Trên cao nguyên Pamir, vài phi thuyền loại nhỏ hạ xuống, chuyên chở toàn bộ thi thể, đồng thời dọn dẹp cơ giáp bị Lão Trần chém nát.
Mạc Hải, Hạ Thanh, Trần Khải cũng chẳng ngoại lệ, đều được đặt lên cáng cứu thương lạnh lẽo, với vải trắng phủ kín thân thể.
Vương Huyên cảm thán, nhất định phải cẩn trọng, gắng gượng sống sót, tuyệt đối không được khinh suất, ngay cả Đại Tông Sư còn phải ngã xuống đến nông nỗi này, mà hắn hiện tại so với ba vị kia vẫn còn một khoảng cách xa.
“Tiểu Vương, cảm khái gì chứ, có một vị Đại Tông Sư là do ngươi đích thân đá chết đấy.” Ngô Thành Lâm mở miệng.
Vương Huyên cảm thấy, Lão Ngô tuyệt đối là cố tình, hắn hiện tại không muốn người khác nhắc đến chiến tích này, chỉ muốn âm thầm qua đi cho êm chuyện.
Cũng có cỡ trung phi thuyền hạ cánh trên cao nguyên lạnh giá, cứu chữa thương binh, trong khoang thuyền có thiết bị chữa bệnh khá tiên tiến, cùng với đội ngũ y tế vô cùng chuyên nghiệp.
Người trọng thương được nhanh chóng khiêng đi, người vết thương nhẹ được băng bó ngay tại chỗ, rất nhanh những người đó đều được chữa trị.
Vương Huyên cũng len lỏi đến gần, đồng thời bảo Thanh Mộc đi chào hỏi, hắn giả bộ trọng thương, nói mình tâm phế bị người đánh đến tan nát, hiện tại thương thế thập phần nghiêm trọng.
Hết thảy cũng là vì giữ kín đáo, hắn không muốn trở thành tân tú của Cựu Thuật trong mắt người khác, càng không muốn bị người gán cho cái danh hiệu người kế nghiệp Lão Trần.
Thanh Mộc quả thật đã đi tìm người, nhưng giữa đường, một nữ y tá đã đến, nói với Vương Huyên rằng thân thể hắn không có vấn đề gì, còn cường kiện hơn người thường rất nhiều.
Vương Huyên nhỏ giọng thủ thỉ với nàng, nói mình tâm phế đích xác có vấn đề, đau đớn vô cùng, nhưng tiểu cô nương này lại vô cùng thẳng thắn, trực tiếp nổi giận, lớn tiếng nói: “Ngươi chẳng hề có một chút vấn đề nào cả, tâm phế ngươi còn cường tráng hơn cả mãnh thú to lớn!”
Vương Huyên quay lưng rời đi, chẳng muốn nói thêm một lời nào với nàng nữa, vậy mà lại gây tác dụng ngược, không ít người đều ngoái nhìn, khi nhìn về phía hắn thì khóe miệng không ngừng nhếch lên cười trêu.
Thông Lĩnh đại chiến kết thúc, vô cùng thảm liệt, ba vị Đại Tông Sư của Tân Thuật bị giết, Cựu Thuật tuy thắng, nhưng nhân vật trụ cột duy nhất lại gục ngã.
Từng chiến hạm lạnh lẽo, phi thuyền liên hành tinh lần lượt xé rách bầu trời, rời đi mảnh cao nguyên này.
Vương Huyên, Thanh Mộc hộ tống Lão Trần trở lại An thành, theo ý kiến của tổ chuyên gia, các thủ đoạn chữa trị thông thường đã vô ích, nhân lực đã tận cùng.
Một nhóm Cựu Thuật cao thủ hành tẩu đều theo đến tòa thành thị này, mong được đưa tiễn Lão Trần đoạn đường cuối cùng, mang theo nét mặt bi thương.
Trên thực tế, Tân Tinh cùng Cựu Thổ, một số tổ chức, tài phiệt, cũng đã phái người đến An thành, chuẩn bị kịp thời phúng viếng Lão Trần.
Vương Huyên cảm thấy loại không khí này rất quỷ dị, các phe phỏng chừng đều đang đặt trước vòng hoa, chuẩn bị mở lễ truy điệu, vạn nhất hắn cứu sống Lão Trần trở về thì sẽ thành ra thể thống gì?
Thanh Mộc mặt tràn đầy bi sắc, khi nhận thấy động tĩnh của các phe, hắn quả thật vô cùng ưu thương, hắn cũng cho rằng sư phụ mình không thể sống được.
