Mình làm vậy đúng hay sai, có quá phũ phàng không? Nhưng ít ra mình cũng đã đối diện với sự thật, dám nói lên những điều mình nghĩ, còn hơn là cố gắng để lừa dối em. Một ngày, một tháng, một năm còn có thể, nhưng cả một đời thì sao? Mình muốn dành cho mình và em một lối đi riêng…
Mình đến với em rất nhẹ nhàng, ban đầu là những buổi đi dạo phố cùng nhau, ăn uống, nói chuyện như những cặp đôi đang hẹn hò, và rồi trở thành một đôi lúc nào không hay. Đến với em, mình dành cho em sự quan tâm và chăm sóc như bao đôi tình nhân khác. Mình cố gắng làm em cười mỗi khi đi với nhau, dặn dò em vào những ngày trời trở lạnh. Mình đến với em vì sự cô đơn trong tâm hồn, vì vậy mình không tìm kiếm ở em một tiêu chí nào cả. Em cũng vậy, rất nồng nhiệt đáp lại. Nhưng, vâng lại một chữ "nhưng" giống như các vozer hay nói.
Em vô tâm và hơi ích kỷ, có lẽ bản tính tiểu thư, quen được chiều chuộng vô điều kiện từ nhỏ của em. Mình hiểu, em là một cô tiểu thư xinh đẹp, bao người mong được sánh bước cùng em, vậy nên em kiêu kỳ, đôi lúc chẳng để ý đến cảm giác của mình. Em đi chơi với bạn, bỏ quên cuộc hẹn với mình. Mình hứa với bọn bạn hôm nay dẫn em đi cùng, vậy mà em lại bỏ quên mình chỉ vì một lời mời đi shopping cùng bạn em. Về đến cửa nhà em, cũng đã khá muộn rồi, mình gọi em xuống:
- Hôm nay, anh đã đợi em rất lâu, bạn anh ai cũng đi có đôi có cặp, chỉ có mình anh. Sao em lại làm vậy? Em có biết em quá đáng lắm không?
- Em xin lỗi, em ham vui quá, chả hiểu sao lúc ấy em lại quên mất.
- Anh gọi điện em còn không bắt máy? Em coi anh là gì? Nếu em không muốn đi thì thôi, nói từ đầu, anh không ép.
- Lúc sau em có gọi điện cho anh mà.
- Lúc ấy anh say rồi, em còn gọi làm gì? Để báo cáo em vừa đi chơi vui vẻ về à?
- Em quên thôi mà, sao anh cứ nói em nhiều vậy?
- Anh mong em hiểu và trân trọng những gì em đang có.
- Anh lúc nào cũng nói vậy, đầy người muốn nói chuyện với em còn chả được, chỉ có anh là lúc nào cũng trách móc em thôi.
- Em đi tìm những thằng xu nịnh ấy đi, kiểu đấy không hợp với anh.
Mình im lặng, chẳng muốn nói gì thêm nữa… Em dường như biết lỗi, giọng lí nhí:
- Em xin lỗi, đừng giận em nữa.
- Anh không cần lời xin lỗi của em, anh cũng không giận em.
- Em phải làm gì để anh bớt giận?
- Anh không giận, anh thất vọng về em.
Mình lên xe, rồ ga bỏ lại sau lưng tiếng gọi của em "anh… anh".
Đã rất nhiều lần, mình đã nói về cái sự vô tâm, mải chơi của em. Có lẽ điều cuốn hút của em duy nhất với mình là ngoại hình, sự hồn nhiên vui tươi trong tâm hồn. Em không biết cảm thông với mình những rắc rối trong cuộc sống và công việc, để chia sẻ với em được dường như là một cực hình. Điều duy nhất mình biết và chắc chắn là tình yêu em dành cho mình là duy nhất, em có thể tiu tít với bạn bè cả ngày về mình, có thể kể lể hết ngày này tháng khác, đôi lúc là đến phát nhàm về mình.
Những điều đó cũng chẳng thể níu chân mình được, mình muốn một nơi bình yên, một người có thể chia sẻ những điều vụn vặt của cuộc sống. Đúng hơn, em dành cho mình những điều em có, chứ không phải những điều mình cần. Ngày xa em dường như là một kết cục tất yếu.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Hiến tế