"Nhật Thiên, ngươi ngẩng đầu nhìn một chút trên trời có quỷ dị sao?" Phương Hưu đột nhiên lên tiếng.
Triệu Hạo trong nháy mắt giật nảy mình.
"Quỷ dị! Quỷ dị ở đâu!?" Hắn vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, nhưng chỉ thấy trăng sáng sao thưa cùng bầu trời đen kịt như màn sân khấu.
"Hưu ca, trên trời nào có quỷ dị? Ngươi có phải nhìn lầm không?"
"Ừm, đại khái là ta nhìn con dơi thành quỷ dị."
Lông mày Phương Hưu lơ đãng nhướng lên.
Người khác đốt sáng linh tính, trở thành Ngự Linh Sư mà cũng không nhìn thấy quỷ dị khắp thế giới sao?
Là do Triệu Hạo vừa trở thành Ngự Linh Sư còn quá yếu, hay do Ngự Linh Sư vốn dĩ không nhìn thấy quỷ dị khắp thế giới?
Phương Hưu rất hy vọng là trường hợp đầu, bởi vì điều đó có nghĩa là hắn không cô độc, trên thế giới vẫn còn đồng loại, những người cũng nhìn thấy quỷ dị giống hắn.
"Đi thôi, về nhà ngủ."
"Về nhà ngủ?" Triệu Hạo kinh ngạc nói. "Hưu ca, đồng nghiệp đều đã chết, còn gặp quỷ, ngươi lại muốn về nhà ngủ?"
"Sao? Chẳng lẽ ngươi còn muốn gọi điện thoại báo cho trị an viên à?"
"Ta... cũng phải, chuyện của quỷ nên tìm đạo sĩ."
"Ai cũng không cần tìm, sẽ có người tìm tới cửa. Thế giới này đã tồn tại quỷ dị và Ngự Linh Sư, vậy nhất định phải có tổ chức chuyên đối phó quỷ dị, nếu không thế giới này đã sớm hỗn loạn.
Nói đi thì nói lại, ngươi làm sao phá trừ mộng cảnh vậy?"
"Ờ..." Triệu Hạo lập tức biến sắc mặt, lộ rõ sự xấu hổ.
"Còn làm sao phá trừ, đương nhiên là làm theo phương pháp Hưu ca dạy, mặc kệ cái gì, liều mạng... nhập phim ấy mà."
"Vậy sao trước đó ngươi lại sờ soạng không khí như vậy?"
"À!? Ta còn làm động tác à?" Mặt Triệu Hạo đỏ bừng lên.
"Ừm, không chỉ làm động tác, còn phát ra âm thanh, đồng thời quần bị ướt..."
"A! Ngươi đừng nói nữa! Hưu ca ta van cầu ngươi đừng nói nữa, nói nữa ta thật chết vì xấu hổ mất."
"Vậy ngươi kể xem trong giấc mơ đã trải qua những gì đi. Đương nhiên, ta không hứng thú với giấc mơ của ngươi, ta chỉ muốn biết tại sao ngươi không có năng lực, có phải do quá trình thức tỉnh của ngươi xảy ra sai sót không." Phương Hưu bình tĩnh nói.
"Thật à Hưu ca? Tốt, nhưng ngươi nhất định phải cam đoan không nói với người thứ ba ngoài hai ta."
"Ừm."
"Kỳ thực... Kỳ thực cũng không có gì đặc biệt. Ta vào huyễn cảnh xong, cứ nhắm mắt, trong đầu toàn bài giảng của giáo sư. Sau đó tai ta xuất hiện đủ loại âm thanh đáng sợ, thậm chí còn có dấu tay lạnh lẽo như xác chết. Ta sợ hãi quá, để chuyển sự chú ý, ta liền... ta liền..."
"Liền tự mình động thủ?" Phương Hưu nói trúng tim đen.
