Tam Thiên Thế Giới không còn một tia lửa.
Giới bia cũng mất tác dụng, gió tuyết tràn vào, vạn vật đều kết một lớp băng mỏng.
Triệu Tương Nhi cô độc đứng đó, kiếm xuyên tim, Chu Tước lắng nghe đề nghị của nàng, chìm vào im lặng.
Triệu Tương Nhi nén cơn đau kịch liệt, toàn tâm chú ý nhìn chằm chằm nàng ta, sẵn sàng đón nhận cái chết bất cứ lúc nào.
Trước đó, tâm chí nàng quả thực đã dao động, khi cảnh tượng Ninh Trường Cửu và các nàng chết thảm thương hiện lên trong đầu, nàng hé khẽ đôi môi son, lời nhận thua suýt nữa đã thốt ra, nhưng Hỏa Phượng trong lòng nàng lại không ngừng cảnh báo.
Triệu Tương Nhi không khỏi nhớ lại lần Cửu Vũ ám sát mình. Sau lần ám sát đó, nàng nhìn lại cuộc đời, phát hiện mỗi lần đứng giữa lằn ranh sinh tử, cái chết đều liên quan đến Chu Tước, còn sự sống thì đều liên quan đến Bất Khả Quan. Ai đang âm thầm giúp đỡ mình vốn dĩ rõ như ban ngày, nhưng khi ở trong cuộc, nàng lại mãi không thể thông suốt.
Giờ đây cũng vậy.
Chu Tước đột nhiên xuất hiện vào thời điểm mấu chốt, đó là một đòn phủ đầu. Sau đó, một trận chiến với nàng, nàng chỉ còn cách chiến thắng một sợi tơ, đó cũng là một chiêu công tâm. Sau đó, Chu Tước bộc lộ đủ thứ bệnh hoạn, như một kẻ điên thật sự, chỉ muốn trả đũa Hằng Nga một cách nực cười, đây cũng là cách để phá vỡ cảnh giác của nàng… Từng lớp lời nói kia còn mang theo ma lực đáng sợ, không ngừng lay chuyển tâm trí nàng.
Nhưng điều này cũng giống như vụ ám sát của Cửu Vũ ngày trước, dưới lớp che đậy phức tạp, ẩn giấu chỉ là một đạo lý đơn giản.
Điều Chu Tước khao khát nhất bao nhiêu năm qua là gì? Chẳng qua là Tam Thiên Thế Giới. Đây là yêu cầu cốt lõi của nàng ta, vậy nên tất cả những gì nàng ta làm, nhất định đều không thể thoát ly yêu cầu cốt lõi này.
Trừ phi Chu Tước thực sự đã phát điên, bằng không khi Hắc Nhật sắp giáng lâm, vạn vật sắp bị hủy diệt, dù cho mười hai Thần Chủ đều là chó giữ cửa của Ám Chủ, dưới sự diệt thế này, bọn họ cũng chưa chắc đã sống sót được.
Từ đầu đến cuối, Chu Tước muốn làm, đều là tiến vào Tam Thiên Thế Giới!
Thuở ấy, tại Uyên Phù Thần Quốc, Bạch Tàng bị giam giữ, mãi không chịu nhận thua, Diệp Thiền Cung mất mấy tháng mới miễn cưỡng hấp thu được một nửa quyền bính chi lực của nàng. Nhưng một khi Bạch Tàng buông bỏ, quyền bính của nàng sẽ lập tức bị đoạt mất.
Giờ đây cũng vậy.
Nàng nếu quỳ xuống gọi đối phương ba tiếng mẫu thân, đó chính là sự khuất phục cả thể xác lẫn tinh thần. Nương theo sự sa ngã của tâm chí này, Chu Tước có thể thừa thắng xông lên đoạt lấy sức mạnh của nàng!
Trận quyết chiến này vốn dĩ không có bất kỳ chỗ nào cho sự thỏa hiệp hay lùi bước!
“Ba hơi thở đã hết.”
Triệu Tương Nhi cũng cảm thấy tiếc nuối, nàng sắp chết rồi, thế giới này cũng chẳng biết còn tương lai hay không.
“Dừng tay!” Mắt Chu Tước lạnh như băng: “Ta đồng ý với ngươi.”
Chu Tước nói với tốc độ cực nhanh: “Ta nguyện ý trao đổi Thần Quốc, ta sẽ đưa ngươi đến Tây Quốc, đưa ngươi lên vương tọa của ta!”
Nói rồi, Chu Tước muốn bước về phía Triệu Tương Nhi.
Triệu Tương Nhi bất động, bình tĩnh nhìn nàng ta nhẹ nhàng nhấc chân lên.
Chu Tước cũng nhìn chằm chằm Triệu Tương Nhi.
Thời gian như ngưng kết lại.
Giữa hai người như tràn ngập ngọn lửa ngút trời, cũng như chắn ngang một dòng sông băng vạn cổ.
Cuối cùng, chân Chu Tước không dám đặt xuống, nàng ta liếc nhìn phương Đông, khẽ thở dài một tiếng, rồi rụt chân về. Nàng ta cười bất đắc dĩ như cam chịu số phận: “Quả nhiên không hổ là đứa con gái ngoan của chúng ta.”
