Tiếng bước chân bên ngoài viện đang tới gần, ngoài Lâm Thu Hàn ra, còn có những người khác.
Sắc mặt Lâm Thiên tái nhợt, thân thể khẽ run.
Lòng hắn không ngừng chìm xuống.
Giờ phút này phải làm sao? Xông ra ngoài? Hay là thúc thủ chịu trói?
Nhưng tình trạng của hắn thật sự không ổn, Căn Nguyên bị hao tổn, dẫn đến phản phệ kịch liệt.
Ngay cả đi đường cũng không xong, còn chạy thế nào được?
Lúc này, hắn không khỏi cảm nhận được một cỗ tuyệt vọng.
Giống như lần trước khi phá toái không gian phi thăng, sắp đi về Thượng giới, kết quả lại gặp phải vết nứt không gian giữa đường.
Cái loại tuyệt vọng cùng cảm giác vô lực ấy lại lần nữa dâng lên.
Chẳng lẽ đêm nay thật sự là đường cùng?
Ta không cam lòng! Khó khăn lắm mới sống lại một đời, ta còn chưa trở về đỉnh phong, làm sao có thể thất bại lần nữa.
Lâm Thiên giờ phút này điên cuồng gào thét trong lòng.
Đúng lúc này, phảng phất như trời xanh nghe thấy tiếng gào thét của hắn, hoặc tựa hồ như trong cõi u minh còn sót lại một tia hy vọng sống.
Một tia sáng hy vọng bỗng nhiên chợt lóe lên trong đầu Lâm Thiên.
Chết giả!
Đúng rồi!
Lâm Thiên trở nên ác liệt hơn, dứt khoát tự tuyệt Tâm Mạch, dùng bí thuật hộ lấy Tàn Hồn, ẩn sâu tại Thức Hải.
Trừ phi là bậc thủ đoạn kinh thiên, nếu không không ai có thể nhìn thấu bí thuật này của hắn.
Dù sao, Thần Hồn của Lâm Thiên vốn đã sớm bị đoạt xá, hiện giờ chỉ còn lại một bộ xác không, Tâm Mạch vừa đứt, tự nhiên liền không còn sinh cơ.
Điểm mạnh của bí pháp này nằm ở chỗ, ba ngày sau, bí pháp giải trừ, hắn sẽ tự động thức tỉnh, tu bổ Tâm Mạch đã tổn hại.
Đến lúc đó, cho dù Lâm gia phát hiện, hắn cũng có thể dùng cớ mất trí nhớ để lấp liếm qua chuyện.
Lâm Thiên rất nhanh đã nghĩ thông suốt tất cả.
Hắn không chút do dự.
Oa một tiếng, hắn phun mạnh máu tươi, cặp mắt liếc một cái, thân mình run rẩy, trực tiếp ngã vật xuống đất.
Phanh một tiếng!
Đúng lúc này, cửa sân cũng bị đẩy ra.
"Tiểu Thiên, con làm sao vậy?"
"Lâm Thiên..."
Cảnh tượng trước mắt, tức khắc khiến Lâm Thu Hàn cùng những người khác kinh hãi biến sắc.
...
Ngày thứ hai.
Sắc trời mờ mờ.
Cố Trường Ca mở mắt, là bị động tĩnh bên ngoài đại điện đánh thức.
Tối hôm qua sau khi cắn nuốt đại lượng Vực Ngoại Thiên Ma cùng với sợi Thọ Mệnh Căn Nguyên kia của Lâm Thiên, lực lượng Nguyên Thần đã được tăng cường.
Sợi Thọ Mệnh Căn Nguyên kia, tuy nói là thuộc về Lâm Thiên ở cảnh giới Thần Vương ban đầu, nhưng lại ẩn chứa không ít Thọ Nguyên chi lực.
Sau khi Cố Trường Ca tiêu hóa, ngược lại hắn ngủ rất sâu.
Dù sao hắn không giống những tu sĩ khác, cần phải thời thời khắc khắc giữ tỉnh táo, ngồi xếp bằng tu luyện. Thêm nữa, phương thức đột phá nhanh như vậy, cần gì phải khổ thân đâu.
"Công tử, ngoài điện rất nhiều người hẳn là đang đợi ngài."
Tô Thanh Ca sớm đã mặc chỉnh tề, tóc đen mềm mại. Trên mặt tinh xảo không tì vết, lấp lánh ánh sáng động lòng người.
Một bên gọi Cố Trường Ca, vừa có chút tò mò, nghi hoặc nhìn ra ngoài điện.
Tối hôm qua khi nàng ngủ say, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cố Trường Ca chưa nói cho nàng. Nàng kỳ thật cũng không rõ lắm.
Vì sao bao gồm Minh lão bên trong, tất cả tộc nhân Lâm gia đều một bộ dáng nơm nớp lo sợ, xin đợi ở đó? Xem bộ dáng này, hẳn là đang chờ công tử.
"Xem ra người vừa tới đã bị bắt được."
Cố Trường Ca duỗi người, tùy ý nói.
Tô Thanh Ca ở một bên hầu hạ hắn rời giường. Nghe vậy không khỏi nghi hoặc nói:
"Công tử nói tới là người nào?"
"Tự nhiên là kẻ muốn giết ta tối hôm qua."
Cố Trường Ca thuận miệng đáp lời.
Dưới sự phong tỏa tầng tầng của Lâm gia, Lâm Thiên cho dù có chắp cánh cũng không trốn thoát được. Điểm này Cố Trường Ca vẫn rất yên tâm.
