Em: "Anh nói thật mà. :'(."
T: "Đi tán gái mà nói như thế, chúng nó chạy mất dép."
Em: "Trong mấy thằng ở đấy, thằng nào cũng có người yêu rồi, sắp cưới hết rồi mà anh vẫn phải đi tìm em. :'(."
T: ":smile:)"
T: "Hêhee. Thế 20 năm qua anh có những hành động nào thể hiện là đi tìm?"
Em: "Em không thấy anh tội nghiệp sao? :'(. Anh tìm không thấy. :'(."
T: "Em có biết anh đã phải vất vả thế nào đâu mà tội nghiệp."
Em: "Anh tìm em vất vả lắm. Anh đi hỏi hết mấy thằng ở đấy nhờ chúng nó hỏi bố mẹ chúng nó, chứ anh có dám tự hỏi đâu. Xấu hổ mà :'( Anh da mặt vốn mỏng :'(."
T: "Há há."
Em: "Anh chỉ biết âm thầm đi tìm."
T: "Anh mà đi hỏi như thế..."
Em: "...mà tìm hoài chả thấy."
T: "...kiểu gì cũng tìm được em lâu rồi."
Em: "Cũng may cuối cùng..."
T: "...có mà anh chém gió thôi."
Em: "Ông trời không phụ người có tình. Cuối cùng cũng cho anh tìm được em, không uổng công anh tìm kiếm bao năm. :'(."
T: "Gió to quá. Ù ù ào ào."
Em: "Mẹ anh vẫn hay bảo, vấn đề nó nằm ở nhân cách. Anh nghĩ cũng đúng. Ông trời thấy anh tìm em vất vả quá nên cuối cùng sau 20 năm anh chày cối ông trời đã cảm động."
T: "Cảm động đến nỗi hôm nay mưa ào ào luôn ạ. :v"
Em: "Đấy em thấy không? Đến ông trời cũng phải cảm động, rồi khóc trước tình cảm chân thành của anh. :'(."