.
.
.
– Thế à – nó tròn mắt nhìn mình
– Ừ – mình ngơ ngác trả lời
– Hừm, đúng là trẻ con, lớn rồi mà còn để mẹ tắm – nó bỉu
– M thì lớn hơn ai – mình cự
– Tao hơn mày 2 tuổi đấy.
– Có 2 tuổi hmmmm
Ngắm trời ngắm đất đủ các kiểu, 2 đứa nằm dài ra đống cỏ khô, rơm rạ gần nhà bếp kế bên là chuồng lợn thỉnh thoảng có vài đợt gió trải đưa hương cứt lợn vào mũi ngửi rất phê.
– Đám mây kia trông giống con rồng mày nhỉ – nó reo lên, tay chỉ lên trên trời xa xăm về nơi không có đích
– Đâu đâu – mình hỏi vồn
– Kia kìa, rồi nó dí đầu mình về hướng có đám mây con rồng.
– Xì, tao thấy giống con giun thì giống hơn
– Có mày giun ấy, đúng là đầu óc bã đậu – nó trề môi chê mình
Hưu vượn rồi đủ các loại siêu nhân siêu thú, chim cò cứ thế hiện ra trước mắt 2 đứa trẻ, tuổi thơ các bạn có như mình không nhỉ, chia sẻ đi nào hihi.
3h hơn một tí, cái Linh đề nghị:
– M ra kia kiếm cái vỏ lon nước ngọt rồi cắt ra đi. Tao hái rau
– Ờ
Mình lon ton chạy xung quanh nhà, kiếm cái vỏ lon nước ngọt. Tìm hoài mà không thấy, lầm bầm rồi chạy đi chỗ khác, ngang qua bàn thờ, thì thấy 1 bịch nước ngọt để trên đó, mình bóc ngay lấy 1 lon rồi để lại vào chỗ cũ, bật ra uống, lơn tơn chạy xuống đưa cho cái Linh đang lúi húi vặt đám cỏ mà nó gọi là rau.
– Uống đi này
– Ở đâu thế – nó hỏi rồi uống 1 ngụm to
– Ở trên bàn thờ đấy
Phụttttttt
Nó phun hết ngụm nước ngọt vừa tu, mặt tái mét lắp bắp hỏi:
– Trời…trời.. ơi, thằng ngu này, đồ đã thắp hương chưa.
– Ơ, phải thắp hương à, tao cũng không biết luôn – mình tò te trả lời
Nó trả mình luôn lon nước rồi kêu:
– Thế thôi, mày uống đi, tao sợ lắm.
– Xì làm bộ – mình làm một hơi hết veo lon nước.
Lấy kéo cắt đầu vỏ lon nước ra, 1 ít gạo 1 ít nước 3 đầu viên gạch đỏ xếp lên là đã thành một cái bếp. Nói thật là hồi đó nhà mình vẫn còn nấu bếp củi ấy, chưa có dùng bếp than hay gas như bây giờ đâu, lúc đó chủ yếu làm như vậy để nghịch là chính chứ thường ngày mẹ bảo nấu cho mẹ nồi cơm thì toàn cong đít chạy sang hàng xóm trốn, nào có nấu.
Rục rịch ngồi chầu chờ để tiếp rơm cho bếp, phía bên cạnh là cái Linh ngồi với bó cứt lợn đã được sắp sẵn trong rổ. Ngồi hít cái khí giời cùng với hương thơm của mùa vụ, mùi rơm rạ tỏa ra thoang thoảng, tiếng máy tuốt xả phành phạch đều đặn cũng đủ vẽ nên một bức tranh về làng quê 1 cách đơn điệu.
Trời thì nóng khủng khiếp, không hiểu sao 2 đứa dở hơi vẫn ngồi ôm cái bếp một cách kiên trì nhất. Mồ hôi vã ra tua tủa trên mặt và khắp người, tro rơm bay theo gió nhám cả vào mặt, cứ mỗi một lần lau mồ hôi là lại thêm một đường nét mới, đứa nào đứa ấy trông cái mặt tiền như cái đít nồi, đen thui thủi ấy.
Nhiều lúc cảm thấy hình ảnh này làm mình thấỳ bình yên quá, mới có 9 tuổi đầu thôi nhưng trong đầu óc thằng bé con lúc đó đã xây dựng nên được hình hài 1 ngôi nhà tranh hai trái tim vàng rồi. Mân mê ngồi san sát vào cái Linh một chút, giả vờ choàng tay qua vai nó chỉ để muốn biết cái cảm giác da thịt của con gái là thế nào, ngơ ngác quay sang với hành động quá ư là thân mật của mình, nó bĩu môi rồi gạt tay ra nguýt 1 cái rõ dài rồi lại bó gối ngồi suy tư trầm ngâm.
Thời gian cứ thế trôi đi, và rồi con người ai cũng phải lớn lên, tất cả những thứ hồn nhiên ngây thơ dần dần được gói gọn vào trong một hộp kín người ta thường gọi đó là kí ức để nhường chỗ cho sự trưởng thành đi kèm theo đó là 1 cuộc sống khắc nghiệt hơn, nhiều trò chơi hơn nhưng cũng lắm cạm bẫy cùng sự lừa lọc, không còn được thả hồn vào cùng gió không được trôi nổi cùng những đám mây kia mà là xen kẽ giữa tính toán hơn thua của cuộc đời.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Cỗ Giỗ