta và A Lan trước đây đều mong Tiểu Ngọc sớm khỏe lại.”
Nói rồi, Âu Dương Lộ liền tiến lên kéo lấy bàn tay mềm mại của Âu Dương Ngọc: “Những ngày qua, để Tiểu Ngọc chịu khổ rồi. Sau này ta đảm bảo sẽ đối xử tốt với nàng, cùng nàng bạc đầu giai lão. Những khổ sở Tiểu Ngọc đã chịu, ta sẽ đền bù gấp mười, đối xử tốt với Tiểu Ngọc gấp mười lần.”
Vừa nói, Âu Dương Lộ liền ôm lấy Âu Dương Ngọc.
Âu Dương Ngọc không từ chối, còn phát ra nụ cười quyến rũ: “Tướng công đừng như vậy mà. Tiểu Ngọc ngại lắm.”
“Ha ha ha, chúng ta là vợ chồng ân ái, có gì mà ngại. Ngày xưa chúng ta còn chưa động phòng, hôm nay chính là ngày hoa hảo nguyệt viên. Chúng ta liền động phòng đi.”
Âu Dương Lộ cười hì hì, ôm lấy Âu Dương Ngọc liền lên giường, hôn loạn xạ.
Hôn mãi, Âu Dương Lộ bỗng dừng lại.
Đột nhiên ngẩng đầu lên, kinh hãi nhìn thấy mình đang ôm một bộ xương khô.
“A!!!”
Âu Dương Lộ sợ đến giật mình, trực tiếp lăn xuống giường, mặt đầy kinh hoàng: “Ngươi, ngươi, ngươi…”
Ngay lúc này, Âu Dương Ngọc từ từ kéo lại y phục, ngồi dậy, lần nữa khôi phục dung mạo xinh đẹp động lòng người, cười duyên dáng: “Tướng công, chàng sao vậy?”
Âu Dương Lộ chớp chớp mắt, lần nữa nhìn lại, phát hiện quả thật là một mỹ nhân xinh đẹp động lòng người.
Âu Dương Ngọc mắt như tơ liễu nói: “Tướng công, mau đến động phòng đi.”
Sau trải nghiệm vừa rồi, Âu Dương Lộ đã không còn tâm trí nữa, còn một trận sợ hãi, liền đứng dậy nói: “Lần sau đi. Ta đi tìm A Lan. Đúng rồi, A Lan đâu rồi?”
Âu Dương Ngọc ngoắc ngoắc ngón tay về phía Âu Dương Lộ: “Tướng công chàng lại đây, thiếp nói cho chàng biết.”
Âu Dương Lộ cứng đầu đi tới: “Mau nói đi.”
Âu Dương Ngọc ghé sát tai Âu Dương Lộ, từng chữ từng câu nói: “A Lan… bị ta ăn rồi.”
Xì!
Âu Dương Lộ kinh hãi, đột nhiên lùi lại hai bước: “Ngươi, ngươi nói gì?”
Khặc khặc khặc.
Âu Dương Ngọc cười duyên dáng: “Còn cả Lý lang trung kia nữa, cũng bị ta ăn rồi. Ta không phải người nữa rồi, làm người có gì tốt đâu, các ngươi những tên đàn ông chó má chỉ biết lấy sắc đẹp mà đánh giá người.”
“Ngươi, ngươi…” Âu Dương Lộ sợ đến mức ngồi bệt xuống đất, không ngừng lùi về phía sau.
Sau đó, Âu Dương Lộ nhìn thấy ánh mắt của Âu Dương Ngọc trở nên đỏ ngầu, còn mọc ra móng tay dài đỏ tươi, miệng há ra lộ ra hàm răng nanh nhọn hoắt.
“A!!”
Âu Dương Lộ sợ đến mức hét lên.
Rắc.
Âu Dương Ngọc bước một bước đến trước mặt Âu Dương Lộ, trực tiếp thò tay vào hốc mắt đối phương, móc ra hai con mắt của đối phương.
“A!!!”
Âu Dương Lộ như chó hoang điên cuồng lăn lộn trên đất.
