Ngồi trên xe đạp mình chở em đi dạo khắp con phố, mà em không nói 1 câu nào, chỉ im lặng, mình cũng im lặng, đến 1 đoạn dốc quá, em nói mình xuống xe dắt bộ thôi, 2 đứa đi bộ bắt đầu lúc đó mới nói chuyện, lúc đó cũng hơi tưng tưng rồi, tự nhiên mình thấy nước mắt em rơi, mình hỏi sao em lại khóc, vì anh làm gì sai sao, em lắc đầu rồi nói: Anh ạ, nếu anh có yêu em, hay thích em, thì anh hãy dừng bỏ ý định đó anh nha. Em không xứng đáng với anh đâu, em biết con tim mình không thể dấu anh mãi được, nhưng em không thể yêu anh, em không xứng đáng với anh đâu anh ạ. Lúc đó mình hỏi em tại sao em lại nói vậy? Em nói rằng gia cảnh của nhà em không như nhà anh, nên em sẽ không yêu anh đâu, và em cũng kể mình nghe rằng không hiểu sao nhiều người yêu thương em, họ cũng thật lòng, nhưng từ khi quen anh em chỉ có 1 tình cảm duy nhất với anh, nhưng vì sống nội tâm em không thể tiếp tục với anh được.
Hóa ra là do em nghĩ gia cảnh 2 gia đình không hợp nhau nên em tránh xa mình, khi đó mình dựng xe, vì có sẵn chất men trong người, mình chạy tới ôm em, em run bắn người các bạn ạ, mình nói rằng em đừng nghĩ như vậy mà làm xa cách tình cảm, mình yêu em cảm mến em vì con người em, mình không quan trọng vật chất, rồi bù lu bù loa vẽ với đủ chuyện, em cũng yên tâm và từ đó em chấp nhận làm người yêu mình, đêm đó mình chỉ em đi dạo khắp thành phố bằng xe đạp, em ngồi sau ôm mình, em nói rằng đây là lần đầu tiên em được ôm 1 người, mình cũng cảm nhận được điều đó vì em nhút nhát, mắt cứ nhắm chặt, má lại đỏ hồng. Mình thấy hạnh phúc lắm các bạn, có lẽ mình sẽ chẳng bao giờ quên được khoảnh khắc đó. :byebye:
Hôm sau, mình sẽ kể cho các bạn nghe về quãng tình yêu đẹp của bọn mình và khoảnh khắc em rời xa mình đi theo người khác như thế nào. Cám ơn các bạn đã đọc truyện của mình.
:adore: