Hiện tại.
Đang ưỡn ẹo trên giường chưa muốn dậy thì điện thoại réo chuông. Cầm điện thoại lên, đầu số nước ngoài, là em, ngập ngừng đôi chút, hít thở thật mạnh để lấy bình tĩnh một cách cần thiết nhất:
– Alooo. Gọi cho anh có việc gì vậy.
…
– Em không nói là anh cúp máy đấy nhé!
…
…
– Anh à….
Giọng nàng như mếu, hình như sắp khóc.
– Ừ, nói đi anh nghe.
– Em yêu anh.
Từng câu từng chữ mình vẫn nghe rất rõ, vẫn cái cảm giác ấy, cái cảm giác ngày nào khi được em nói câu nói đó mình vui sướиɠ biết bao nhưng giờ sao lại…đắng thế này. Thoáng xúc động mạnh, chỉ muốn đến bên em ôm em thật chặt nhưng mà…
– Ừ – mình buông xuôi trả lời.
– Em xin lỗi… – tiếng sụt sịt bắt đầu to dần lên.
– Em đừng như vậy, em không có lỗi gì hết, nên đừng như vậy nữa.
– Anh có tha thứ cho em không?
– Anh không có cái quyền đó nên em đừng hỏi anh như vậy, có lẽ chúng ta đã sai ngay từ khi bắt đầu đến với nhau rồi nên là…
Em oà lên khóc, như một đứa con nít. Trái tim em thật mỏng manh dễ vỡ khác hẳn so với vẻ bên ngoài mà em hay mặc vào cho mình. Trước tôi vẫn là em đó, vẫn là người con gái tôi thương hết lòng đó. Em đang khóc, đang nấc lên, từng giọt nước mắt tuôn rơi từ khoé mắt hay cười từng làm tôi xao xuyến đó, tôi có thể cảm nhận được hết. Nhưng vô hình lại có một thứ mà người ta gọi là khoảng cách, từ đó lại sinh ra những thứ như là sự phản bội. Đúng là xa mặt thì cách lòng mà.
– Em đừng như vậy nữa, anh đang có chút chuyện. Thế nhé anh cúp máy đây.
– Anhhhhh.
– Lau nước mắt đi, giữ bình tĩnh rồi hãng nói với anh.
– Vâng.
….
– Em nhớ anh lắm. Mọi chuyện đã đi xa quá rồi….
Tim mình như nhói lên, vội vàng tắt máy, mình vất chiếc điện thoại ra thật xa, không dám ở gần nó vì mình sợ…sợ nỗi nhớ em lại dấy lên sau một thời gian nén xuống, mình sợ mình không giữ được bình tĩnh, mình sợ mình lại mềm yếu lại chiều theo cảm xúc để rồi lại sai lầm và rồi kết quả thì sao nào.
” Mọi chuyện đã đi xa quá rồi ”, em muốn nói về chuyện gì đây, giữa chúng ta còn gì nữa sao, mà thôi đi, chẳng còn gì để nói nữa cả, tất cả đã kết thúc rồi cơ mà, đã hết rồi.
Nằm vật ra, vậy là đã hơn 1 năm kể từ khi em đi rồi đấy nhỉ, cũng nhanh thật đấy…. Anh thì vẫn vậy đấy, vẫn ngu ngơ đợi chờ em một cách tuyệt đối nhất với những gì hai đứa đã hẹn ước. Anh gạt hết những mối quan hệ mới, những mối quan hệ mà có lẽ tốt cho anh hơn bao giờ hết vào lúc này, nhưng anh vẫn tự nhắc về em hàng ngày để giữ cho mình một tình cảm duy nhất. Vẫn thầm mơ về viễn cảnh mà hai đứa đã từng vẽ ra. Lớn rồi mà anh vẫn còn ngu ngơ quá, vẫn còn tin vào lời nói ấy. Còn em thì sao chứ. Em bảo em không chịu được sự cô đơn, em bảo em mệt mỏi, em muốn có người để em dựa dẫm, để ngả vai nghỉ ngơi thì anh còn biết làm sao đấy. Và rồi em có người mới. Em bảo anh đừng chờ em, đừng chờ em nữa, hãy kiếm một người mới đi, mà giờ sao em lại như thế này vậy. Anh biết phải làm gì nhỉ. Chưa bao giờ anh nghĩ đến cái viễn cảnh nát như thế này. Thật chóng vánh.
” Người giam cầm ta bằng giấc mơ, người hãm hại ta bằng nỗi nhớ ” – Câu hát này thật đúng với mình mà.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Vạn Tướng Chi Vương