Chương 397: Thượng Giới Linh Căn Khảo Thí
“Khảo thí linh căn? Vậy khỏi phải nói rồi.” Lâm Tiểu Mãn nghe đến phương pháp này, không khỏi cười xòe tay nói. Với thiên phú tứ linh căn Kim Mộc Thủy Thổ của nàng, đã không cần khảo thí thêm nữa, nàng biết chắc sẽ không đoạt được cơ duyên này. Còn may là nàng bản thân đối với chuyện lần này không ôm quá nhiều chờ mong, bằng không hẳn đã nếm trải cảm giác được mất khó chịu rồi.
Không chỉ Lâm Tiểu Mãn nghĩ vậy, người khác cũng cảm thấy nếu là khảo thí linh căn, thì hẳn là chỉ có những tu sĩ thiên tài mang đơn linh căn hoặc song linh căn mới có thể được tuyển chọn. Về phần tam linh căn, tứ linh căn thậm chí ngũ linh căn, e rằng xác suất vô cùng nhỏ.
“Ta nghe nói việc kiểm tra linh căn này còn xét đến tuổi tác, cần cả hai điều kiện đều được đáp ứng mới thành công.” Chu Vũ nói rồi nhìn về phía Lâm Tiểu Mãn, “Tiểu sư muội chỉ hơn trăm tuổi đã có thể đột phá Nguyên Anh kỳ, đã lợi hại hơn rất nhiều tu sĩ song linh căn rồi.”
Lâm Tiểu Mãn chỉ cười. Nhiều tu sĩ như vậy, ngay cả tu sĩ đơn linh căn và song linh căn cũng không phải là số ít, danh ngạch chỉ có ba cái, làm sao đến lượt nàng chứ.
Mà hiện thực cũng xác thực như thế. Đến ngày tranh cử, trên Bồng Lai đảo có rất nhiều tu sĩ cấp cao, thậm chí Lâm Tiểu Mãn còn chứng kiến đại lão Hóa Thần kỳ xuất hiện, cũng là để tranh đoạt một suất danh ngạch lên Thượng Giới. Có thể thấy được, danh ngạch này kỳ thực vẫn vô cùng được hoan nghênh.
Mà toàn bộ quá trình có thể nói là vô cùng đơn giản lại trực tiếp. Tiến vào trong đại điện, bốn phía dựng thẳng năm cây cột vừa cao vừa lớn, ở giữa là một cái viên cầu to lớn. Đưa tay phủ lên, linh lực tràn vào, các cây cột xung quanh liền sẽ biến hóa.
Khi linh lực của Lâm Tiểu Mãn được phụ chú vào, năm cây cột xung quanh, chỉ sáng lên bốn cái, nhưng mỗi cây cột đều phát sáng vọt lên cao. Nàng nhìn thấy một màn này, không kìm được đôi mắt lóe lên tinh quang, biểu hiện như vậy, chẳng lẽ nàng cũng là thiên tài sao? Dù số lượng linh căn không đạt đến cấp độ thiên tài, nhưng linh căn giá trị lại rất ưu tú chăng?
“Kim Mộc Thủy Thổ tứ linh căn, linh căn giá trị 90, 90, 90, 89.” Nghe đối phương đọc lên linh căn giá trị của mình, đôi mắt Lâm Tiểu Mãn càng thêm rạng rỡ, số liệu này quả thực không tệ! Mà đối phương nhìn xem số này, lại ngẩng đầu nhìn một chút Lâm Tiểu Mãn, trong mắt lóe lên một tia tiếc nuối.
“Vị kế tiếp.” Lâm Tiểu Mãn khẽ nhíu mày, quay người rời đại điện, trở về nơi Thiên Diễn Tông trú ngụ.
“Thế nào? Thế nào?” Vừa đứng vững, Trần Thư Ngôn liền chạy tới lôi kéo tay nàng lay lay hỏi.
“Khỏi phải nói rồi.” Lâm Tiểu Mãn xòe tay ra, nhún vai đáp.
“Tốt thôi, không sao cả. Vậy chúng ta liền tiếp tục tiêu dao tại Thương Lan Giới, đợi đến tương lai rồi lên Thượng Giới xông pha cũng chưa muộn, đến lúc đó chúng ta cùng nhau!” Trần Thư Ngôn so Lâm Tiểu Mãn sớm một bước khảo thí, kết quả cũng không được như ý. Việc có trúng tuyển hay không, đối phương sẽ lập tức thông báo ngay sau khi khảo thí, để tiến vào bước tiếp theo sàng chọn. Trước đó đã có người trúng tuyển, gây nên một trận xôn xao trong đám đông, cho nên bọn họ mới biết được.
Thiên Diễn Tông của bọn họ, dù sao đến lúc này vẫn chưa có ai trúng tuyển.
Những người đã khảo nghiệm và biết mình bị đào thải, tâm tính liền buông lỏng. Tiếp tục nán lại đây, chẳng qua là để vây xem người khác, xem rốt cuộc là ai trúng tuyển. Đây chính là con đường tắt để lên Thượng Giới, ai mà chẳng muốn đi? Chẳng phải có biết bao người từ ngàn dặm xa xôi đổ về Bồng Lai đảo sao?
Lâm Tiểu Mãn mặc dù cũng tò mò, bất quá, nàng đối với Bồng Lai luôn giữ thái độ tránh xa, nên nàng nghĩ có thể trở về Lạc Hà Phong của mình càng sớm càng tốt. Trước có Lý Mãng, sau lại có vị Mậu Danh Chân Tôn kia, nàng cảm thấy mình và Bồng Lai e rằng là tương khắc.
Đang lúc nàng định rời đi, đột nhiên liền nghe tới từng đợt âm thanh xôn xao truyền đến, quay đầu nhìn lại.
