Logo
Trang chủ

Chương 84: Bí mật của Lâm Hâm

Đọc to

Long Hạo Thần nhét một viên Đại Hồi Linh Đan vào miệng, nhai vài cái rồi cúi đầu, nhấc khăn che mặt của Thải Nhi lên, đút thuốc vào miệng nàng.

Môi Thải Nhi vừa lạnh vừa mềm, nhưng lúc này Long Hạo Thần nào có tâm trạng để cảm nhận sự tình sắc ấy?

Bị Long Hạo Thần hôn, cảm nhận được hơi thở quen thuộc của hắn, thân thể Thải Nhi hơi run lên.

Có phản ứng! Long Hạo Thần khẽ thở phào, cẩn thận dùng linh lực đẩy viên Đại Hồi Linh Đan vào sâu trong cơ thể Thải Nhi.

Ôm chặt nàng, hốc mắt Long Hạo Thần đỏ hoe, ướt đẫm, thân thể hắn không kìm được mà run rẩy.

"Thải Nhi, lần này muội mất đi giác quan nào trong lục cảm?"

Có lẽ do tác dụng của Đại Hồi Linh Đan, cũng có thể Thải Nhi cảm nhận được tâm ý của Long Hạo Thần, ngón tay nàng khẽ động. Long Hạo Thần vội vàng nắm lấy tay nàng, để ngón tay nàng vẽ vào lòng bàn tay mình.

Sắc mặt Long Hạo Thần tái nhợt.

"Khứu giác, thị giác, thính giác, vị giác."

Trong lục cảm, nàng lại mất đi tới bốn giác quan.

Thải Nhi từng nói sơ qua cho Long Hạo Thần biết một vài công dụng của Luân Hồi Linh Lô. Để phát huy ra lực công kích càng mạnh, cái giá phải trả càng lớn. Mất đi bốn giác quan đã gần như đẩy Luân Hồi Linh Lô đến cực hạn.

Nếu, nếu như kẻ địch mạnh hơn một chút, Luân Hồi Linh Lô sẽ lấy nốt hai giác quan còn lại của nàng, như vậy nàng rất có thể sẽ vĩnh viễn không thể hồi phục.

Mất đi một giác quan, cần một tháng để hồi phục. Trừ lần đầu sở hữu linh lô phải chịu mất lục cảm, những lần sau khi sử dụng Luân Hồi Linh Lô tầng ba, mất đi giác quan thứ hai cần hai tháng để hồi phục, và cứ thế tăng gấp bội. Mất đi giác quan thứ ba, cần bốn tháng, và tiếp tục nhân lên. Thính giác, thị giác, vị giác, mất đi ba loại khả năng này cần tới bảy tháng mới có thể hồi phục bình thường! Hơn nữa trong thời gian này, nếu nàng lại sử dụng Luân Hồi Linh Lô, tiếp tục tiêu hao thêm một giác quan nữa thì phải kéo dài tám tháng mới hồi phục được.

Nếu sử dụng Luân Hồi Linh Lô tầng năm, cũng chính là tầng cuối cùng, lục cảm sẽ vĩnh viễn không thể hồi phục. Nàng sẽ chỉ như cái xác không hồn, còn lại một hơi thở tàn. Đương nhiên, đến tầng cuối cùng, Luân Hồi Linh Lô sẽ bộc phát ra lực sát thương khủng bố đến cực điểm. Năm đó, con trai của Luân Hồi đã dựa vào tầng năm của Luân Hồi Linh Lô để trọng thương Ma Thần Hoàng.

Hơn nữa, Thải Nhi trong bảy tháng sau này, không phải từng giác quan dần dần phục hồi, mà phải đợi trọn vẹn bảy tháng trôi qua. Sau uy lực cường đại, phản phệ của Luân Hồi Linh Lô cũng cực kỳ kinh khủng.

Đang lúc Long Hạo Thần đau lòng ôm chặt Thải Nhi, không biết làm sao để an ủi nàng, thì đột nhiên hắn ngẩng đầu nhìn về phía xa. Trên ngọn núi đối diện, một đám kỵ binh Đại Ác Ma cưỡi Ma Mã Mộng Yểm đang lao xuống, mục tiêu hướng thẳng về phía này.

