Nhưng nói thật mình cũng chẳng phải gay, mình cứ nằm thao thức như vậy mãi, chẳng ngủ được, mãi về sau thấy em nó thở đều đều mình mới bạo gan đưa tay lên đặt ngang bụng ôm em nó vào lòng, em nó khẽ cựa mình một chút mình lại giật thót mình. Thề cảm giác lén lút xen lẫn hồi hộp kích thích không tả được. Mình cứ nằm im vậy thôi tay thi thoảng lại xoa nhẹ lên trên một chút rồi lại vội vàng đi xuống chỗ cũ không dám vượt qua ranh giới. Thật, mình bị điên đấy các thím ạ.
- Anh có biết, hôm em mới ra ngoài em đã đi tìm anh cả phố, em cứ hy vọng biết đâu mình có duyên gặp nhau ở trên đường, rồi anh lấy xe đèo em đi chơi, em sẽ vui biết bao nhiêu.
Tự nhiên em cất giọng đều đều làm mình giật thót cả tim, mình lại còn tưởng em nói mê nên cứ im lặng không dám trả lời, rồi tiếng em lại đều đều:
- Thế rồi em mới thấy là mình hâm anh ạ, Hà Nội rộng quá, dù chỉ là một con phố nhỏ thì nó cũng quá đông đúc và chật chội. Em ở đó đến đêm mới chịu về, thế rồi em cứ tưởng mình sẽ chẳng bao giờ gặp lại anh. Mà rồi như mơ vậy, giờ đây em lại được ôm anh ngủ một lần nữa, dù mọi chuyện sau này có thế nào em cũng chấp nhận hết. Em chỉ cần yên bình như thế này một lần thôi.
- Em cứ ngốc thế này anh làm sao yên tâm để em ở một mình. - Mình thở dài.
- Vậy anh phải chăm sang để kiểm soát em thôi.
- Anh đã cử hẳn một đứa ở cùng để kèm cặp em rồi đấy còn gì, thế mà có ưng đâu.
Em nó khẽ quay người lại ôm chặt lấy mình thủ thỉ:
- Nếu cứ có người kèm em như vậy làm sao em có thể ở bên anh được.
Mình như sực tỉnh ngộ, chẳng có nhẽ em nó cố tình gây chuyện để được ra ở riêng, không chắc chỉ là tình cờ thôi, em nó chắc chỉ vin vào cơ hội đó để ra ngoài nhưng điều em nói cũng chứng tỏ một điều em nó muốn ở bên mình đến mức nào. Mình nghe xong lòng nặng trĩu, mình sợ trách nhiệm, sợ vô cùng, sợ rằng mình chỉ coi em như một trò chơi để rồi khiến em lại tổn thương thêm một lần nữa, cuộc đời em đã có đủ vết sẹo ngang dọc chưa mà mình còn nỡ…
- Em không sợ anh lợi dụng em à?
- Em không, anh có định làm vậy không?
- Anh không biết nữa, em nên để anh bình tĩnh thôi.
Bất ngờ em nó dựng mình dậy cởi phăng quần áo của mình ra, mình không hiểu sao người mình khi đó mềm như một cọng bún để em lột hết cả đồ trên người. Em làm nhanh kinh khủng, mắt mình chỉ mờ đi chẳng kịp suy nghĩ gì, lý trí chính xác giờ phút này đã thua. Em nó cũng từ từ cởi chiếc váy ngủ ra. Mình sốc, em chỉ mặc duy nhất chiếc váy đó trên người. Từng đường nét trên cơ thể em hiện ra rõ ràng dù rằng trời tối đen. Em nắm chặt lấy tay mình đặt lên ngực, mình run run chạm vào toa thiên nhiên của em, tiếng em thở đều đều:
- Anh có thấy tim em đang đập không?
- “Gật”
- Em cũng thấy tim anh đập. Anh có thể nói dối nhưng tim anh thì không. - Con bé cũng đặt tay lên tim ngực mình nói rồi lại ôm chặt lấy mình:
- Anh có dám chứng minh không?
- Chứng minh gì?
- Không mặc gì ôm em ngủ mà không làm gì hết.
- Ừm, thế ngủ đi. - Mình dùng tất cả chút lý trí cuối cùng trong người cốc đầu em và khẽ cười.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Gấu hơn mình 6 tuổi