Triệu Tương Nhi quay lưng, bước về phía Tây Quốc.
Hai người càng đi càng xa.
Nàng ta nhìn bóng lưng Triệu Tương Nhi yếu ớt tột cùng nhưng vẫn cố gắng thẳng tắp, lại thở dài.
Chút nữa, nếu trao đổi quyền bính với Triệu Tương Nhi, vậy nàng sẽ là chủ nhân của Tam Thiên Thế Giới, vị trí của hai người sẽ đảo ngược, cảnh tượng mình từng đàn áp nàng trước đây, cũng rất có thể tái hiện trên người nàng.
Còn sau đó, liệu mình có thể sống tự do hay không, lựa chọn này lại phải phụ thuộc vào phẩm hạnh của Triệu Tương Nhi…
Chu Tước nhắm mắt lại.
Triệu Tương Nhi lúc này ý thức đã mơ hồ, nàng ta vẫn còn cơ hội để giành lấy thắng lợi.
Nhưng cuối cùng, nàng ta vẫn không làm gì cả.
Gió xa thổi tung váy phượng, Chu Tước mở mắt nhìn ra xa, ở đằng xa, Hắc Nhật đã hé lộ một góc, đó là một góc với đường viền trắng nhạt, một hình tròn hoàn hảo.
Chu Tước nhìn Hắc Nhật giáng xuống, chợt nhận ra, thời đại thuộc về các Thần Chủ của bọn họ, dường như đã hoàn toàn trôi qua.
Nàng ta tự giễu cười cười, quay người, cũng bước về phía vương tọa của Tam Thiên Thế Giới.
Tuyết Diên và Sư Vũ đứng trong bóng tối, các nàng nhìn Chu Tước bước về phía mình, thân thể không kìm được run rẩy.
“Mẫu thân…”
Hai người đồng thanh mở miệng, sửa váy quỳ xuống đất, cúi đầu hành lễ.
Chu Tước nhìn các nàng, nhưng cũng dừng bước.
Tuy không thành tài, nhưng rốt cuộc cũng là con gái của mình…
“Ừm.”
Chu Tước đáp một tiếng, khẽ cười.
Nàng ta bước vào sâu trong bóng tối, không hề quay đầu lại.
Môi Triệu Tương Nhi đã sớm bị cắn nát, giữa răng ngọc máu thịt lẫn lộn, máu nhỏ giọt suốt đường đi. Thật khó mà tưởng tượng, trong thân thể bé nhỏ mềm mại của thiếu nữ lại chứa đựng nhiều máu ấm nóng đến vậy.
Mắt nàng dần mất đi sinh khí, thân thể cũng ngày càng nhẹ bẫng.
Nàng bước lên cao.
Thế giới của Tây Quốc đã mở ra vì nàng.
Con đường đến vương tọa lại cô độc đến vậy.
Còn Nhân gian dưới Thần Quốc, từng đạo kiếm quang xung thiên, lần lượt bắt đầu gãy nát.
Những người gần nhất với Thương Khung là một nhóm Bất Khả Quan.
Váy xanh của Đại sư tỷ bị gió lốc thổi thẳng tắp, đôi mắt nàng vàng óng, cao cao giơ hai tay lên, sau lưng, Tu La Kim Thân của nàng cũng hiện ra, đó là một cổ tiên nửa người nửa rắn, là Nữ Oa đại thần trong truyền thuyết nặn đất tạo người.
Nhưng cho dù là Đại sư tỷ, dưới thế lực không thể cản phá này, cũng bị từng chút một đè xuống, pháp thân Tu La màu vàng kim dần mất đi quang trạch, ẩn ẩn có dấu hiệu nứt vỡ.
Thuở ấy trời sập, nàng từng thực hiện tráng cử vá trời.
Nhưng giờ đây, trời không chỉ sập, mà bên ngoài trời còn có một ác ma không thể đánh bại đang muốn bò vào!
Nhị sư huynh cũng lướt đi cực nhanh dưới trường không, dốc hết sức lực xuất đao, chặn lại những luồng hắc khí từ trên trời giáng xuống cho Đại sư tỷ.
Tam sư huynh mặc áo đỏ cũng đang thực hiện hành động lấy thân trấn hải, mạnh mẽ trấn áp tà khí có thể trốn thoát từ dưới địa tâm.
Tứ sư tỷ thì tay cầm trường thương cháy lửa, hết lần này đến lần khác đâm vào bầu trời đen tối đó, nhưng đều vô công mà quay lại. Sau vài lần, ngọn lửa trên trường thương ngược lại đã yếu đi rất nhiều.
Ngũ sư huynh đến bên cạnh Đại sư tỷ, thở dài nói: “Nếu sư tôn vẫn chưa thể ra ngoài, thì hãy khởi động Bất Khả Quan đi.”
Đại sư tỷ cau chặt mày.
Bất Khả Quan là một đạo quán.