Về phần Vương Huyên nói muốn cứu Lão Trần, Thanh Mộc hoàn toàn chỉ coi là bệnh thì vái tứ phương, chẳng thể nào tin được, hiện tại thấy cảnh thương tâm, bản thân hắn cũng đã chuẩn bị lo liệu hậu sự cho Lão Trần.
Vương Huyên ước chừng, Lão Trần nếu là sống lại, nhất định sẽ muốn đánh cho đám người này đau điếng, trong số những kẻ ở đây, cứ đếm một là một!
Thanh Mộc đưa Lão Trần về tòa trang viên ở vùng ngoại ô kia, nơi đây vô cùng rộng lớn, thích hợp để an trí đám người Cựu Thuật hành tẩu kia.
Vị phụ tá của Ban ngành liên quan, với vẻ trầm tĩnh và đôi mắt thâm thúy kia đích thân đã đến, và trò chuyện với Thanh Mộc một lát.
Sau đó hắn đưa ra một chiếc hộp, bên trong là hai mảnh lá trúc màu vàng óng mang sinh cơ nồng đậm, đây là kỳ vật từ thời Tiên Tần được tìm thấy dưới lòng đất núi Đại Hưng An —— Vũ Hóa Thần Trúc.
Đồ vật không nhiều, nhưng tấm lòng ở bên trong, vị phụ tá của Ban ngành liên quan này vô cùng khéo léo, nói với Thanh Mộc, trước hãy cho Lão Trần dùng thử xem sao, nếu như thương thế có chuyển biến rõ rệt, hắn sẽ lại nghĩ cách khác.
Hai mảnh lá cây này hiệu quả sẽ không quá lớn, chẳng thể nào khởi tử hồi sinh, nhưng hắn có thể tặng được hai mảnh lá Vũ Hóa Thần Trúc này, cũng đã thật sự có lòng rồi.
Hắn trước khi rời đi nói với Thanh Mộc, hai ngày sau hắn sẽ đến thăm Lão Trần lần nữa, phỏng chừng cũng xem như ngầm ám chỉ, hắn sẽ đến tham dự lễ truy điệu.
Lão Ngô thấy thế, bảo Đại Ngô nhanh chóng đặt trước vòng hoa đi, hai ngày sau người của Ban ngành liên quan sẽ đến phúng viếng Lão Trần, đến lúc đó các phe sẽ đổ xô đến tham gia náo nhiệt, nói không chừng đến lúc đó vòng hoa sẽ khó mà mua được.
Vương Huyên cúi đầu nhìn Lão Trần đang nằm bất động ở đó, thở dài: “Lão Trần, ta đây là đang đi ngược lại với thế nhân, vì cứu ngươi, ta đây là muốn gánh lấy sự chỉ trích của thiên hạ sao?”
Ban ngành liên quan cùng những cơ quan liên quan khác, phàm là những vật cũ đã hứa sẽ mang tới, đều đã được chở đến bằng phi thuyền loại nhỏ vào buổi chiều, chất đầy cả một căn phòng.
Vương Huyên vì muốn tự làm sạch tay, đã không đi tiếp xúc ngay từ đầu, trên thực tế, hắn và Thanh Mộc đều cố gắng tránh né việc gặp mặt thường xuyên.
Bất quá hắn vẫn nhận được một tờ danh sách, biết được những thứ gì đã được đưa đến, lúc ấy tâm trạng liền bắt đầu xao động.
Lại có di vật của liệt tiên, một thanh kiếm gỗ đào Lã Động Tân đã dùng qua, nghe nói là được khai quật từ nơi Lã Tổ tu hành trên núi Điều.
Vương Huyên tiếp tục xem, trong danh sách còn có một tòa đan lô tàn phá mà Cát Hồng đã dùng để luyện đan, quả thực khiến Tiểu Vương một lần nữa kinh hãi, càng lúc càng khó mà tin được.
Vị này lai lịch không hề tầm thường, trong Đạo tàng đã thu nhận mười mấy bộ trước tác của vị này, nổi tiếng nhất có « Bão Phác Tử », « Ngọc Hàm Phương » và các tác phẩm khác.
Vương Huyên nghi ngờ sâu sắc, những món đồ trong danh sách này có vấn đề, ngay cả di vật của những bậc như Lã Tổ mà cũng có thể tùy tiện tìm thấy, vậy hắn cứ ở lại Cựu Thổ, chẳng cần đến Tân Tinh làm gì nữa.
