**Chương 334: Đoàn Tử Xuất Quan Rồi**
Lâm Tiểu Mãn bây giờ đã có thể dễ dàng vẽ ra Địa Giai trung cấp Phù Lục, nhưng Tinh Thần Lực của nàng đã sớm đột phá đến Kết Đan hậu kỳ, chỉ là tu vi lại mãi ở trạng thái Kết Đan sơ kỳ. Dù Tinh Thần Lực của nàng có thể chống đỡ, nhưng Linh Lực lại không đủ, từ đầu đến cuối vẫn không thể vẽ ra một trương Địa Giai cao cấp Phù Lục. Cho nên, hiện tại việc chủ yếu nhất là tu luyện, đề cao tu vi, ít nhất cũng phải đột phá đến Kết Đan trung kỳ.
Lâm Tiểu Mãn trước đó tại đỉnh Lạc Hà Phong đốn ngộ, kỳ thực đã cảm nhận được tu vi buông lỏng, đúng là thời điểm tuyệt hảo để chuẩn bị đột phá. Thế là, Lâm Tiểu Mãn mỗi ngày gia tăng thời gian tu luyện, đồng thời rút ngắn thời gian vẽ bùa. Bây giờ, nàng đối với Phù Lục nhu cầu không nhiều, không ra khỏi tông môn, chỉ cần đảm bảo đủ lượng Phù Lục cho những sự kiện đột phát là được. Mà hiện nay nàng lại không thể có đột phá trên Phù Chú, cho nên chỉ ngẫu nhiên vẽ chút Địa Giai trung cấp Phù Lục, hoặc là Cổ Phương Phù Lục, chỉ để nâng cao tỷ lệ thành Phù mà thôi.
Nàng cố ý trồng Linh Mạch ngay dưới căn nhà của mình, cho nên Linh Khí trong phòng cũng là nồng đậm nhất. Mỗi ngày, nếu không tu luyện thì vẽ bùa, ngẫu nhiên ra ngoài đỉnh núi ngắm hoàng hôn ráng chiều, dạo quanh núi ngắm nhìn Linh Thực, Linh Quả của mình, thời gian trôi qua, thật đúng là sảng khoái tự tại.
Thời gian an ổn thảnh thơi trôi đi thật nhanh, thoáng chốc Lâm Tiểu Mãn bế quan tu luyện trong núi đã ba năm. Trong ba năm này, tu vi của nàng một đường tiến bộ, gần đây rốt cục cảm nhận được ngưỡng đột phá. Lâm Tiểu Mãn mừng rỡ không thôi, hận không thể một mạch Bế Quan chuyên chú tu luyện, trực tiếp đột phá.
Chỉ là, Bế Quan cũng không có tác dụng lớn. Kỳ thực nửa năm trước, nàng đã cảm nhận được điểm giới hạn này, phảng phất chỉ sau một khắc là có thể đột phá, nhưng lại mãi không thể vượt qua được cảm giác đó. Bế Quan nửa năm, cũng vẫn không có tiến triển gì, nàng dứt khoát xuất quan, thường xuyên chạy lên đỉnh núi ngắm hoàng hôn ráng chiều, quyết định buông lỏng tâm tình, sống tự tại hơn, không gò bó.
Ngày này, nàng vừa định bụng nghĩ, có nên tìm cơ hội ra ngoài Lịch Luyện một phen không? Phải chăng đột phá cần phải thông qua chiến đấu bên ngoài? Đột nhiên, cảm giác cổ tay nóng lên, Lâm Tiểu Mãn hai mắt sáng rực, vội vàng cúi đầu nhìn lại, mừng rỡ không thôi.
“Đoàn Tử? Là ngươi muốn tỉnh rồi sao?”
“Meo ~”
Rất nhanh, trong đầu liền vang lên thanh âm quen thuộc, Lâm Tiểu Mãn vui sướng nhảy cẫng lên, “Ha ha ha, tốt quá, ngươi rốt cục tỉnh rồi!”
