Em và mình có cmt thêm một vài cmt nữa, mình cũng khen em làm cô dâu sẽ rất hợp, em Y có vẻ tò mò về mình nên chủ động pm inbox, mình sẽ kể vắn tắt cho các thím nghe về cuộc nói chuyện này:
– Anh.
– Ơi anh nghe.
– Em thấy anh quen lắm, hình như em đã gặp anh ở đâu rồi ấy.
Haizzz, hóa ra em cũng có chút ấn tượng về mình đấy.
– Anh không nghĩ vậy, chắc không phải trong mơ rồi.
– Hi, thế sao anh có FB em vậy?
– Anh lang thang thôi, trùng hợp quá em nhỉ?
– Điểm gì hả anh?
– Chúng ta cùng thấy quen quen, anh cũng có cảm giác như vậy với em. Có lẽ nào….
– Lẽ gì vậy anh?
– Mình quen nhau dưới kia.
– Dưới gì, anh cứ ăn nói lấp lửng vậy.
– Dưới âm phủ ấy, em còn nghĩ được dưới nào nữa?
– Hihi, Ý anh nói là duyên tiền kiếp hả?
– Anh không lãng mạn như vậy đâu, nhưng anh thích cái chữ duyên tiền kiếp của em đấy.
– Anh cũng tin vào duyên số sao?
– Một phần, như hôm nay anh có Facebook em cũng chẳng là may mắn và tình cờ sao?
– Hi, em nghi ngờ lắm nhé, hay là có nội gián ái chà định bắt thóp cơ à.
– Có hay không thì giờ anh cũng quen em rồi.
– Nếu như em không muốn quen nữa thì sao?
– Thì lại là hai kẻ xa lạ thôi, gái có vẻ thích thử thách à.
– Em nghĩ vậy em đã không add friend anh rồi.
– Anh cũng nghĩ như em đấy, mình có vẻ hiểu nhau hơn rồi.
– Hehe, em cũng mong như vậy. Em nhớ rồi, em gặp anh ở đám cưới, anh ngồi một mình ở chỗ bàn vào phải không?
– Ơ vậy à, em nhớ tốt quá.
– Em nhớ vì anh có chiều cao lí tưởng.
– Cảm ơn em, sáng ra đã được nghe nịnh rồi, ngày hôm nay thú vị đấy, em đi đám cưới vui chứ?
– Cũng vui anh ạ, nhưng đi lại nhiều em ốm rồi ạ.
– Em cố gắng ăn uống một chút rồi uống thuốc đi, có chàng nào nấu cháo cho chưa?