Nhìn qua, số lượng đám kỵ binh Đại Ác Ma khoảng ba mươi tên, tạm thời chưa rõ thực lực của chúng ra sao.

Long Hạo Thần trước tiên nhẹ nhàng đặt Thải Nhi xuống đất, sau đó chậm rãi đứng thẳng người, quay sang Lý Hinh và Hàn Đạo.

"Các ngươi bảo vệ trong động, còn lại giao cho ta."

Nhìn vẻ mặt của Long Hạo Thần, Lý Hinh ngẩn ra. Trong hai Săn Ma Đoàn, cô là người quen biết Long Hạo Thần lâu nhất, nhưng chưa từng thấy biểu cảm như vậy trên gương mặt đệ đệ thiện lương, có thể nói là ôn nhu như nước này.

Lúc này, hai mắt Long Hạo Thần đỏ rực, trên người tỏa ra sát khí lạnh lẽo. Quang nguyên tố dao động bất ổn xung quanh hắn. Ánh mắt sắc bén tràn ngập sự khát máu.

Việc Thải Nhi sử dụng Luân Hồi Linh Lô mang đến tổn thương quá lớn, khiến Long Hạo Thần triệt để nổi điên. Hắn cần phát tiết, dùng máu tươi của kẻ địch để rửa sạch cơn phẫn nộ trong lòng.

Lý Hinh và Hàn Đạo đều không nói gì, lập tức di chuyển tới cửa động cố thủ. Mà Long Hạo Thần thì cởi bỏ Thánh Linh giáp trên người.

Ngay lúc này, Long Hạo Thần đột nhiên cảm thấy trước ngực, Giai Điệu Vĩnh Hằng truyền đến cảm giác mát lạnh, khiến thống khổ và phẫn nộ trong lòng hắn tạm thời dịu bớt. Cùng lúc đó, Long Hạo Thần kinh ngạc phát hiện, xung quanh dường như có từng luồng năng lượng kỳ dị ùa vào trong Giai Điệu Vĩnh Hằng. Năng lượng này vừa tiến vào Giai Điệu Vĩnh Hằng, liền biến mất không thấy tăm hơi.

Đây là gì? Long Hạo Thần có cảm giác nhạy bén hơn người thường, nhìn theo phương hướng của luồng năng lượng, giật mình phát hiện, thì ra đám năng lượng này đến từ vị trí của những kỵ binh Đại Ác Ma và tọa kỵ đã chết.

Linh hồn, là năng lượng của linh hồn.

Trong đầu Long Hạo Thần đưa ra suy đoán. Đây là Giai Điệu Vĩnh Hằng đang hấp thu linh hồn của những kẻ đã chết để bổ sung cho Trường Miên Vĩnh Hằng.

Những tri thức này hoàn toàn tự nhiên xuất hiện trong đầu Long Hạo Thần. Từ khi hắn tiến vào tháp Vĩnh Hằng, việc thám hiểm cần một nguồn năng lượng linh hồn khổng lồ để duy trì. Bản thân tháp Vĩnh Hằng tuy có năng lượng khổng lồ, nhưng nếu cứ đơn phương tiêu hao, rốt cuộc sẽ đến lúc cạn kiệt. Hắn đeo Giai Điệu Vĩnh Hằng, cũng chính là cửa vào của tháp Vĩnh Hằng, là người thu thập linh hồn. Bởi vậy, cứ có thi thể chết trận không lâu, bất kể là chủng tộc nào, linh hồn đều sẽ bị Giai Điệu Vĩnh Hằng lấy đi.

Loại cảm giác này đối với Long Hạo Thần, một người con của quang minh, thật khó chịu, nhưng hắn không còn cách nào khác. Giai Điệu Vĩnh Hằng đã hoàn toàn dung hợp với thân thể hắn, không cách nào tách rời. Hơn nữa, hắn không thể cho ai biết chuyện này. Chỉ khi nào gặp được phụ thân hoặc lão sư mới có thể nói ra.