Hắn không nhịn được nữa, tìm một cơ hội cùng Thanh Mộc gặp mặt, quyết định tự mình đi hiện trường, xem rốt cuộc đó là những kỳ vật gì.
Cả căn phòng chất đầy đồ vật cổ xưa, thứ gì cũng có, từ mũi tên đồng, đao Vẫn Thiết, cho đến đan lô vỡ nát, cùng những thẻ tre khắc Đạo Đức Kinh, thậm chí còn có cả nồi niêu xoong chảo, chén bát được đồn là khai quật từ cổ động phủ.
Vương Huyên chỉ liếc mắt một cái đã thất vọng, Đây rốt cuộc là thứ gì? Có lẽ là cổ vật, nhưng tuyệt đối chẳng liên quan gì đến những Vũ Hóa kỳ vật mà hắn mong muốn.
Thanh kiếm gỗ đào được gọi là Lã Động Tân đã dùng qua, trông cháy đen, phảng phất còn từng chịu sét đánh, nhưng một chút khí tức thần bí còn sót lại cũng không có, khiến hắn lập tức quẳng sang một bên.
Thanh Mộc vội vàng nói: “Chậm một chút, đây chính là món đồ tâm đắc của một vị lão nhân gia nào đó, quanh năm bày ở trong thư phòng, để trấn trạch trừ tà!”
“Tốt a.” Vương Huyên nhặt lên tòa đan lô vỡ nát trong truyền thuyết Cát Hồng từng dùng để luyện đan, kết quả không muốn nhìn lại lần thứ hai, lại suýt chút nữa ném đi.
Cả căn phòng đầy cổ vật, hắn chẳng coi trọng món nào, thất vọng vô cùng.
Hắn thở dài, những kỳ vật liên quan đến Vũ Hóa thành tiên quả nhiên khó tìm, nhưng suy nghĩ kỹ lại hắn lại thấy nhẹ nhõm, nếu tùy tiện một món đồ cũ nào cũng có liên quan đến Vũ Hóa, thì đó mới là chuyện lạ.
“Những này chẳng được món nào cả.” Vương Huyên lắc đầu.
Thanh Mộc đương nhiên thất vọng, nói: “Vậy chúng ta sang sân khác xem sao.”
“Còn có?” Vương Huyên kinh ngạc.
Thanh Mộc gật đầu, nói: “Mấy món bên này không tiện để chung, những món được đưa đến sau, ta đã sai người đặt chúng ở một sân nhỏ khác.”
Lần này Vương Huyên vừa bước vào sân nhỏ mới đã nhận ra ngay, nơi đây có “cá lớn”, có Vũ Hóa kỳ vật hắn cần, cứu Lão Trần đã có hy vọng.
Hắn chẳng cần Thanh Mộc giới thiệu, nhanh chóng lật tìm trong đống vật cũ và lấy ra một chiếc hộp ngọc, trực tiếp mở ra, trong đó có một khối xương đen nhánh, phát ra một luồng vật chất thần bí nồng đậm mà người thường khó lòng cảm ứng được!
Vương Huyên tin chắc, đây là một Vũ Hóa kỳ vật hiếm có bậc nhất thế gian, vô cùng trân quý, vậy mà thật sự đã gặp được. Hắn dùng tay xoa nhẹ, màu đen nhánh dần phai đi đôi chút, khối xương cốt lại hiện lên ánh sáng vàng nhạt.
Trong lòng hắn rộn ràng, đây là kim cốt trong truyền thuyết ư? Còn lớp màu cháy đen bên ngoài, hắn đoán rất có thể là do bị lôi đình oanh kích mà thành!
“Đây là ai đưa tới, từ nơi nào lấy được?” Hắn không nhịn được hỏi.
“Ban ngành liên quan sau đó bổ sung thêm một đợt, thì có đoạn xương này, ngươi chờ một chút, ta xem một chút trên danh sách giới thiệu thế nào.” Thanh Mộc cúi đầu tìm kiếm.
Một lát sau hắn tìm thấy, nói: “Đây là được tìm thấy gần một tòa đạo quán nhỏ vô danh đã sụp đổ, sau khi khai quật và dọn dẹp hiện trường, chẳng có vật quan trọng nào khác, chỉ còn sót lại một khối xương như thế này.”
Vương Huyên cảm khái: “Núi không tại cao, có tiên thì có danh. Nước không tại sâu, có rồng thì linh. Trong một đạo quán nhỏ vô danh, vậy mà lại lưu lại di vật Vũ Hóa của các bậc tiền bối.”