Bất Khả Quan hoàn chỉnh, lại là binh khí diệt thần do bọn họ và các cổ thần ở Đại Hà Trấn dốc sức chế tạo.
Đó là binh khí cùng chết, một khi khởi động, ắt phải chết.
“Đợi thêm chút nữa!” Đại sư tỷ quả quyết nói.
Ngũ sư huynh nhắm mắt gật đầu, hắn nhìn bầu trời, ánh mắt mơ màng, thầm nghĩ đó có phải là cái gọi là Thần không?
Hắc khí vô tận lao xuống mặt đất.
Cùng với đó, còn có rất nhiều thi hài của những Kẻ Nuốt Linh đã bị hút khô.
Cả Nhân gian cũng đoàn kết hơn bao giờ hết.
Vô số đạo kiếm quang lớn nhỏ, sáng tối lao vút lên trời, Trần thế tựa như một đại điện khổng lồ, còn những đạo kiếm quang đó chính là những cây cột chống đỡ thế giới.
Trên bầu trời, Hắc Nhật đã lộ ra một góc.
Đó thực sự là một quả cầu lửa màu đen.
Thế giới bị xé toạc.
Tu La Kim Thân của Đại sư tỷ cũng bị xé rách, sức mạnh vô tận với tốc độ không thể tưởng tượng nổi đè sập nàng. Còn trước mặt Tứ sư tỷ, cây trường thương cháy lửa sau lần cuối cùng phóng đi, đã không quay trở lại.
Tiếp đó, bóng tối như dã thú lao tới.
Thân hình Tứ sư tỷ đột ngột chuyển động, tất cả lưỡi dao trong hộp binh khí đều chặn trước người, muốn chống đỡ, nhưng bóng tối như những cái miệng khổng lồ, nuốt chửng từng món binh khí một.
Thoáng chốc, Tứ sư tỷ cũng tay không tấc sắt.
Nhị sư huynh bên đó cũng chẳng khá hơn, những luồng hắc khí kia nhìn có vẻ mềm mại, nhưng khi thực sự chém vào, mới phát hiện đó là thứ cứng hơn thép không biết bao nhiêu lần, chỉ có thể miễn cưỡng cắt đứt bằng linh khí hùng hậu như phong lôi.
Đối thủ này, đáng sợ hơn rất nhiều so với những gì họ từng tưởng tượng.
Mà đây mới chỉ là một góc nhỏ của Hắc Nhật, nếu toàn bộ giáng lâm thì sao đây? Cho dù Sư Tôn và sư đệ có thể xuất hiện, e rằng cũng không cản nổi…
Nhị sư huynh hai tay cầm đao, chém đứt một luồng hắc khí như bổ cây đại thụ.
Hắn nhìn quanh.
Hàng vạn đạo kiếm khí xung quanh tựa như những cột trụ trời trong sáng không tì vết.
Sau lưng hắn, cũng có rất nhiều thân ảnh cường đại bay về phía bầu trời, bọn họ tay cầm lợi kiếm, sau lưng treo Thiên Bia, cùng hắn chém về phía bầu trời.
Bắc Quốc, Tuyết Sơn.
Tiêu Cừu che chở một cặp huynh muội nhỏ tuổi trốn vào trong sơn động, hắn dặn dò bọn trẻ đừng ra ngoài, sau đó cũng cầm trường thương xông vào bóng tối.
Từ khi Đề Sơn hiện thế, rất nhiều cường giả Ngũ Đạo của Nhân gian đều đổ về Tuyết Sơn, cùng nhau mài kiếm.
Trong cuộc mài kiếm này, Tiêu Cừu cũng quen biết không ít người, và điều hắn thích kể nhất với bọn họ, chính là trận chiến giữa hắn và Ninh Trường Cửu trong Thiên Bảng năm xưa, cùng với việc hắn đã đặt cược Ninh Trường Cửu thắng trong sòng bạc ngoài Thiên Bảng, rồi thắng được Nhị tiên sinh Kiếm Các ra sao.
Đây là chuyện hắn tự hào nhất trong đời.
Mỗi khi kể về chuyện này, sẽ có rất nhiều người tụ tập lại, hỏi về dáng vẻ của người cứu thế Ninh Trường Cửu và vẻ đẹp tuyệt trần của Nhị tiên sinh Kiếm Các, cũng sẽ có rất nhiều người ôm kiếm đứng một bên, vừa giả vờ khinh thường vừa lén lút lắng nghe.
Tiêu Cừu vốn tưởng rằng, đây chỉ là một lần mài kiếm bình thường.
Ngay hôm nay, hắn không thể từ chối cặp huynh muội này, đành đồng ý dẫn bọn trẻ đi xa xa nhìn ngọn núi lớn kia một cái.
Kết quả là tai ương đã xảy ra…
“Ca ca nhất định phải quay lại đón bọn em nha.”
Trong sơn động, giọng nói líu ríu của tiểu cô nương truyền ra.
Tiêu Cừu cười nói: “Nhất định, nhất định, ta có lần nào không quay về đâu?”
Hắn tự nhận vận cờ bạc của mình rất tốt, ngay cả Nhị tiên sinh Kiếm Các, cũng không phải đối thủ của hắn.
