Em nó: Xin anh.
Mình: Thì phải chấp nhận.
Mình: Ớ.
Mình: Xin anh.
Em nó: Mà em cũng chả phải đi chơi với con bạn.
Em nó: Noel rét mướt.
Em nó: Em ở nhà.
Em nó: Chả dại ra đường.
Mình: Nếu như anh tìm thấy em từ vài năm trước thì anh có thể làm cho em ra đường với anh được.
Mình: Mà bao nhiêu năm nay em sống ở Nam Định đấy thế nào?
Em nó: Ớ.
Em nó: Thì 18 năm.
Em nó: Ngày đi học, tối ở nhà, không ra khỏi nhà.
Mình: Ngoan vậy.
Em nó: Trừ hồi mẫu giáo, lớp 1, 2 thì còn tụ tập cả xóm nô nghịch.
Em nó: Anh thử làm con mẹ em xem.
Em nó: H lớn bằng này, về quê, buổi tối mấy chị em rủ nhau đi đâu, không đi với người ngoài.
Em nó: Mà 9h mẹ em đã gọi về.
Em nó: Tết đi họp lớp, cứ 5h, 6h là thằng bạn em phải lút cút chở em về.
Mình: Nào anh về rủ thử xem bác có cho đi không nhé?
Em nó: Không mẹ em mắng.
Mình: Anh đảm bảo bác cho đi ngay.
Em nó: Hừ.
Em nó: Anh đừng mơ.