Nghĩ xong, Long Hạo Thần không nhịn được nhíu mày, nhưng lúc này không cho hắn có thời gian suy nghĩ nhiều. Nhanh chóng cởi bỏ áo choàng trong khôi giáp, Long Hạo Thần xé bộ võ sĩ phục thành từng mảnh vải, rồi cõng Thải Nhi lên lưng, sau đó mặc lại Thánh Linh giáp có thể tùy theo thân hình mà thu nhỏ hoặc phóng to. Có thể nói, giờ đây Thải Nhi và hắn đã hợp làm một thể.

Long Hạo Thần biết lúc này Thải Nhi không thể nghe thấy. Cho nên, hắn kéo hai tay Thải Nhi vòng qua cổ mình, dùng mảnh vải cột chặt, tiếp đó viết vào lòng bàn tay nàng.

"Bắt đầu từ bây giờ, trước khi muội hoàn toàn khỏe mạnh, ta sẽ không để muội rời khỏi ta nửa bước. Ta sẽ cõng muội chiến đấu, không bao giờ buông bỏ, không bao giờ rời xa."

Thải Nhi áp đầu sát vào cổ Long Hạo Thần, hai giọt lệ lăn dài trên má.

Hôm nay là lần đầu tiên nàng sử dụng uy lực cường đại của Luân Hồi Linh Lô. Khi nàng thi triển Luân Hồi Linh Lô đến tầng ba, vượt hai cấp chém giết Ác Ma lĩnh chủ, mất đi bốn giác quan khiến nàng như trở lại những tháng ngày khủng bố thời thơ ấu.

Bất lực, cô độc suýt chút nữa làm nàng đánh mất lý trí, lại thêm thân thể yếu ớt, Thải Nhi như cảm nhận được tử vong đang ập đến. Điều duy nhất khiến nàng chưa tuyệt vọng là một tia hy vọng mong manh, hy vọng Long Hạo Thần có thể còn sống trở về.

Hắn đã trở về, cuối cùng cũng đã trở về. Khi Thải Nhi một mình thừa nhận sự cô độc, bất lực, thống khổ, không có âm thanh, không có mùi hương, không có ánh sáng, thì hắn đã trở lại.

Khi cảm giác quen thuộc của hắn xuất hiện, tâm Thải Nhi run lên. Trong lòng, tia hy vọng mong manh biến thành ngọn lửa, bùng lên thiêu đốt.

Khi Long Hạo Thần hôn lên môi nàng, đem Đại Hồi Linh Đan truyền vào cơ thể nàng, hơi ấm của viên thuốc và hơi thở quen thuộc của Long Hạo Thần khiến Thải Nhi cảm nhận được sự khác biệt so với những năm tháng tu luyện Luân Hồi Linh Lô.

Mà giờ khắc này, khi cảm nhận được những dòng chữ Long Hạo Thần viết trong lòng bàn tay, tâm Thải Nhi không còn là cảm động, mà là một loại hạnh phúc, tâm liền tâm.

Gã ngốc của ta, chỉ cần có chàng, dù cả thế giới này có bỏ rơi ta, ta cũng không còn thấy cô đơn.

Một nữ nhân vì một nam nhân mà vô tư dâng hiến, nguyên nhân chỉ có một, đó là yêu.

Cảm giác Thải Nhi kề sát lưng mình, đôi chân dài còn vòng quanh thắt lưng, cảm giác mềm mại, co giãn ấy khiến thống khổ trong lòng Long Hạo Thần vơi đi phần nào. Nhưng khi hắn ngẩng đầu lên, nhìn đám kỵ binh Đại Ác Ma đang lao nhanh tới gần, sát khí trong mắt lại bùng cháy.

Chính là đám khốn kiếp này, là bọn chúng đã khiến Thải Nhi của hắn phải mất bảy tháng mới có thể hồi phục bình thường. Là chúng, tất cả là tại chúng.