Hắn lao ra khỏi các đỉnh núi, lướt về phía trời.
Lúc này, Hắc Nhật đã giáng lâm được một nửa.
Cái Hắc Nhật to lớn đến khó tin đó đã đè xuống Nhân gian, nó rộng lớn hơn biển cả, hùng vĩ hơn bất kỳ ngọn núi nào.
Khi Tiêu Cừu giơ tay, thực sự nảy sinh một cảm giác, như dùng lông vũ nâng đỡ Thái Sơn.
Hắc Nhật giáng xuống rất nhanh.
Nỗ lực của những tu sĩ đỉnh cao Nhân gian dường như không có tác dụng lớn lắm.
Nó vẫn đều đặn hạ xuống, nuốt chửng từng đạo quang trụ trắng như tuyết.
Từng ngụm máu tươi lần lượt phun ra.
Rất nhiều người đạo tâm không kiên định thậm chí nhanh chóng sụp đổ, bắt đầu cưỡng ép viết Thiên Bia, muốn dựa vào phi thăng để trốn thoát.
Nhưng đó đều là những hành động tuyệt vọng.
Ám Chủ là mặt trời, cũng là bầu trời, không ai có thể thoát được, dù là loài kiến bé nhỏ hay con người tự cho mình là vạn vật linh trưởng, trong mắt nó, đều như nhau là hạt bụi.
Rất nhiều người gào thét, sụp đổ, méo mó, bọn họ hồi tưởng lại cả cuộc đời mình khi cận kề cái chết, tưởng tượng cuộc đời mình thật bi tráng biết bao.
Đối với bọn họ, đây quả thực là một cảnh tượng bi tráng.
Nhưng đối với Ám Chủ, lại không có ý nghĩa gì lớn lao.
Nó là ‘Thần’ được tạo ra sau bao vạn năm phát triển của một nền văn minh trước đó. Lúc này, những con người của nền văn minh sơ khai, không hề biết mình đang đối mặt với một tạo vật vĩ đại đến nhường nào.
Dự trữ Kẻ Nuốt Linh đang tiêu hao nhanh chóng.
Chẳng mấy chốc, trên bầu trời không còn Kẻ Nuốt Linh rơi xuống nữa.
Tiêu Cừu lấy thương chỉ trời, chợt rùng mình một cái.
“Là ai?”
Hắn cảm thấy có một bàn tay chạm vào mình.
Nhưng hắn nhìn quanh, không thấy gì cả.
Nhưng cảm giác chạm đó lại rất rõ ràng.
Bàn tay đó từ từ vươn vào trong cơ thể hắn… Đó là vị trí Tử Phủ, bàn tay đó vươn tới Tiên Thiên Linh của hắn!
Đừng… đừng mà!
Đồng tử Tiêu Cừu co rút mạnh, Đạo tâm gần như nứt toác. Cảm giác này, không khác gì nhìn một người dùng tay xé toạc bụng mình, túm lấy nội tạng rồi kéo ra! Mà trớ trêu thay, đây lại là một bàn tay vô hình, hắn căn bản không thể phản kháng chút nào!
Tiên Thiên Linh của hắn bị tóm lấy, mạnh mẽ lôi ra!
Tiêu Cừu hai mắt đỏ rực.
Hắn không dám thét lên thảm thiết, sợ cặp huynh muội trong sơn động nghe thấy.
Hắn há to miệng, toàn thân linh khí bị rút cạn, không còn sức lực. Hắn nhìn bầu trời, nhìn thần tích Hắc Nhật giáng lâm, thân mình nghiêng ngả đổ xuống, máu tươi thấm ra từ dưới xiêm y.
Nhân gian còn rất nhiều người có chung số phận.
Ám Chủ là bánh xe lịch sử, bọn họ đều là những con bướm vô tri cản đường bánh xe.
Nhân gian từ ý chí chiến đấu sục sôi đến tuyệt vọng, không mất quá nhiều thời gian.
Tại Tây Quốc, Triệu Tương Nhi chứng kiến tất cả những điều này.
Nàng bước lên đỉnh Tây Quốc.
Vương tọa của Chu Tước Thần ngay trước mặt nàng.
Nàng biết, chỉ cần mình ngồi lên vương tọa trước mắt, là có thể thay đổi tất cả.
Ý thức của Triệu Tương Nhi đã mơ hồ, nàng hai chân mềm nhũn, gần như là ngã đổ về phía vương tọa.
Cũng chính vào lúc này, trong cơ thể nàng, Hỏa Phượng lại một lần nữa bùng nổ tiếng gầm gừ!
Triệu Tương Nhi lại tìm được một tia thanh tỉnh.
Hơi lạnh thấu đến gáy.
Một lưỡi kiếm không tiếng động xuất hiện sau lưng nàng.
Cửu Vũ!
Chu Tước nhìn như đã nhận thua, nhưng nàng ta vẫn không từ bỏ ý định giết mình!