Thanh Mộc nghe có chút nhức đầu, Tiểu Vương chỉ qua một khối xương đen mà đã có thể tin chắc đây là di vật liên quan đến thành tiên? Hắn nghi ngờ sâu sắc.
Vương Huyên nhìn hắn một cái, nói: “Tin tưởng nhãn lực của ta, ta cảm thấy, đây còn rất có thể là xương cốt do một vị tiên tử lưu lại đấy!”
“Ngươi nghĩ nhiều quá rồi chăng?” Thanh Mộc nhìn hắn, nói: “Non hoang rừng vắng, đạo quán nhỏ hoang tàn, lại chôn giấu khối xương đen đáng sợ, ta cảm thấy cho dù có dị thường, thì hơn phân nửa cũng là có liên quan đến nữ yêu hoặc ma đầu.”
Vương Huyên nhanh chóng đánh gãy hắn, nói: “Ngươi bớt nói bừa đi, chuyện liên quan đến sinh tử của sư phụ ngươi, tuyệt đối không được hồ ngôn loạn ngữ.”
Thanh Mộc lập tức im miệng, tại thời khắc này, hắn nguyện ý tin tưởng Tiểu Vương toàn thân linh nghiệm.
Vương Huyên không dừng lại, lại nhanh chóng bước sang một bên, cầm lấy một chiếc hộp gỗ, trực tiếp mở ra, lập tức vui sướng khôn cùng, đây cũng là một món đồ tốt.
Trong hộp là một khối ngọc thạch, còn mang theo một phần da đá bên ngoài, phần thịt ngọc lộ ra trắng nõn tinh xảo, ôn nhuận và sáng bóng, là một khối ngọc thô hiếm có.
“Khối đá kia được khai quật từ di chỉ một tòa cổ thành thời Hán, được một vị lão tiền bối cất giữ, coi như một khối nguyên thạch tự nhiên để trang trí thưởng ngoạn.”
Vương Huyên tự nhiên có thể đoán ra, có người Vũ Hóa về sau, vật chất thần bí nồng đậm đã hòa tan vào trong khối ngọc thạch này, nó là một khối Vũ Hóa Thạch rất thuần chính.
Tiếp theo, hắn tìm thấy cuối cùng một kiện kỳ vật, một khúc xương gãy trắng nõn như ngọc, dài hơn nửa thước, nhất thời chẳng thể nhìn ra nó tương ứng với bộ vị nào trên cơ thể.
“Đây là sau khi một Tổ đình Phật Môn nào đó chuyển đến Tân Tinh, thì đây là vật lưu lại trong địa cung ban đầu.” Thanh Mộc nói ra.
“Xá lợi của cao tăng ư?” Vương Huyên kinh ngạc.
Thanh Mộc lắc đầu, đây vẫn là món đồ do bộ phận liên quan đưa tới, bọn họ rất coi trọng, và liệt kê rõ lai lịch của từng món.
“Nghe nói là khai quật được từ sâu dưới lòng đất trong địa cung của Tổ đình Phật Môn kia, lúc đó còn quấn quanh dây sắt, buộc chặt khối xương này.”
“Sẽ không phải là Tổ đình Phật Môn năm đó từng trấn áp yêu vật hay người có lai lịch nào đó sao?” Vương Huyên có chút hoài nghi.
Thanh Mộc nói: “Khối xương này vô cùng bình thường, chưa từng xảy ra bất cứ sự kiện dị thường nào từ trước đến nay.”
“Cứ thử một chút xem sao.” Vương Huyên nói ra, chẳng có gì đáng sợ, dù có lai lịch xa xưa đến đâu, há lại có thể sánh bằng vị nữ phương sĩ hơn ba ngàn năm về trước ư?
Nữ phương sĩ cực kỳ dị thường, nhục thân vậy mà vẫn giữ được đến bây giờ, nàng dị thường như thế mà còn chẳng thể làm gì được Vương Huyên, bởi vậy lá gan của Tiểu Vương bây giờ đã lớn lắm rồi!
“Mặc dù có chút chênh lệch so với mong muốn của ta, nhưng cũng miễn cưỡng có thể tạm dùng, hy vọng có thể thuận lợi cứu sống sư phụ ngươi.” Vương Huyên quyết định ngay trong đêm nay động thủ, tiến vào Nội Cảnh Địa!
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: [Không thể ngủ] Hình như mới gặp ma trong nhà tắm