Logo
Trang chủ
Chương 6

Chương 6

Đọc to

Thấy bà chị đang khệ nệ tay xách tay đeo, mình chạy lại xách dùm, túi gì mà nặng thế không biết, hỏi ra thì toàn là đồ ăn, đúng là đàn bà phụ nữ, chỉ ăn uống là nhanh. Từ đàn ông cho đến hoa quả, các bà không chê thứ gì phải không các thím. Quay ra mình bắt chuyện với em:

- Em hay đi làm giờ này à?

Khẽ nhìn mình, em cười rồi nói:

- Vâng, anh cũng vậy à?

Mình: Không, anh đi làm phập phù lắm, giờ giấc không cố định, nhưng từ mai em nhớ đi làm đúng giờ này nhé.

Em có vẻ không hiểu câu hỏi của mình, mặt đúng kiểu con nai vàng ngơ ngác:

- Để làm gì hả anh?

- Để anh được chào em mỗi ngày thôi.

Mình nói tự nhiên, không chút gượng gạo nào. Cơ mà mình nói dối thì đừng hỏi, hồi xưa bao năm cấp 3 nói dối 2 cụ ở nhà đi đánh điện tử mà chả bao giờ bị phát hiện, lại còn được các cụ khen là cấp 3 ngoan hiền. Em có vẻ khoái câu trả lời của mình, nhẹ nhàng nói "Vâng ạ". Suốt đường đi, mình với em tám thêm vài thứ linh tinh rồi ai về phòng nấy. Vào phòng bao nhiêu niềm vui của mình tan biến, đống hồ sơ giấy tờ trên bàn chẳng mất đi thêm tẹo nào, thôi cố ngồi cày cuốc không sếp sờ đến ổng thịt mình mất.

Vừa làm, mình cầm điện thoại nhắn cho em:

- Sáng em đi làm có lạnh không?

Tính mình không màu mè hoa mỹ, các thím đọc có thể thấy đôi lúc nếu nhắn tin nói chuyện thì hơi nhàm, nhắn những tin kiểu tình tứ văn vẻ mình không làm được, cứ thấy nó làm sao ấy, không hợp với mình. Mình thích những sự quan tâm nhẹ nhàng, thật thật một tí, chứ cũng còn trẻ lắm đâu mà cưa sừng làm nghé.

- Cũng hơi lạnh anh ạ, mà anh lúc nào cũng ga-lăng thế à?? Em hỏi lại liền sau, chắc em nhớ đến hành động xách hộ bà chị cái túi.

Với mình, những việc nhỏ giúp phụ nữ như thế là bình thường, việc nào đàn ông nên làm thì làm thôi. Mình xách hộ bà chị cũng chỉ như vậy, chẳng cần phải cân đo đong đếm. Mình nhắn lại em:

- Việc nhỏ mà em, anh thấy việc nào anh làm được thì anh làm thôi.

Em:

- Thật không vậy anh?

Mình cũng thấy hơi khó chịu vì câu hỏi này của em, mình giúp ai cũng chả bao giờ tính toán gì cả, huống chi những việc này lại là việc cỏn con, đàn ông đáng nên làm. Không lẽ em nghĩ mình chỉ vì lấy lòng em mà làm vậy sao?

- Em nghĩ thế nào vậy? Anh muốn thì anh làm giúp thôi. Trông mặt anh không đáng tin lắm à... cũng hơi có tí akay rồi..

Em:

- Hihi, không em hỏi vậy thôi anh, em biết là anh không phải như vậy mà. Lát nữa em phải lên XXX làm việc...

Mình cũng muốn tập trung vào công việc, dặn dò em đi cẩn thận, rồi cắm cúi vào công việc... Sáng ra đã bù đầu, hình như ông sếp dạo này ghét mình hay sao ấy, giao rõ lắm việc...

Cặm cụi cày bừa, cũng xong phần nào đống hồ sơ, ngồi vươn vai cái, ông sếp đã tương ngay câu:

- Tối qua lục đục gì mà hôm nay có vẻ uể oải thế?

Lại đá xoáy mình rồi, mình ở phòng là trung tâm của trêu chọc, cũng vì mình còn trẻ, lại chưa vợ, cũng khá hòa đồng với đồng nghiệp trong phòng. Lúc ấy chỉ cười trừ với sếp một cái thôi, phát ngôn bừa ông mà ghét mai lại thêm một đống việc thì... Bỗng dưng nhớ đến em, chẳng biết giờ này em đang làm gì, có nhớ đến người anh trai nơi quê nhà này không? Nói là làm, mình cầm điện thoại lên nhắn cho em:

- Em đã đến nơi chưa??

Chắc em cũng rảnh, nên nhắn lại cho mình liền:

- Em đến rồi, đang ngồi đợi thôi anh. Anh đang làm gì vậy?

Làm việc chứ làm gì nữa, em cứ như mộng du ấy, hỏi câu rõ thừa. Nói chuyện với em cũng vài lần rồi, mình thấy trong em vẫn có điều gì rất thú vị. Sâu thẳm bên trong em, mình cảm nhận được một tâm hồn trong sáng, nhiều câu nói của em làm mình phì cười, với em mọi thứ trôi qua có lẽ quá bình yên, mình thích như vậy, tính cách giản dị, không màu mè pha tạp của cuộc sống. Thứ mà mình đã đánh rơi từ rất lâu rồi, biết làm sao được xã hội mà cứ khù khờ chỉ mang phần thiệt cho bản thân thôi.
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Đại Việt Truyền Kỳ
Quay lại truyện Tán Gái Cùng Cơ Quan
BÌNH LUẬN