Trong tiếng gió rít, Lam Vũ, Quang Phù Dung lần nữa xuất hiện trong tay Long Hạo Thần. Ánh sáng lóe lên, Thánh Linh kiếm cũng hiện ra trong tay trái. Long Hạo Thần thân hình chợt lóe, đã đứng trên lưng Long Tinh Vũ. Sau lưng hắn, Quang nguyên tố tinh linh Nhã Đình luôn tận tụy thi triển Tụ Linh quang hoàn, giúp hắn hồi phục linh lực.

Mỗi một giây có thể hồi phục tới hai mươi điểm linh lực. Chỉ trong chốc lát, linh lực của Long Hạo Thần đã hồi phục gần một nửa.

Kẻ địch ngày càng đến gần, mà trong động huyệt, Lý Hinh trợn tròn mắt, giận dữ trừng Lâm Hâm.

"Chẳng lẽ đệ là phế vật? Ngay cả công kích bằng Hỏa Cầu Thuật cũng không làm được! Đệ có biết Dịch Quân đã tiêu hao bao nhiêu sinh lực để giam cầm Ác Ma lĩnh chủ không? Nếu không phải Long Hạo Thần kịp thời trở về, hôm nay chúng ta đều đã ngã xuống tại đây! Đệ thật sự là ma pháp sư cấp năm sao? Đệ căn bản không xứng đáng là một Săn Ma Giả!"

Cũng khó trách Lý Hinh lại giận dữ như vậy. Lúc trước, cô đã quan sát rất rõ tình hình trong động, đang cố gắng hết sức chạy trở về cứu viện. Lâm Hâm ở thời khắc cuối cùng chỉ thi triển Phòng Ngự Hỏa Hoàn, sự yếu đuối đó đã chọc giận vị Trừng Giới kỵ sĩ có tính cách mạnh mẽ này.

Khi mọi người đều dốc hết sức lực, chỉ có Lâm Hâm không hề phát ra bất kỳ đòn công kích nào. Với tu vi của y, thời điểm đó hoàn toàn có thể liên tục thi triển ra mấy ma pháp hỏa hệ cường đại, nói không chừng có thể trọng thương Ác Ma thống lĩnh.

Lâm Hâm sắc mặt có chút trắng bệch, không nói lời nào, chỉ im lặng nghe Lý Hinh phẫn nộ chỉ trích.

"Đệ nói đi! Có phải là đàn ông không hả? Đệ khống chế ma lực giỏi như vậy, là ma pháp sư cấp năm, vì sao không biết một ma pháp công kích nào? Ta thật hối hận, khi đó đã không hết sức ngăn cản Long Hạo Thần!"

"Đủ rồi, Lý Hinh." Hàn Vũ miễn cưỡng gượng đứng dậy. Vương Nguyên Nguyên, Tư Mã Tiên và Trần Anh Nhi đều tụ tập bên cạnh y.

"Lý Hinh, tỷ nên biết, Lâm Hâm là một Ma Dược Sư. Tỷ nghĩ rằng mấy người chúng ta vì sao lại mạnh hơn Điển Yên, kiên trì được lâu như vậy? Đó là bởi vì chúng ta đã sử dụng đan dược do Lâm Hâm cung cấp. Lâm Hâm đúng là không biết công kích, nhưng nếu không có huynh ấy, chúng ta căn bản không thể chờ được đến khi Hạo Thần trở về. Lâm Hâm là một phần của Săn Ma Đoàn số hai mươi mốt cấp hiệu chúng ta. Những gì huynh ấy đã trả giá, chúng ta đều nhìn thấy, huynh ấy là một phần không thể thiếu trong đoàn đội của chúng ta. Bất cứ ai cũng đều có khuyết điểm, vì sao huynh ấy lại không thể?"

Lý Hinh tức giận nói.

"Đúng, mỗi người đều có khuyết điểm. Nhưng, công kích là thiên chức của ma pháp sư. Một ma pháp sư hỏa hệ cấp cao, vậy mà Hỏa Cầu Thuật cơ bản nhất cũng không biết, vì cái gì chứ? Ta chỉ hy vọng hắn cho ta một lý do thuyết phục. Nếu như có một ngày, ngay cả Hạo Thần cũng không ngăn được đòn tấn công của kẻ địch, cuối cùng phải nhờ vào hắn để giải quyết đối thủ, vậy phải làm sao đây? Rõ ràng có thể công kích, vì sao lại yếu đuối như vậy? Ta không hy vọng có một ngày đệ đệ phải tuyệt vọng nhìn hắn."

