**Chương 132: Đột nhiên khế ước**
Lâm Tiểu Mãn khẽ thở phào, xem ra tình hình không đến nỗi quá nghiêm trọng, bọn họ chỉ là đi cùng làm nhiệm vụ để tích lũy kinh nghiệm mà thôi.
"Các đệ tử, chia thành mười tốp xuất phát, thứ tự đã được gửi đến thân phận ngọc bài của chư vị. Xin đúng giờ xuất phát." Lâm Tiểu Mãn lấy ra thân phận ngọc bài của mình xem xét, quả nhiên trên đó ghi: "Phù phong ngoại môn đệ tử Lâm Tiểu Mãn, nhóm thứ năm." Thời gian và địa điểm tập hợp được ghi rõ, chính xác là một tháng sau. Xem ra, khoảng thời gian đó sẽ trôi qua rất nhanh.
Trên đường trở về, nàng nhận được tin tức từ Vương Điềm Điềm và những người khác, phát hiện Phù phong đều xuất phát ở nhóm thứ năm, trong khi Trận phong thì ở nhóm thứ ba, còn Đan phong lại thuộc nhóm thứ hai. Không biết sáu, bảy, tám, chín, mười lượt sau đó đều là những ai.
Lâm Tiểu Mãn cũng không bận tâm nhiều đến chuyện đó. Một tháng sắp tới, nàng phải tranh thủ thời gian vẽ thêm một ít phù lục, đặc biệt là Hồi xuân phù. Đương nhiên, một vài Phù lục công kích khác cũng phải vẽ nhiều hơn. Tóm lại, nàng cần chuẩn bị càng nhiều càng tốt.
Vì thế, Lâm Tiểu Mãn cố ý chạy tới đổi lấy một đống lớn phù chỉ và phù mực. Trong những ngày chuẩn bị cho chuyến đi này, nàng mới thực sự cảm nhận được không khí hồi hộp. Mọi người đều vội vã đi lại, không còn cái vẻ mặt tươi cười nhàn nhã như trước kia, thậm chí trên đường gặp mặt cũng chỉ chào hỏi đôi câu.
Gặp tình hình này, ngay cả Lâm Tiểu Mãn vốn dĩ bình tĩnh cũng không khỏi trở nên căng thẳng theo, dường như mọi chuyện không hề nhẹ nhàng như nàng vẫn nghĩ. Bởi vậy, Lâm Tiểu Mãn cố ý chạy tới nhà ăn mua linh diện màn thầu đủ dùng cho một tháng, chuẩn bị trong tháng này sẽ chỉ gặm màn thầu mà thôi.
Trở lại viện tử của mình, Lâm Tiểu Mãn liền ngã nhào lên bàn vẽ phù. Đợi đến trước khi Vương Điềm Điềm xuất phát, nàng đã đưa cho đối phương một đống Hồi xuân phù, Hỏa cầu phù, Bụi gai phù và các phù lục khác.
"Tiểu Mãn, tốt quá rồi! Ta đang lo không thể mua thêm nhiều phù lục đây." Vương Điềm Điềm mừng rỡ khôn xiết, vội vàng tiếp nhận, đưa linh thạch cho Lâm Tiểu Mãn, rồi lại lấy ra một cái Trận bàn.
"Đây là Trận pháp do chính ta tự tay bố trí, mặc dù không cường đại, nhưng có thể phát huy tác dụng phòng ngự nhất định, ngươi thử xem sao."
Lúc này, Lâm Tiểu Mãn sẽ không từ chối bất cứ thứ gì, bởi có thêm một thủ đoạn phòng ngự liền có thêm một thủ đoạn bảo mệnh.
"Tốt, tạ ơn."
Chờ đưa tiễn Vương Điềm Điềm và Lý Thanh Nguyệt, Lâm Tiểu Mãn liền càng không bước chân ra khỏi cửa, tập trung tinh thần vẽ phù. Phù lục trong túi trữ vật cũng ngày càng chất chồng lên. Phù lục không sợ nhiều, nàng là một Phù tu, lấy Phù lục bàng thân, đương nhiên là càng nhiều càng tốt.