Triệu Hạo đỏ mặt giải thích: "Đó chỉ là kế tạm thời để chuyển sự chú ý thôi."
Phương Hưu gật đầu nhẹ, biểu thị sự khẳng định đối với Triệu Hạo: "Sau đó thì sao?"
"Sau... sau đó, âm thanh xung quanh thay đổi, biến thành giọng Lý Phỉ Phỉ, rất dịu dàng, sờ tay ta cũng trở nên ấm áp trơn tru, cho nên ta liền..."
"Mở mắt ra? Thích Lý Phỉ Phỉ như vậy à?"
"Hưu ca, không phải ngươi nói sao, nếu nhìn thấy Lý Phỉ Phỉ thì phải bóp thử xem thật giả, đó là sơ hở của huyễn cảnh."
"Vậy ngươi phân biệt được thật giả chưa?"
"Ta thật giả đều chưa bóp qua..." Triệu Hạo có chút tủi thân nói.
"Rồi sau đó thì sao?"
"Rồi sau đó Lý Phỉ Phỉ vẫn dụ hoặc ta. Ta quả thực không chịu nổi sự dụ hoặc, nhưng đó đâu thể trách ta được? Ai bảo nàng mặc JK, trên cổ đeo tất đen có chuông lục lạc, lại còn dầu ngựa xé tất. Cái này... cái này nam nhân nào chịu nổi loại thử thách này?
Rồi sau đó nàng bắt đầu giảng bài cho ta. Đang giảng, hai mắt Lý Phỉ Phỉ biến thành màu đỏ máu, miệng nàng bắt đầu nứt sang hai bên, nứt mãi đến tai. Lúc đó thật dọa chết ta, trong đầu chỉ còn lại sợ hãi."
Phương Hưu nhẹ gật đầu, biểu thị đã hiểu. Lúc đó Triệu Hạo quả thực có một đoạn thời gian suy sụp, xem ra hẳn là bị dọa sợ rồi.
"Thế sau đó ngươi làm sao lấy lại tinh thần?"
"Lúc đó Lý Phỉ Phỉ há miệng rộng như chậu máu muốn cắn chết ta. Ta biết mình chết chắc rồi, nhưng ta lại nghĩ, ta vẫn là chim non mà, nếu cứ thế chết đi thì sống thật vô dụng.
Ta dù có chết, cũng không thể chết một cách ấm ức như vậy. Sau đó ta hạ quyết tâm, mặc kệ Lý Phỉ Phỉ có phải quỷ hay không, dù là quỷ cũng được, dù sao ta cũng muốn hoàn thành tâm nguyện rồi mới chết."
Phương Hưu: "..."
Lúc này hắn mới hiểu tại sao sau khi mộng cảnh phá trừ, con quỷ kia vẫn không xuất hiện. Có lẽ là xấu hổ không dám gặp người, sợ Triệu Hạo, vị 'ngày quỷ giả' này.
Triệu Hạo thấy Phương Hưu trầm mặc, bản thân cũng cảm thấy rất khó xử, liền vội vàng bổ sung: "Chết cũng phải chết, còn quan tâm nhiều thế làm gì? Cuộc đời mà, quan trọng nhất là không để lại tiếc nuối, ngươi nói đúng không Hưu ca?"
"Ta nghĩ ngươi nên về nhà."
Triệu Hạo: "..."
Sau đó Phương Hưu lại dặn dò Triệu Hạo vài câu đơn giản, nói cho hắn biết khi có người tìm tới cửa thì phải trả lời thế nào. Hai người đối khẩu cung xong, liền mỗi người một ngả về nhà.
...
...
Sau khi về đến nhà, Phương Hưu gặp người vợ dịu dàng.
"Ông xã, anh về rồi à? Ăn cơm chưa? Có muốn em nấu mì cho anh ăn không?"
Vợ mang nụ cười dịu dàng, vẫn mặc chiếc áo ngủ hai dây lụa màu xanh nhạt, đôi chân dài trắng nõn tinh tế lộ ra ngoài không khí.