"Được, ta cho tỷ biết!" Lâm Hâm gần như gào lên.

Y bước lên một bước, đi tới trước mặt Hàn Vũ, thân thể kịch liệt run rẩy, khuôn mặt vốn tái nhợt bỗng ửng đỏ.

"Ta không biết ma pháp công kích, một cái cũng không. Tỷ nói đúng, tình huống của ta không giống Tư Mã Tiên. Anh ta là bởi vì không học được ma pháp trị liệu, còn ta không phải là không thể học. Chỉ cần ta muốn, ta có thể học bất cứ ma pháp hỏa hệ nào trong khả năng. Nhưng, ta không học, không thể học."

Hơi dừng lại một chút, trong mắt Lâm Hâm ngập tràn nước.

"Cha mẹ ta, năm đó ở Ma Pháp Thánh Điện còn ưu tú hơn ta nhiều. Bọn họ chỉ mất gần ba mươi năm đã thuận lợi đột phá cấp sáu, tiến quân tới cấp bảy, được coi là những nhân vật dẫn đầu trong lứa tuổi trẻ. Phụ thân ta am hiểu các loại ma pháp công kích, vì nghiên cứu ma pháp hỏa hệ cường đại mà nỗ lực cả đời. Có một ngày, ông ấy không ra ngoài nữa. Ông ấy đã sai sót khi kích phát khối hỏa nguyên tố khổng lồ mà mình áp súc. Lúc đó, mẫu thân mang ta đi tìm ông. Vì bảo vệ ta, mẹ đã dùng thân thể mình chắn đỡ lực bạo tạc khủng khiếp, cùng cha chết thảm trong trận tai nạn đó. Năm đó, tuy ta chỉ mới năm tuổi, nhưng khoảnh khắc hỏa nguyên tố tạo ra sức bạo tạc khủng bố kia, ta vĩnh viễn không thể quên. Nếu không phải tại ma pháp công kích, sao ta lại mất đi phụ thân? Nếu không có ma pháp công kích, ta vẫn còn có một gia đình hạnh phúc."

"Ta không học ma pháp công kích, chính là không muốn đi vào vết xe đổ của họ. Ta không muốn có một ngày để đồng đội và chính ta phải chết dưới ma pháp của mình. Từ đó về sau, mặc kệ ông nội có ép buộc thế nào, ta cũng không chịu học tập bất cứ ma pháp công kích nào, cho đến tận bây giờ. Nhưng ta không phải phế vật, ta sẽ dùng tất cả năng lực của mình để trợ giúp đoàn đội. Nếu có một ngày tình huống mà tỷ nói xảy ra, ta sẽ chết trước mọi người, dùng thi thể mình để chứng minh cho những lời nói hôm nay của ta."

Nói xong câu cuối cùng, Lâm Hâm đã khóc không thành tiếng. Hàn Vũ thở dài một tiếng, nhẹ nhàng vỗ vai hắn, hướng Lý Hinh nói.

"Ta có thể hiểu tâm trạng của tỷ, nhưng tỷ tội tình gì phải khơi lại vết sẹo trong lòng huynh ấy? Nếu không phải có nguyên nhân đặc biệt, sao huynh ấy có thể không học ma pháp công kích? Chúng ta không hỏi, không phải vì trong lòng không có nghi hoặc, mà là chúng ta lựa chọn tin tưởng đồng đội của mình. Vĩnh viễn. Lâm Hâm cũng sẽ mãi mãi là một phần trong Săn Ma Đoàn của chúng ta."

Đề xuất Voz: 5 Năm 1 Cái Kết
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Linh Lý

Trả lời

7 tháng trước

Bạn ơi, tại sao mình không thể xem toàn bộ chương truyện thế

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

7 tháng trước

chương nào bạn ơi.