Cửu Vũ là màu đen tuyệt đối… Thuở ấy, khi Cửu Vũ vẫn là bội kiếm của mình, nàng từng lợi dụng Cửu Vũ che giấu, chiến thắng rất nhiều cường địch. Giờ đây Hắc Nhật giáng lâm, cả thế giới đều trở thành sân khấu để Cửu Vũ phát huy, nó lặng lẽ ẩn mình trong bóng tối, từng chút một áp sát, đợi đến khi mình nhìn thấy vương tọa, lúc tâm cảnh lơi lỏng nhất, rồi phát động đòn chí mạng.
Điều này giống hệt như ảo cảnh của Chu Tước ngày trước.
Nhưng lúc này, Triệu Tương Nhi yếu ớt lại vẫn nghĩ sót.
Vẫn là thua rồi sao…
Triệu Tương Nhi nhắm mắt lại.
Vương tọa ngay trong tầm tay.
Lưỡi kiếm của Cửu Vũ đã hạ xuống.
Trong nháy mắt, hỏa quang tứ phía, rồi lại nhanh chóng bị bóng tối của Cửu Vũ nuốt chửng.
Một thanh kiếm gần như xuất hiện ngang trời, chặn trước mũi nhọn của Cửu Vũ.
Kẻ chặn kiếm, thậm chí chỉ là một bàn tay.
Lòng bàn tay đó bị cắt ra một vết máu phẳng lì, nhưng không bị chém đứt, ngược lại còn siết chặt Cửu Vũ trong tay.
Kiếm quang của nàng chiếu sáng khuôn mặt nàng.
Đó là một thiếu nữ tóc ngắn rối bời.
Liễu Hi Uyển!
Hôm nay, Hắc Nhật bất ngờ giáng lâm, nàng ra ngoài tìm Tư Mệnh và Lục Giáp Giáp, nhưng lại nghe nói các nàng ấy đã đến Tây Quốc. Vốn dĩ Liễu Hi Uyển không định đuổi theo, mà muốn cùng các sư tỷ sư huynh ở Kiếm Các chống lại kẻ địch ngoại thiên.
Nhưng vào một khoảnh khắc nào đó.
Nàng cảm thấy một tiếng gọi từ Tây Quốc.
Đó là tiếng gọi đối với linh hồn.
Tây Quốc là một Linh Giới mở rộng, dường như đang triệu gọi tất cả Chân Linh trong Nhân gian.
Nàng không thể kháng cự cảm giác này, lại nghĩ đến các tỷ muội cũng đã đi về phía Tây Quốc, nàng liền thuận theo tiếng gọi này, bay về Tây Quốc.
Trong quá trình bay, nhục thân của nàng nhanh chóng linh thể hóa, đạt đến tốc độ cực đại.
Và khi nàng vừa đến Tây Quốc, đã chứng kiến cảnh tượng này.
Nàng đã chặn được nhát kiếm này.
Tương Nhi khẽ quay đầu lại, nhìn thấy bóng lưng thiếu nữ tóc ngắn kia, dây cung căng thẳng trong lòng hoàn toàn buông lỏng.
Nàng ngã ngồi lên thần tọa.
Thần sắc nàng không thể phân biệt là lãnh đạm hay đau đớn, chỉ có thân thể bị kiếm xuyên qua vẫn kiên cường thẳng tắp.
Trong Tam Thiên Thế Giới, Chu Tước cũng đang ngồi trên vương tọa, hoàn toàn cụp mắt xuống.
Thần Quốc đảo ngược vào lúc này.
Thế giới chi lực của Tây Quốc tiến vào cơ thể Triệu Tương Nhi, còn Tam Thiên Thế Giới chi lực thì tràn vào thân thể Chu Tước.
Tay Liễu Hi Uyển đang chặn Cửu Vũ chợt thả lỏng.
Trong tiếng ‘r铮’ vang lên, Cửu Vũ rơi xuống đất, hóa thành hình dáng một thiếu nữ váy đen, rên rỉ đau đớn.
Liễu Hi Uyển缓缓回头。
Trên vương tọa phía sau, mắt Triệu Tương Nhi lại một lần nữa sáng lên ánh lửa, thân thể thanh tú xinh đẹp của nàng rực cháy trong ánh lửa, uy nghiêm như một Vương Nữ đích thực. Triệu Tương Nhi đặt tay lên thanh kiếm ở ngực, mạnh mẽ rút nó ra.
Liễu Hi Uyển ngẩn người, khoảnh khắc đó, nàng dường như nghe thấy một tiếng tim đập vỡ vụn.
Còn vị tân chủ của Chu Tước Thần Quốc này, trên khuôn mặt thần diễm lật đổ trần thế, lại toát ra vẻ đẹp uy nghiêm và lạnh lùng tột độ. Nàng dường như đã không còn biết đến sinh tử hay đau đớn, niết hỏa thành một nữ thần đích thực, cũng là duy nhất!
“Cảm ơn ngươi…” Triệu Tương Nhi nhẹ nhàng nói, cúi chào Liễu Hi Uyển.