Sau một khắc, nàng liền cảm giác Linh Lực cuồn cuộn trong thể nội, đồng thời Tinh Thần Lực cũng bắt đầu tuôn trào. Lòng Lâm Tiểu Mãn chợt đập mạnh, loại cảm giác quen thuộc này. Nàng nhớ tới, trước đây cũng từng có. Đây là Đoàn Tử đột phá, mà nàng – người Khế Ước với Đoàn Tử – cũng được hưởng lợi lây.
Sau một khắc, nàng bất chấp những điều khác, bởi vì Linh Lực cuồn cuộn trong thể nội rất nhanh đã phá vỡ tầng bình chướng tưởng chừng không thể phá vỡ kia. Nàng rốt cục đột phá rồi!
Lâm Tiểu Mãn lập tức ngồi xếp bằng xuống, dẫn dắt Linh Lực trong cơ thể du tẩu trong Kinh Mạch, từng chút một dẫn dắt, Linh Lực trong Đan Điền càng ngày càng nhiều. Cảm thụ được Linh Lực gia tăng trong thể nội, Lâm Tiểu Mãn mừng rỡ không thôi.
Không biết qua bao lâu, Lâm Tiểu Mãn lại mở mắt ra, vậy mà vừa vặn nhìn thấy một vầng ráng chiều treo trên chân trời, đẹp đến lạ thường. Nàng nhịn không được cong môi, cảm thụ được Linh Lực bành trướng trong thể nội, nụ cười càng thêm sâu sắc.
“Ha ha ha ha, rốt cục đột phá!”
May mắn là có Đoàn Tử! Nàng quả thật là hưởng lợi lớn, nhờ có Đoàn Tử, nàng rốt cục đột phá đến Kết Đan trung kỳ, đồng thời Tinh Thần Lực cũng tăng trưởng một bậc. Hiện tại, nếu để cho nàng lại đến vẽ Địa Giai trung cấp Phù Lục, thì tỷ lệ thành Phù tuyệt đối có thể nâng cao không ít, thậm chí thử vẽ Địa Giai cao cấp Phù Lục cũng không phải là không thể thử.
“Đoàn Tử, Đoàn Tử?” Lâm Tiểu Mãn vốn còn tưởng rằng Đoàn Tử vẫn ở trong Ấn Ký, đột nhiên cảm ứng được khí tức quen thuộc phía sau, vội vàng quay đầu nhìn lại.
“Oa, Đoàn Tử, ngươi thay đổi rồi, nhìn thật đẹp nha!” Lâm Tiểu Mãn hai mắt sáng rực, nhìn chú mèo lớn toàn thân trắng như tuyết đang tiến đến với những bước chân tao nhã. Đôi mắt tím kia càng thêm thâm thúy, thật đẹp đến say lòng người.
“Meo ~” Đoàn Tử hiển nhiên cũng rất vui mừng, trong quá trình tiến đến, thân thể chậm rãi thu nhỏ lại về hình dáng ban đầu, chỉ là bộ lông càng trắng như tuyết, sáng lấp lánh. Chỉ một lần nhảy vọt đã vào lòng Lâm Tiểu Mãn.
“Tiểu Mãn, ta rất nhớ ngươi nha.”
“Ta cũng nhớ ngươi! Đoàn Tử nhà ta lại mạnh thêm rồi, thật lợi hại nha! Nhờ có ngươi, ta cũng đột phá rồi!” Lâm Tiểu Mãn ôm chặt lấy nàng, xoa mạnh mấy cái, hưng phấn nói, “Đúng rồi, nhìn thấy không, nơi này gọi Lạc Hà Phong, sau này sẽ là căn nhà thật sự của chúng ta. Cả tòa núi này đều đã được ta thuê lại, chờ sau này ta đột phá đến Nguyên Anh Kỳ, tòa núi này sẽ hoàn toàn thuộc về chúng ta.”
Nàng vừa nói vừa ôm Đoàn Tử đứng dậy, chuẩn bị thật tốt dẫn Đoàn Tử đi dạo một vòng căn nhà của bọn họ.