Bận rộn như vậy cho đến khi gần đến thời gian xuất phát, Lâm Tiểu Mãn đã chuẩn bị mọi thứ thỏa đáng, ngay cả Phòng ngự pháp y cũng đã mặc vào trước, muốn mọi lúc không rời thân.
"Đoàn tử, ta phải đi xa nhà một chuyến rồi, đoán chừng phải rất lâu mới trở về, một mình ngươi ở nhà như thế nào?"
"Meo." Đoàn tử ngẩng đầu nhìn nàng, nghiêng đầu suy nghĩ một lát, đột nhiên tiến lên lay lay ống tay áo Lâm Tiểu Mãn.
"Meo!" Lâm Tiểu Mãn kinh ngạc, "ngươi muốn theo ta đi?"
"Meo." Mặc dù không rõ vì sao Đoàn tử đột nhiên lại kiên quyết như vậy, nhưng nếu nàng đã muốn đi thì cứ đi.
"Tốt, vậy thì cùng đi thôi, nhưng là, thực lực của ta bây giờ quá yếu, có lẽ không bảo vệ được ngươi, ngươi......"
Đột nhiên liền thấy tử nhãn của Đoàn tử lóe ra quang mang, Lâm Tiểu Mãn chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, liền cảm thấy một luồng quang mang chói mắt từ trên thân Đoàn tử dâng lên, lao thẳng về phía mình, cuối cùng chui vào trán nàng.
"Ân?" Lâm Tiểu Mãn vô thức sờ sờ trán mình, cảm giác được một cỗ khí tức thanh lương, trong nháy mắt chỉ cảm thấy đầu óc trở nên thanh tỉnh lạ thường. Đồng thời, một cỗ linh lực cường đại lập tức quán thâu vào thể nội, khiến Lâm Tiểu Mãn không nhịn được đau đớn mà kêu lên một tiếng.
Linh lực tăng vọt, cảm giác kinh mạch trong cơ thể phảng phất muốn bạo liệt. Nàng không màng đến những thứ khác, vội vàng khoanh chân ngồi xuống tu luyện, cố gắng dẫn dắt linh lực trong thể nội lưu chuyển. Linh lực trong đan điền ngày càng nhiều, ngày càng sung mãn, cuối cùng đến một thời khắc, linh lực đột phá đến một tầng nào đó, rốt cục phá vỡ ngăn cách giữa Luyện Khí kỳ tầng bảy và tầng tám, thành công tấn cấp Luyện Khí kỳ tầng tám, sau đó tiếp tục tăng tiến, đến một cảnh giới nào đó rồi ổn định lại.
Hồi lâu sau, Lâm Tiểu Mãn mở mắt ra, thở phào một hơi, không nhịn được vui mừng.
"Đoàn tử, Đoàn tử!" Quay đầu nhìn bốn phía, nhưng không thấy bóng dáng Đoàn tử, Lâm Tiểu Mãn hô hai tiếng, đột nhiên cảm giác được cổ tay trái truyền đến một cảm giác nóng rực, vội vàng nhìn lại.
Đã thấy cổ tay trái mình có một đạo ấn ký hình mèo màu trắng, chính là hình dáng của Đoàn tử, cặp tử nhãn kia trông rất sống động. Sau một khắc, một đạo quang mang hiện lên, Đoàn tử xuất hiện trước mắt nàng, trong hình dạng thực thể.
"Tiểu Mãn." Một giọng nữ mang theo ý cười vang lên trong đầu Lâm Tiểu Mãn. Lâm Tiểu Mãn mừng rỡ khôn xiết, trước kia vốn không thể hiểu, phải dựa vào đoán tiếng mèo kêu, giờ phút này nghe thấy lại có thể rõ ràng biết là nói gì.
"A ha ha ha, Đoàn tử, ta có thể nghe hiểu lời ngươi nói!" Lâm Tiểu Mãn cao hứng ôm chặt lấy Đoàn tử, "Chúng ta đã ký kết khế ước rồi sao? Thành công rồi ư? Đây là loại khế ước gì vậy? Sao ta chưa từng thấy bao giờ?"
"Ta cũng không biết, là đột nhiên xuất hiện trong đầu ta, có lợi cho cả ngươi và ta mà."