Liễu Hi Uyển nhìn nàng, bị sự hoàn mỹ của nàng làm cho khiếp sợ, tim đập thình thịch, đối với cái cúi chào này lại càng có chút hoảng sợ, “À… không có gì đâu, ta đâu phải là con gà đầu đỏ kia, ta vẫn luôn kiên định không đổi ủng hộ Tương Nhi Điện Hạ mà!”
Liễu Hi Uyển giơ giơ nắm đấm, tựa đang cổ vũ Tương Nhi.
Triệu Tương Nhi mím môi khẽ cười, “Đừng lừa người nữa.”
“Ta…” Liễu Hi Uyển phồng phồng má, nói: “Vậy giờ ta ủng hộ đây!”
Triệu Tương Nhi khẽ ừ một tiếng, rồi nhìn về phía chân trời.
Đó là vị trí của Lôi Lao Thần Quốc.
Hỏa Phượng cất tiếng thanh lệ.
Huyễn ảnh như một ngọn lửa, xé rách trường không, lao vào nơi đó.
Quyền bính thế giới rực rỡ nở rộ.
Ngoài Tây Quốc, Bạch Tàng vừa giết chết Tuyền Lân thì vừa vặn gặp Lục Giáp Giáp và các nàng.
Các nàng một đường趕 đến Tây Quốc, vừa định vượt qua giới bia thì thấy một đạo hỏa quang xung thiên xé rách màn đêm đen kịt.
Tư Mệnh giật mình kinh hãi, ánh mắt nàng lập tức rơi xuống phần đuôi của ngọn lửa đó.
Một, hai, ba…
Là ba đuôi.
Đó là Hỏa Phượng, không phải Chu Tước!
Tâm thần Tư Mệnh lúc này mới thả lỏng.
Trong khoảnh khắc suy tư, kiếm quang Nhân gian vẫn đang từng đạo từng đạo gãy nát, Ám Chủ vươn xúc tu về phía Nhân gian, muốn rút hết những Tiên Thiên Linh mà nó đã gieo trồng. Mọi người khổ sở chống đỡ, rất nhiều người tu vi kém cỏi, đã không thể chống đỡ nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiên Thiên Linh bị cướp mất, nhìn thân thể chi chít vết thương từ từ chờ chết.
Trong U Minh Cổ Quốc, Ninh Tiểu Linh đang ở Hư Hải, khoảng cách với Ám Chủ vô cùng gần.
Nàng không sợ hãi là giả, nhưng dù có sợ đến đâu, nàng vẫn không rời khỏi U Minh Thần Quốc, mà dốc toàn lực thúc đẩy Luân Hồi Hải, thu gom hồn phách của những tu sĩ đã chết. Nếu sư huynh có thể xuất hiện, nếu bọn họ có thể thắng thảm, thì những tu sĩ vì Nhân gian mà chết này, vẫn còn ngày luân hồi.
Chỉ là nhìn xem hiện tại… hy vọng mong manh.
Ám Chủ ngày càng gần.
Ninh Tiểu Linh cũng cảm thấy trên lưng có một ngọn núi lớn, thân thể nàng bị ngọn núi đè chặt, máu tươi cuồn cuộn trong cơ thể, khiếu huyệt dịch chuyển, linh khí hỗn loạn, cả thân thể dường như sắp nổ tung bất cứ lúc nào.
Cũng đúng lúc Ninh Tiểu Linh sắp chống đỡ đến cực hạn, trước mắt nàng, xuất hiện một tia hỏa quang.
Tia hỏa quang đó lao vào một nơi nào đó, sau đó, trong hư không sáng lên ánh sáng vàng!
Dưới bầu trời đen kịt, tia sáng vàng đó vô cùng chói mắt.
Kim quang xé rách bóng tối, chém tan hỗn độn, ánh sáng ấm áp mà chói lóa.
Bình minh hôm nay không có mặt trời mọc, vậy nên hắn chính là mặt trời.
Cùng với đó, còn có một tiếng long ngâm trầm hùng.
Trên vương tọa Tây Quốc, Triệu Tương Nhi nở nụ cười.
Nàng nhìn thấy trong đạo kiếm quang kia lơ lửng một bóng người áo trắng, đó là thân ảnh đã tám năm không gặp, nhưng lại không hề có cảm giác xa lạ, sự gần gũi thân mật giữa hai người dường như vẫn còn vương vấn như ngày hôm qua.
Chu Tước nhìn, lại là một thân ảnh khác.
Đó là một bóng trăng mảnh mai, được bao phủ bởi váy lụa.
Thiếu nữ Diệp Thiền Cung đứng trong màn đêm, thân ảnh thướt tha bé nhỏ tựa như một làn gió tinh khiết.
Chu Tước u u nhìn nàng, trong mắt lóe lên vẻ bệnh hoạn.
Khoảnh khắc tiếp theo, thiếu nữ này liền xuất hiện trước mặt nàng ta.
“Đã lâu không gặp nha, Hằng Nga Tiên Quân.” Chu Tước khanh khách cười.
Diệp Thiền Cung bước đến trước mặt nàng ta, không nói một lời, chỉ nắm lấy mái tóc dài của nàng ta, lòng bàn tay mềm mại như gió, ‘bốp’ một tiếng tát vào má trắng nõn của Chu Tước.