Nhìn thấy người vợ dịu dàng như thường ngày, tảng đá lớn trong lòng Phương Hưu hoàn toàn rơi xuống đất.
Cảm giác gặp lại vợ thật tốt.
Phương Hưu nhìn không chớp mắt dung nhan tinh xảo của vợ, chỉ thấy đẹp kinh người, ảnh P cũng không dám P như vậy.
"Ừm, về rồi." Hắn mỉm cười đáp.
Nụ cười dịu dàng trên mặt vợ lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ tham lam và điên cuồng dữ tợn.
Tốc độ lật mặt nhanh chóng, xứng đáng là bậc thầy diễn xuất.
"Ngươi nhìn..."
Vợ còn chưa nói xong, bá!
Một đạo ngân quang bỗng nhiên chợt lóe.
Một thanh dao phẫu thuật hóa thành tàn ảnh hung hăng đâm vào cổ trắng nõt của vợ, bên trong tràn ngập linh tính đen kịt của Phương Hưu. Năng lực thống khổ trong nhất thời tăng đến tối đa.
Trong khoảng thời gian về nhà này, linh tính của hắn sớm đã hồi phục, có thể thúc đẩy dao phẫu thuật.
Ngay khi dao phẫu thuật của Phương Hưu sắp chạm vào cổ trắng nõn của vợ, giây phút sau, trước mắt hắn tối sầm, ý thức trong nháy mắt chìm vào một vùng tăm tối.
Khi hắn tỉnh lại, phát hiện mình lại xuất hiện tại cửa nhà.
"Đã chết rồi sao? Điểm trở về sau khi chết cũng thay đổi." Phương Hưu cúi đầu lẩm bẩm. Trong hành lang cũ kỹ tỏa ra ánh đèn mờ ảo, làm nổi bật bóng tối trên mặt hắn.
"Đây mới là thực lực chân chính của vợ sao? Không ngờ sau khi đốt sáng linh tính, ngược lại cảm giác chênh lệch lớn hơn. Lần này thế mà ngay cả chết thế nào cũng không biết. Quả nhiên, giữa quỷ dị và quỷ dị tồn tại chênh lệch, loại chênh lệch đó có lẽ còn lớn hơn chênh lệch giữa con người với con người.
Xem ra việc không tiếp tục thăm dò bệnh viện tâm thần là đúng."
Kỳ thực sau khi nữ y sư bị dọa chạy, Phương Hưu có nghĩ đến việc tiếp tục thăm dò bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, nhưng sau đó suy nghĩ lại vẫn thôi, không có ý nghĩa.
Thực lực quá yếu, lại hoàn toàn không hiểu về việc vận dụng linh tính và những điều liên quan đến Ngự Linh Sư, sơ hở quá nhiều.
Nữ y sư chẳng qua là quỷ dị yếu nhất trong bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, bản thân hắn còn không đối phó được, đừng nói đến những quỷ dị khác bị nhốt trong phòng.
Đừng quên, có mấy gian phòng cửa mở, con quỷ dị điều khiển mộng cảnh là một trong số đó, mấy con khác không biết giấu ở đâu.
Lần này là may mắn gặp phải con quỷ mộng cảnh không có năng lực công kích mới thoát thân. Nếu chặn cửa là quỷ dị khác, dù có tử vong trở về, sợ cũng sẽ bị vĩnh viễn vây chết tại bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.
Trước thực lực tuyệt đối, dù có đến một trăm lần, một nghìn lần, một vạn lần cũng vô dụng.
Cho nên Phương Hưu dự định trước tiên làm quen với linh tính của bản thân, tìm hiểu về Ngự Linh Sư và tiếp xúc với các tổ chức liên quan. Sau khi thu thập thêm nhiều thông tin, sẽ tính toán tiếp...
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)