“À đúng rồi, vốn ta còn săn được một con U Ảnh Long Ngư Thất Giai, vẫn định chờ ngươi tỉnh lại thì ăn. Đáng tiếc thời gian quá lâu, ta sợ để lâu sẽ ảnh hưởng đến hương vị, thế là ta và Bạch Bạch đã ăn trước rồi.” Lâm Tiểu Mãn vừa nói vừa vuốt ve chú mèo trong ngực, cười hì hì, “Nhưng không cần lo lắng đâu, ta đã nói với Thư Ngôn rồi, nếu nàng ấy ở bên ngoài gặp được Yêu Thú loài cá Thất Giai, sẽ giúp ta mang về, ta sẽ mua lại của nàng ấy.”
Trên đường đi, Lâm Tiểu Mãn vừa cùng Đoàn Tử giới thiệu nhà mới của bọn họ, vừa kể mấy năm này đã xảy ra những chuyện gì. Cả người nàng hưng phấn không tả xiết. Đoàn Tử giờ đã có thể trực tiếp nói tiếng người, giọng điệu đáng yêu vô cùng, khiến Lâm Tiểu Mãn không kìm được mà nói thêm nhiều hơn.
“Ha ha ha, đợi chút nữa chúng ta sẽ chúc mừng Đoàn Tử xuất quan, chúc mừng ta đột phá! Chúng ta sẽ có một bữa tiệc lớn, ăn suốt ba ngày ba đêm thì sao?”
“Chi chi ~” Bạch Bạch nghe nói thế, lập tức hưng phấn nhảy cẫng lên, nhảy nhót khắp các cây ăn quả trên núi, còn hăng hái giới thiệu cho Đoàn Tử quả nào ngon, quả nào ngọt hơn. Đoàn Tử ở trong ngực Lâm Tiểu Mãn không bao lâu, liền cũng không chịu được nữa, liền nhảy ra ngoài cùng Bạch Bạch chạy chơi trong rừng, thỉnh thoảng lại chạy về chơi với Lâm Tiểu Mãn.
“Tiểu Mãn, nơi này thật là nhà mới của chúng ta sao? Thật đẹp và rộng nha, ta rất thích.” Đoàn Tử cũng không nghĩ tới mình ngủ một giấc tỉnh lại, vậy mà lại đổi sang một ngọn sơn phong lớn như vậy làm nhà, rộng hơn sân nhỏ trước đây rất nhiều, có thể tùy ý vui đùa. Mà lại trên núi viện tử cũng nhiều hơn, Tiểu Mãn còn cố ý chuẩn bị cho nàng một ổ mới, ấm áp vô cùng, thật thoải mái.
“Đương nhiên, về sau chúng ta có thể ở đây thật dài thật lâu nha.”
“Meo ~ tốt quá!”
Một người, một mèo, một chuột ở trên núi chơi quên cả lối về. Lâm Tiểu Mãn thậm chí đều không màng đến niềm vui vừa đột phá của mình. Chờ chơi chán liền trở về chuẩn bị một nồi lớn thức ăn để ăn mừng Đoàn Tử xuất quan. Nàng bày ra lẩu, đồ nướng, thịt nướng cùng các món xào, dù sao khẩu vị của mấy người họ đều lớn, hoàn toàn có thể ăn hết.
“Đến thử xem, đây là Hầu Tử Tửu và Bạch Ngọc Linh Tửu, xem ngươi thích loại nào.” Nàng kỳ thực vẫn là thích uống Bạch Ngọc Linh Tửu hơn, nhưng Bạch Bạch thích Hầu Tử Tửu. Trần Thư Ngôn và những người khác cũng thích Hầu Tử Tửu hơn, cảm thấy loại rượu này mãnh liệt hơn một chút, có cảm giác.
Đoàn Tử híp mắt uống thử một ngụm mỗi loại, lập tức ôm Bạch Ngọc Linh Tửu không rời. Thấy thế, Lâm Tiểu Mãn cười đến híp cả mắt.
“Quả nhiên là chúng ta hợp ý nhau hơn, ha ha ha.”
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Hai chữ: bạn thân