Chu Tước khẽ hừ một tiếng, nghiêng mặt, trên má tuyết tuyệt đẹp lưu lại những vết ngón tay mảnh mai.
Chu Tước khẽ nhíu mày, muốn nói gì đó, nhưng lại nghe thấy tiếng ‘bốp’ giòn tan, má phải của nàng ta cũng bị tát một cái.
Thân hình Diệp Thiền Cung nhỏ nhắn, còn Chu Tước lại cao ráo nổi bật, cảnh tượng này, lại giống như con gái đang dạy dỗ mẫu thân vậy.
Diệp Thiền Cung buông tay.
Chu Tước mái tóc dài xõa tung, nàng ta ôm lấy khuôn mặt đau rát quỳ trên đất, ngẩng đầu nhìn thiếu nữ.
Nàng ta biết hai cái tát này là vì nàng ta cứ mãi không chịu mở Thần Quốc, và có ý đồ giết Triệu Tương Nhi.
Nhưng nàng ta dù sao cũng là Chu Tước Thần Chủ chí cao vô thượng, là Nữ hoàng của Linh Giới, sao có thể chịu đựng sự sỉ nhục như vậy?
“Theo ta.” Diệp Thiền Cung lạnh nhạt nói.
Chu Tước nhìn chằm chằm bóng dáng váy lụa trắng như trăng của nàng, nghiến chặt răng.
Sau khi mất Tây Quốc, nàng ta hoàn toàn mất đi quyền chủ động. Sau đó, bọn họ muốn làm gì, nàng ta cũng chỉ có thể nghe theo sự sắp đặt… Nàng ta vốn theo đuổi tự do, nhưng vì muốn sống sót, lại trở thành nô lệ của sự sinh tồn, thật mỉa mai làm sao…
“Vâng.” Chu Tước khẽ đáp một tiếng.
Cuối cùng, nàng ta vẫn đi theo sau Diệp Thiền Cung.
Một bên khác, tại Tây Quốc, Ninh Trường Cửu với một thân áo trắng cũng xuất hiện trước Triệu Tương Nhi, Triệu Tương Nhi môi mỏng khẽ cười.
Lục Giáp Giáp, Tư Mệnh, Thiệu Tiểu Lê, Bạch Tàng… các nàng cũng lần lượt xông vào Tây Quốc, đến trước mặt Ninh Trường Cửu.
Bọn họ nhìn nhau.
Tám năm không gặp, vô số lời muốn nói nghẹn trong lòng, Lục Giáp Giáp càng nước mắt tuôn rơi. Chỉ là, bọn họ đều hiểu, lúc này căn bản không phải lúc hàn huyên, thiên hạ chúng sinh vẫn đang chờ đợi bọn họ!
Ninh Trường Cửu đặt ánh mắt lên người Thiệu Tiểu Lê.
“Tiểu Lê, khi xưa ta từng nói với muội, ta sẽ cho muội xem thuật ‘Phù trung thủ vật’ chân chính…” Ninh Trường Cửu đứng tại Tây Quốc, nhìn xuống đại địa bao la, nói: “Chính là ngày hôm nay.”
“À…” Thiệu Tiểu Lê có chút không phản ứng kịp.
Ninh Trường Cửu đã bước qua bên cạnh nàng.
Hắn tên thật là Trương Cửu. ‘Trương’ (张) vốn dĩ mang ý nghĩa cây cung. ‘Trương mất cung’ (张失其弓), nên mới thành ‘Trường Cửu’ (长久).
Giờ đây, hắn phải tìm lại cây cung của mình…
Đây là mảnh ghép cuối cùng của vận mệnh hắn.
Nhưng cây cung hắn muốn tìm tuyệt đối không phải là cây cung của kiếp trước, cây cung đó đã sớm hủy diệt khi bắn mặt trời năm xưa.
Đây sẽ là cây cung của một thế giới hoàn toàn mới!
Ninh Trường Cửu hít sâu một hơi, Kim Ô cất tiếng kêu dài, trong linh lực bàng bạc, Kim Ô bay ra, nâng một vầng hồng nhật, đón lấy Ám Chủ, dựng lên một tấm bình phong tạm thời, che chở vạn dân.
Phù trung thủ vật.
Bước đầu tiên đương nhiên là trải giấy viết phù.
Giấy đã trải xong, đó là cả một vùng đại địa.
Ninh Trường Cửu bắt đầu viết phù!
Nét phù đầu tiên rơi xuống Triệu Quốc, nơi hắn trọng sinh tỉnh lại. Sau đó, nét bút chuyển hướng về phía đông nam đến Dụ Kiếm Thiên Tông, dừng lại ở Kiếm Tông, rồi đột ngột uốn cong lên, vượt qua Liên Điền Trấn, Hồng Hà, Vực Sâu, nét bút xuyên qua Nam Hoang một đường hướng Bắc, đó là con đường hắn đã đi qua ở Đoạn Giới Thành. Cuối cùng, đoạn đường này dừng lại ở giếng cổ tại lối ra, nơi đó, Ninh Trường Cửu từng cùng Tư Mệnh ngắm bình minh và bầu trời đầy sao. Tiếp đó, nét bút uốn về phía chính Tây, dừng lại trong một sơn cốc. Trong sơn cốc, Ninh Trường Cửu đột phá Tử Đình cảnh, sau đó cùng Liễu Hi Uyển một trận chiến, tách Liễu Hi Uyển ra khỏi thân thể!