Âu Dương Ngọc lại cầm hai con mắt đùa nghịch, cười nói: “Ngươi không phải thích lấy sắc đẹp mà đánh giá người sao, thấy ta khôi phục dung mạo, liền bắt đầu giả dối, còn muốn cùng ta động phòng. Đàn ông chó má. Ta liền móc mắt ngươi ra. Ha ha ha.”
“Ngươi, cũng đi chết đi!”
Nói xong, Âu Dương Ngọc cầm lấy chiếc kéo trên bàn trang điểm, đâm liên tiếp vào Âu Dương Lộ.
Phụt phụt!
Âu Dương Lộ, cứ như vậy bị đâm chết.
Phịch!
Phịch!
Trần Mặc thông qua Cảm Tri Chi Lực nhạy bén, đột nhiên cảm nhận được… oán khí của Âu Dương Ngọc bắt đầu bùng nổ điên cuồng.
Thứ kia, sắp xuất hiện rồi.
Giọng nói của Âu Dương Ngọc cũng đã thay đổi.
“Ha ha ha. Ta Trang Hiểu Nguyệt trăm năm trước tự trói buộc mình, tự phong trăm năm, nay cuối cùng cũng sắp phá kén hóa bướm rồi. Nhưng, ta còn thiếu chút gì đó.”
Ngay lúc này, Âu Dương Cổ đang ở nhà bếp nghe thấy tiếng hét, liền xông vào, nhìn thấy Âu Dương Lộ nằm trên đất trong phòng, lập tức lao tới bi thương kêu: “Tiểu Lộ ơi.”
Âu Dương Lộ đã chết.
Mặc cho Âu Dương Cổ kêu gọi thế nào, cũng vô ích.
Âu Dương Cổ đột nhiên ngẩng đầu lên, căm hận nhìn chằm chằm Âu Dương Ngọc: “Tiểu Ngọc, sao con có thể giết chết tướng công của mình? Hắn là tướng công của con mà.”
“Tướng công? Ha ha ha, ngươi điên rồi sao? Đến bây giờ còn chưa tỉnh táo?” Âu Dương Ngọc ngồi trước bàn trang điểm, cầm lược chải tóc từng nhát.
Giọng nói nàng phát ra, đã không còn là của Âu Dương Ngọc nữa.
Mà là… của Nhiếp Thanh Quỷ.
Trần Mặc đã cảm nhận được.
Ngay lúc này, Trần Mặc, bóng đen vẫn đứng bên cửa sổ, thò tay ra ngoài cửa sổ, bắn tín hiệu.
Âu Dương Ngọc lại như không biết gì, không thèm nhìn Trần Mặc, mà tiếp tục chải tóc.
Một lát sau, Âu Dương Ngọc mới từ từ quay đầu lại, nhìn Âu Dương Cổ: “Ngươi còn sống trong giấc mơ đẹp đẽ của mình sao? Tỉnh lại đi!”
Ầm!
Trong mắt Âu Dương Ngọc đột nhiên bắn ra một luồng ánh sáng đỏ ngầu.
Thần sắc của Âu Dương Cổ bị ảnh hưởng, từ từ cuối cùng cũng hiểu ra.
Sau đó, Âu Dương Cổ liền thất thần lẩm bẩm: “Thì ra, ta đã chết từ lâu rồi… là chủ nhân đã cho ta một giấc mơ. Tiểu Lộ cũng chết rồi… thì ra tất cả đều là mơ. Một giấc mộng lớn hóa thành hư không…”
Nói rồi, vừa khóc vừa cười.
Âu Dương Cổ đi đến trước mặt Âu Dương Ngọc, đột nhiên quỳ xuống: “Âu Dương Cổ, bái kiến chủ nhân.”
Âu Dương Ngọc nói: “Ta giữ ngươi lại, chính là để lấy cương văn trong cơ thể ngươi. Giúp ta hoàn thành bước đầu tiên của việc phá kén.”
Nói xong, Âu Dương Ngọc giơ tay, từ từ đặt lên đầu Âu Dương Cổ: “Ai, khoảnh khắc tỉnh mộng, chính là lúc ngươi hoàn toàn tiêu vong. Năm xưa, bộ
Đề xuất Tiên Hiệp: Bắt Đầu Trở Thành Thủ Tọa, Đánh Dấu Cực Đạo Đế Binh!