“Ha ha ha ha ta trúng, trúng tuyển rồi!”
“Ha ha ha ta muốn đi Thượng Giới rồi!”
...
“Mau nhìn, có người được tuyển chọn!” Trần Thư Ngôn kéo Lâm Tiểu Mãn tranh thủ đi lên phía trước nhìn. Chỉ thấy phía trước cửa đại điện kia, có một nam tử chạy ra, hưng phấn kêu lớn, khiến đám đông vừa ao ước vừa ghen tị.
Đợi đến vòng sàng chọn thứ nhất kết thúc, một nhóm người được tuyển chọn cũng có mười người. Bọn họ sẽ tiến hành một vòng sàng chọn cuối cùng. Về phần sàng chọn như thế nào, thì Lâm Tiểu Mãn và những người khác lại không hề hay biết.
Cuối cùng là một đám người vô cùng náo nhiệt kéo đến, chỉ kiểm tra một lát như vậy, rồi đều rời đi.
Trên đường trở về, Trần Thư Ngôn không khỏi khẽ thở dài. “Cứ như vậy trở về, quá đáng tiếc, không biết rốt cuộc là ai được tuyển chọn.”
Lâm Tiểu Mãn liếc nhìn nàng một cái, “Ngươi không cảm thấy kỳ quái sao? Trong số những người kia, mặc dù cũng có thiên tài cấp bậc nhân vật, nhưng dường như còn có cả tán tu nữa.”
Thông thường mà nói, nếu là thiên phú cao minh, đều gia nhập các đại tông môn, hoặc tiểu môn phái, sẽ rất ít trở thành tán tu. Rất nhiều tán tu hoặc ngay từ đầu đã là tán tu, phần lớn đều là tứ linh căn hoặc ngũ linh căn. Còn có một phần là từ tông môn bước ra. Đương nhiên, trong đây cũng có những tu sĩ thiên phú cao minh, nhưng vô cùng hiếm thấy.
Lâm Tiểu Mãn phát hiện trong số các tu sĩ tiến vào vòng sàng chọn thứ hai lần này, có vài tán tu. Trong đó có Nguyên Anh kỳ, cũng có cấp độ Hóa Thần kỳ. Nàng đương nhiên không biết những người đó, cũng không biết linh căn của họ là gì, thế nhưng, không lẽ vài người này đều là đơn linh căn sao?!
“Tán tu? Cũng không kỳ quái đâu. Ta khảo thí thời điểm, người ta thấy ta là song linh căn cũng không có vẻ gì ngạc nhiên, chỉ liếc nhìn rồi thôi.” Trần Thư Ngôn thường xuyên đi lại bên ngoài, nên cũng đã chứng kiến rất nhiều tán tu kỳ thực sức chiến đấu vẫn rất mạnh.
“Thế nhưng là, bọn hắn không phải dựa theo thiên phú tốt xấu mà sàng chọn sao?” Lâm Tiểu Mãn nghi hoặc, luôn cảm thấy là lạ, nhưng nàng cũng không thể nắm bắt được rốt cuộc là vì sao, cuối cùng cũng chỉ đành gạt bỏ nó đi.
Những người khác có việc riêng cần bận bịu, hoặc về tông môn của mình. Lâm Tiểu Mãn cùng Trần Thư Ngôn nghĩ rằng, dù sao cũng đã ra ngoài, vậy thì dạo chơi khắp nơi, ăn uống thỏa thích, thưởng thức một lượt các món mỹ thực trên bảng. Chờ trở về tông môn, vừa vặn thu hoạch Bồ Đề Mễ.
Hai người một mèo một chuột, vô cùng ăn ý, sảng khoái quyết định, lập tức lên đường đến thành thị gần nhất.
Đi chơi, ăn uống no say, hơn nữa còn chẳng sợ béo, cũng không hề phiền hà. Đồ vật ăn ngon, bên cạnh có hảo hữu, lại có những tiểu đồng bọn thân thiết nhất, cùng nhau thảo luận quán nào ngon. Thời gian trôi qua như vậy quả thực không gì dễ chịu bằng.
Đợi đến khi bọn hắn đi dạo một chuyến, trở lại Thiên Diễn Tông, đã qua đi hơn nửa năm. Những người được tuyển chọn đi Thượng Giới trên Bồng Lai đảo cũng đã được xác định, chỉ là chưa được công bố.
“Ôi chao, tình huống này, lại còn không công bố? Chúng ta đều biết những người nào đã tiến vào vòng sàng chọn thứ hai, sau này chỉ cần xem những ai không còn ở Thương Lan Giới của chúng ta, liền biết là ai rồi!” Vương Mộc Sâm chạy đến Lạc Hà Phong của Lâm Tiểu Mãn uống rượu, tiện thể than thở một chút.
Bây giờ, toàn bộ tu sĩ trên Hạo Nguyệt Đại Lục e rằng đều đã biết những tu sĩ nào đã tấn cấp vòng thứ hai. Người thông tin như Vương Mộc Sâm cũng không ngoại lệ.
“Biết thì đã có sao?” Lâm Tiểu Mãn cười buồn nhìn hắn, vừa nhâm nhi rượu vừa thưởng thức ráng chiều chân trời.
“Đương nhiên là... ừm, chính là ngưỡng mộ và ao ước thôi. Thượng Giới ư, nghe nói người ở đó tu vi đều cao siêu vô cùng, linh khí đặc biệt nồng đậm, thiên tài địa bảo mọc đầy đất.” Vương Mộc Sâm vừa nói vừa dừng lại, hắn cũng không nghĩ ra biết chân chính nhân tuyển để làm gì, chẳng qua là muốn biết mà thôi.
Đề xuất Voz: Lên Núi Cấm Săn Rắn Hổ Mây - William