Nét bút tiếp tục hướng Bắc, vượt qua Vô Vận Chi Hải, xuyên qua Hải Quốc và Lạc Thư Lâu ở hướng chính Bắc! Ngoài Lạc Thư Lâu, nét bút lại uốn cong, chuyển hướng về phía chính Đông đến Cổ Linh Tông.
Đó là nơi Tiểu Linh bước vào U Minh.
Chính Bắc Cổ Linh Tông là Vạn Yêu Thành, nét bút phi nhanh, đến Vạn Yêu Thành, nơi đó, mơ hồ vẫn còn ánh trăng năm xưa thông thiên giáng xuống.
Cuối cùng, nét bút từ Vạn Yêu Thành uốn cong về phía Tây đến Cổ Hoàng.
Đó là nơi quyết chiến với Kiếm Thánh, cũng là điểm cuối của nét vẽ.
Đến đây, Chiến Tranh Liệp Quốc lần thứ hai tạm khép lại, thế giới bước vào một thời đại hoàn toàn mới.
Mà những nơi này, đều là những mốc quan trọng nhất, những nơi Ninh Trường Cửu đã trải qua những chuyện lớn! Và không biết là ý trời hay Ninh Trường Cửu cố ý, những mốc này, từ Triệu Quốc bắt đầu, đến Cổ Hoàng kết thúc, vừa vặn trên đại địa đã viết ngược lại một chữ ‘Cung’ (弓)!
Đây là cây cung hắn đã viết ngược bằng chân và kiếm!
Đây là thuật Phù trung thủ vật chân chính.
Nếu thế giới trước mắt là một cây cung, vậy ngay lúc này, Ninh Trường Cửu đứng tại Tây Quốc, chính là đứng ở phía tây trung tâm của cây cung này. Từ hình ảnh mà nhìn, đó vừa đúng là vị trí nên đứng khi kéo căng dây cung.
Trong cơ thể Ninh Trường Cửu, tựa hồ có dòng sông cuồn cuộn gầm thét chảy qua, tất cả khiếu huyệt và huyết mạch, đều từ vạn cổ mà đến, vào khoảnh khắc này bùng phát tiếng rống cuồng nhiệt như núi lở biển gầm.
Hắc Nhật giáng lâm.
Còn vị đại thần từng là Hậu Nghệ này, cũng đã rút cây cung của hắn ra.
Thế giới chính là một cây cung, đây là Cung Xạ Nhật!
Đề xuất Bí Ẩn: Vu hiệp Quan Sơn - Ma Thổi Đèn
Phương Quan
Trả lời4 tuần trước
Ae nào tâm lý yếu nên đọc mai táng chúng thần trước nhé:)) vì bên đấy thg tác giả nó cho hẹo 2 con mái rồi
Luong Nhat
3 tuần trước
Ủa bác ơi 2 truyện nó lkêts vs nhau hả Bác cho e bt ai chết vậy Và chương mấy vậy ạ
WishDoll
3 tuần trước
Vl 2 mái nào v huynh 🤧
nghiabop
2 tuần trước
Phần ngoại truyện có web nào khác để đọc ko b
nghiabop
Trả lời1 tháng trước
Ủa thế mấy con vk kia đâu
Nhan Cho
Trả lời1 tháng trước
Bạch tàng cũng k thoát khỏi tay chú 9 à
gearvn93
Trả lời1 tháng trước
Chương 431: Chương 428 Chân tướng thế giới: thiếu câu cuối á bác Chương 365: Tuyết Nhi : tên Tư mệnh sai cả chương bị sai
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
ok
Tiên Đế [Chủ nhà]
Trả lời1 tháng trước
Hết phiên ngoại rồi nha. Mình đăng đúng hôm trung thu luôn. Cảm ơn mọi người.
Tv
Trả lời1 tháng trước
7 chương truyện sắc không có tiểu linh tiểu lê hả ae
Khánh
Trả lời1 tháng trước
team dịch hơi chán ngôi thứ 3, ví dụ: nên dịch là "Hắn" thay vì "Chàng", "Muội" thay vì "Con". Những cái đơn giản nhưng giảm trải nghiệm đọc truyện hẳn, tưởng đâu đọc truyện ngôn tình :))
Bich phuong Duong thi
Trả lời1 tháng trước
Qua Mai tán chúng thần anh Cửu làm nền cho nhân vật chính hay sao ae.
Sonnguyen
Trả lời1 tháng trước
Ad ơi, ad ko đăng 2 phiên ngoại cuối à
Hoa Nong
Trả lời1 tháng trước
Thứ tự đọc phiên ngoại như nào v mn.phiên ngoại phần mai táng chúng thần kể về tiền kiếp vs hay là tiếp của kiếp này á