"Tối hôm qua thế mà đã xảy ra chuyện như vậy, ta lại không hề có bất kỳ cảm giác gì."
Nghe nói như vậy, Tô Thanh Ca sửng sốt.
Chính mình ngủ quen thuộc như thế sao? Xảy ra chuyện lớn như vậy đều không biết.
Hay là nói, thật ra là công tử cố ý duy trì động tĩnh thật sự nhỏ, không làm ồn đến mình. Nghĩ tới đây, Tô Thanh Ca lại có chút cảm động.
Người có thân phận như Cố Trường Ca, cao cao tại thượng, vốn dĩ tùy tâm sở dục, không hề để ý. Làm sao sẽ để ý cảm thụ cùng ý tưởng của người khác?
Lại đối nàng tỉ mỉ như vậy, nàng lại làm sao có thể không cảm giác được.
Nhưng chính vì điều này, mới làm nàng càng lún càng sâu a.
Cố Trường Ca cũng không biết Tô Thanh Ca lúc này đang nghĩ những điều đó. Tâm tư của nữ nhân, hắn làm sao có thể nắm rõ ràng như thế.
Ngược lại, gợi ý của hệ thống cho thấy Khí Vận điểm của hắn lại tăng lên không ít, xem ra tâm thần phục của Tô Thanh Ca đối với hắn, lại sâu thêm một tầng. Quả nhiên là câu nói kia, lâu ngày sinh tình.
"Tối hôm qua ngủ cùng như heo, ngươi lại sao có thể biết."
Cố Trường Ca thuận miệng giễu cợt một câu, bước đi ra ngoài điện.
Tô Thanh Ca dùng mũi khẽ hừ một tiếng, sau đó tò mò nói:
"Khó nói tối hôm qua muốn giết công tử, là thiếu niên tên Lâm Thiên kia?"
"Ngươi làm sao đoán được?" Cố Trường Ca hơi kinh ngạc.
"Dù sao căn cứ vào đối thoại giữa Lâm Thu Hàn cô nương cùng công tử, ta cũng có thể cảm giác được, thiếu niên phế vật tên Lâm Thiên kia, trên người thật sự có vấn đề." Tô Thanh Ca giải thích.
"Ngươi quả thật thông minh. Không uổng công ta sủng ngươi."
Cố Trường Ca tán thưởng.
Chỉ là Tô Thanh Ca vẫn còn chút khó hiểu. Vì sao thiếu niên tên Lâm Thiên kia, lại suy nghĩ không thông suốt như vậy, tới giết công tử? Sống yên ổn không tốt sao?
Có đôi khi vô tri cùng ghen ghét, thật sự sẽ hại chết người.
Rất nhanh, Cố Trường Ca đã tới ngoài điện.
Dõi mắt nhìn lại, trước mắt một tảng lớn đầu người, tất cả đều là tộc nhân Lâm gia.
"Công tử, lão nô quản giáo bất lực, xin công tử trách phạt."
Minh lão đứng ở phía trước, mặt mang áy náy, tiến lên một bước liền muốn quỳ xuống, chuẩn bị thỉnh tội.
"Người tìm được rồi?"
Thấy thế, Cố Trường Ca kích động Pháp Lực trong tay, hư đỡ lấy hắn, chỉ là trên mặt như cũ một mảnh bình đạm, khiến người ta thấy không rõ hỉ nộ.
Lúc này, hắn tự nhiên là biết mà còn hỏi. Vấn đề rốt cuộc không nằm ở trên người Minh lão.
Ước chừng Lâm gia ai cũng không nghĩ tới một cái phế vật yên ổn, thế mà sẽ làm ra chuyện như vậy.
Nhưng trên mặt khẳng định phải làm ra một bộ dáng không biết chuyện, dù sao việc Lâm gia tự mình phát hiện thân phận chân thật của Lâm Thiên, so với hắn người ngoài này vạch trần, muốn thú vị hơn rất nhiều.
"Khởi bẩm công tử, người là đã tìm được, nhưng mà..."
Minh lão nói tới chỗ này, sắc mặt càng thêm áy náy.
Mà Lâm gia mọi người, càng là nơm nớp lo sợ, không dám thở mạnh một chút.
Gia chủ Lâm gia càng tệ hơn, trên trán cùng sau lưng, giờ phút này tất cả đều là mồ hôi lạnh, hai chân nhũn ra.
Một khi vị đại nhân trẻ tuổi này tức giận, bị liên lụy đâu chỉ là hắn, ngay cả toàn bộ Lâm gia, thậm chí tổ tiên, đều gặp tai ương.
Tâm trạng tất cả mọi người đều như vậy, trong lòng thấp thỏm lo âu, tựa như chờ thiên tử hạ lệnh trách phạt.
Bên trong Lâm Thu Hàn đồng dạng sắc mặt trắng bệch, có chút không dám tin tưởng, tựa hồ còn chưa hoàn hồn từ cú sốc tối hôm qua.
"Ồ, người làm sao vậy?"
Cố Trường Ca hỏi, ngược lại rất có hứng thú. Hắn muốn biết cái Lâm Thiên này, còn có thể bày ra trò gì nữa.
Trốn lại trốn không thoát, chẳng lẽ là biện giải? Giả vờ không biết?
"Tối hôm qua..."
Theo sau, Minh lão có chút tự trách cùng áy náy, bắt đầu giải thích.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Ngôn Tình: Cuộc chiến giữa Nhíp xinh và Quần đùi hoa