Lâm Tiểu Mãn cười hì hì xoa đầu nàng: "Ừm, cảm ơn Đoàn tử, ngươi xem, ta đã đột phá rồi. Ngươi thật lợi hại!"
Vừa khế ước xong đã đột phá đến Luyện Khí kỳ tầng tám, đây đều là công lao của Đoàn tử a.
"Hì hì, Tiểu Mãn cũng thật lợi hại." Đoàn tử ghé vào lòng Lâm Tiểu Mãn, thoải mái cọ cọ tay nàng.
Lâm Tiểu Mãn nhìn bầu trời, sắc mặt chợt biến: "Hỏng bét! Sắp đến giờ xuất phát rồi!"
Cũng may lần đột phá này nàng không mất nhiều thời gian, nếu không thì sẽ thật sự đến trễ. Lâm Tiểu Mãn vội vàng ôm Đoàn tử chạy ra ngoài, sau đó liền phát hiện tốc độ của mình đã nhanh hơn không ít, đồng thời cảm thấy trong lòng ngực chợt nhẹ bẫng.
"Ta trước đi ngủ đây." Đoàn tử hóa thành một đạo hào quang màu tím, chui vào ấn ký trên cổ tay nàng.
Lâm Tiểu Mãn sờ sờ cổ tay, khóe miệng nàng tràn ngập ý cười, vui vẻ một đường lao vùn vụt tới Luyện võ tràng. Khi đến nơi, mọi người đã tập hợp đông đủ. Lâm Tiểu Mãn giật nảy mình, vội vàng chạy đến đội ngũ mà mình đã nhận được. Người đứng ở vị trí cao nhất nhìn Lâm Tiểu Mãn, không nói gì nhưng lại khiến Lâm Tiểu Mãn cảm thấy tê dại cả da đầu, uy áp thật quá mạnh!
Lâm Tiểu Mãn vội vàng đứng vững, xếp hàng lên Phi thuyền. Lên tới thuyền, Lâm Tiểu Mãn mới tìm được Vương Mộc Sâm. Đối phương vừa thấy nàng đã kinh ngạc đến nỗi mở to hai mắt, tay chỉ về phía nàng.
"Ngươi ngươi ngươi…… Ngươi chuyện gì xảy ra?"
Lâm Tiểu Mãn cười khẽ, khẽ nhún vai: "Cơ duyên xảo hợp thôi."
Vương Mộc Sâm một hồi lâu mới cất được tiếng nói: "Ngươi đây cũng quá nhanh đi, vậy mà đã đột phá rồi!" Mới đó mà đã bao lâu đâu, cho dù là Thiên phú Tam linh căn cũng không nhanh đến thế. Vương Mộc Sâm thậm chí còn muốn hoài nghi có phải lúc khảo thí linh căn, Lâm Tiểu Mãn đã xảy ra sai sót hay không.
"Cho ngươi này, ta vẽ thêm một ít phù. Hỏa cầu phù thì ngươi chắc chắn có rồi, đây đều là Hồi xuân phù, Bụi gai phù, Huyễn ảnh phù và Ngủ yên phù."
Vương Mộc Sâm lập tức bị chuyển dời sự chú ý, vội vàng tiếp nhận số Phù lục Lâm Tiểu Mãn đưa cho, cười hì hì nói: "Ta thật quá cần những thứ này, Đa tạ Lâm sư tỷ!"
Lâm Tiểu Mãn không nói gì, chỉ liếc nhìn hắn một cái, tiếp nhận linh thạch hắn đưa tới: "Lần này săn giết yêu thú, nếu ngươi gặp được những con tốt, nhớ giúp ta giữ lại thịt yêu thú nhé, yêu thú cấp ba ta đều muốn hết đấy."
"Tốt, hiểu rồi, không vấn đề!" Vương Mộc Sâm vỗ ngực cam đoan. Hắn ta cũng muốn bắt đầu ăn thử, hắn hoài nghi Lâm Tiểu Mãn đột phá nhanh như vậy là bởi vì thường xuyên ăn thịt yêu thú.
Đề xuất Voz: Cứu gái đụng xe và câu chuyện tình buồn