Mặc quần áo xong xuôi, mình xuống nhà, xách con xe quen thuộc, chuẩn bị cho một ngày đi làm nhiều đầy sóng gió và nhiều dự định. Trên đường đi, mình thấy đói đói, tạt vào quán quen làm bát phở.
Bao năm rồi, hương vị ở đây vẫn vậy, bùi ngậy và nước dùng luôn có vị mặn.
Đơn giản mà khó quên, cũng giống như bác chủ quán già lúc nào cũng xưng mình bằng "con", và bao giờ kết thúc bát phở cũng là một li trà nóng, một điếu thuốc. Đường về cơ quan, trong đầu mình có rất nhiều ý nghĩ, nên hay không nên nhắn tin cho "gái", cuối cùng thì lý trí đã thua tình cảm.
Nói thật, mình cũng vốn ban đầu không định dính dáng đến "gái" cơ quan, phiền phức và phức tạp, nên duyên thì chả sao, chứ không thì đến nửa tiếng chào cũng khó mà có được.
Cầm điện thoại suy nghĩ xem nhắn gì cho "gái", tính mình thì không màu mè, hoa mỹ cả, đôi lúc bạn bè còn bảo là quá thực tế...
-Chào em, tin mình nhắn cho "gái".
Lại cảm giác thấp thỏm chờ đợi, một lúc sau sếp đi vào, chẳng nghĩ ngợi nữa, mình vứt điện thoại qua một bên. Công việc ập đến, cuốn trôi nhanh những suy nghĩ của mình về "gái". Đang vươn vai hít thở, bỗng có tin nhắn đến. Vui vui, hồi hộp cầm điện thoại.
199 móa làm cụt cả hứng, mình thì ghét cảm giác chờ đợi thấp thỏm, vì thế mình cũng ghét luôn cả hy vọng, hy vọng mà không được đáp ứng, thì sự thất vọng còn tăng lên gấp bội. Cái tính mình bố mẹ vẫn bảo là ăn xổi sửa mãi rồi mà chả được.
Trong đầu bao suy nghĩ về "gái" lại nổi lên: "hay là "gái" không muốn nói chuyện với mình", "hay là mình nhầm về ngày hôm qua"...
Bla bla... Cắt ngang dòng suy nghĩ của mình, tiếng tin nhắn lại vang lên. Uể oải cầm điện thoại, lần này thì là "gái" thật rồi:
-Hi, chào anh. Hì hì quả không bõ công chờ đợi của mình!!
-Tối qua ăn ngon ngủ kỹ chứ em? Suy nghĩ một lúc mình nhắn lại cho "gái", cơ mà mình cũng không muốn nhắn ngay, sợ "gái" nghĩ là mình chờ đợi "gái". Mình thích cái gì thật tự nhiên chứ không gò ép.
-Dạ có anh à, anh thì sao?
-Anh ngủ như mời trộm vào nhà, may mà không ai vào không thì mất cả người lẫn của.
Gái: hihi, sáng nay em phải đi lên xxx làm việc...
-Vậy em đi làm đi, anh cũng làm việc đây.
Lại cặm cụi vào công việc, nhìn đống bùng nhùng mà đến nản.
Làm việc đến trưa, uể oải mò đi ăn... mò lên lại phòng, thấy mấy bà chị đang tám.
Mình cũng nhiệt tình chém cùng cho vui, được cái trong cơ quan các bà ấy gọi mình là "hotboy", nghe cũng khắm khắm phết, nhưng mà cũng đúng, phòng toàn các bác già, vợ con đuề huề rồi, mỗi mình là trai chưa vợ. "Hotboy" là chuẩn rồi.
Mấy bà chị dìm hàng cũng ghê, bàn tán cả về "gái". Mình chỉ ngồi im lắng nghe, tính mình xưa nay vẫn vậy, tám gì thì tám chứ bàn về người này người kia mình không bao giờ tham gia, thích lắng nghe hơn là tham gia.
Cơ quan mà các thím, đàn bà thì không sao, đàn ông mà tham gia vào dễ rách việc lắm, chuyện chia bè kết đảng là bình thường, không biết giữ mình thì nhân viên cả đời ngay.
Tan tầm mình xách xe về, ngóng mãi chẳng thấy "gái". Thôi đành ngậm ngùi về nhà vậy... Trong lòng bao ngổn ngang, cả về "gái", cả về những điều mình được nghe về "gái"...
Về nhà, bao suy nghĩ trong đầu vẫn ngổn ngang, thôi kệ chả nghĩ nữa.
Đi tập thể dục thể thao cho nhẹ đầu, sức khỏe vẫn là số 1.
Tập xong, về nhà mở điện thoại ra, thấy tụi bạn rủ đi nhậu, thoáng nghĩ trong đầu "hôm nay đang có sức khỏe, cho các chú biết tay". Tắm rửa xong, xuống nói với mẹ rồi mình lại xách con xe quen thuộc đi.
Trời cũng khá lạnh, mặc một đống quần áo, hết khoe được body.
Dọc đường đi mình cứ nghĩ về "gái", suy nghĩ không làm sao thoát ra được. Tính mình đến bây giờ không thích lệ thuộc vào tình cảm, làm gì mình cũng suy đi tính lại, chỉ với "gái" là mình không đặt được lên bàn cân... Ngẫm ra, hóa ra mình cũng chưa hoàn toàn đánh mất cảm giác trong tình cảm...
Đến nơi thấy bọn bạn đang ngồi, cũng chén anh chén chú ác lắm rồi
. Ngồi xuống, làm 3 chén rượu thưởng đầy. Rượu ngon lại có gái đẹp bên cạnh, đời như mơ các thím nhỉ. Chả hiểu sao, hôm nay bọn bạn cứ ép uống rượu, tửu lượng mình không hề tồi, nhưng nếu so sánh với vài thằng bạn thì cũng chỉ đáng hàng đệ tử.
Uống một lúc cũng thấy tê tê, nụ cười của "gái" lại chập chờn hiện lên trong tâm trí. Lấy điện thoại ra nhắn cho "gái":
-Trời lạnh, nhớ mặc ấm, quàng khăn ra đường em nhé!
Cũng không phải đợi lâu, một lúc sau "gái" trả lời:
-Em biết rồi ạ, anh hôm nay có đi chơi không?
Cũng thấy vui vui vì "gái" có quan tâm đến mình, suy nghĩ một lát mình trả lời "gái":
-Anh có, đang uống rượu, rượu ngon mà thiếu người đẹp em à.
Gái: Thế sao anh không gọi mấy em xinh tươi đến, người như anh đâu có thiếu.