Lương chủ nhiệm hiển nhiên đã đánh giá quá cao sức chiến đấu của mình. Một cánh cửa chống trộm dày nặng làm sao có thể bị một kẻ đầu óồi năm mươi tuổi, đầy tà niệm như hắn mở ra được? Nhưng lúc này, hắn lại bình tĩnh lạ, ngừng đạp cửa. Hắn cũng lo lắng nếu tiếng động quá lớn mà dẫn dụ quái vật đến, thì chẳng khác nào tự đào mồ chôn mình.
Thế là, hắn đảo mắt, âm hiểm hét vào trong nhà:
"Không sao đâu, cô Trần. Tôi có sẵn ít thịt hộp chưa ăn hết. Để thể hiện thành ý, lát nữa tôi sẽ đặt trước cửa nhà cô. Dù sao thì chẳng mấy chốc trời sẽ tối. Hoặc là cô mở cửa ra tự ăn, hoặc là... để lũ quái vật đến ăn."
"Biết đâu tối nay cô chết rồi, lão tử còn có thể tìm thấy thi thể của cô mà tranh thủ... ực!"
Lời đe dọa còn chưa dứt, một tiếng chém thịt trầm đục bỗng vang lên ngoài cửa.
Lương Duy, kẻ vừa nãy còn buông lời tục tĩu, bỗng im bặt.
Phịch.
Tiếng ai đó ngã xuống đất vang lên từ hành lang.
Trần Tư Tuyết giật mình, run rẩy lần nữa bước về ph...
Chương này đang bị khóa trong 8 giờ đầu, chỉ tài khoản VIP mới được đọc trước. Còn 1 giờ 36 phút nữa sẽ mở khóa miễn phí.
Đề xuất Tiên Hiệp: Thương Nguyên Đồ (Dịch)