Về đến nhà, Cao Bằng phát hiện sau hai ngày ăn Âm Tuyết Tùng châm, linh hồn hỏa diễm của A Ngốc dường như đã thịnh vượng hơn không ít.
Mở ngăn đông của tủ lạnh ra, hắn ngẩn người... Âm Tuyết Tùng châm đâu rồi??? Ngăn kéo vốn chất đầy lá tùng màu xám bạc nay đã trống không. Lục đi lật lại, cuối cùng hắn chỉ tìm thấy một mẩu lá tùng còn sót lại dính ở mép ngăn kéo.
Chuyện gì thế này? Cao Bằng nhíu mày. Chẳng lẽ nhà có trộm? Đó là phản ứng đầu tiên của hắn. Hắn liếc nhìn Hài Cốt Vong Viên đang đứng ngay ngắn ở góc tường, rồi lại nhìn Tử Bối Lôi Ngô đang yên lặng nằm dưới gầm ghế sô pha. Trông thế nào cũng không giống có trộm vào nhà.
Khả năng duy nhất là trong nhà có nội tặc.
"A Ngốc, lại đây."
A Ngốc quay đầu, cứng nhắc bước tới.
"Có phải ngươi ăn vụng không?" Cao Bằng chỉ vào ngăn kéo trống rỗng.
A Ngốc cúi đầu, thấy nửa mẩu lá còn dính trong ngăn kéo, nó liền gỡ ra rồi bỏ vào miệng nhai. Vừa nhai, nó vừa bước tới thùng rác, duỗi thẳng đầu, để lỗ hổng ở hàm dưới chĩa thẳng vào đó. Nhai xong, cái bã “lạch cạch” rơi gọn vào thùng rác. Ăn xong, nó lại tiếp tục đứng ngẩn ra, cứ giữ nguyên tư thế đó.
Cao Bằng đi qua, thùng rác đã đầy ắp bã thừa.
Thủ phạm đã bị bắt tại trận. Thấy ánh mắt không mấy thiện cảm của Cao Bằng, A Ngốc có chút bối rối, nó bước những bước chân cứng nhắc lùi lại liên tục, sau đó quay mặt vào tường “diện bích hối lỗi”.
Đại Tử chớp thời cơ, từ dưới gầm ghế sô pha lao ra, bò lên đùi Cao Bằng, ngẩng cao đầu. “Nó ăn đấy! Nó ăn đấy!” Tiếng của Đại Tử không ngừng vang lên trong đầu hắn.
"Rồi rồi, ta biết là nó ăn." Cao Bằng xoa đầu Đại Tử.
"Nó không cho ta ăn!" Đại Tử nhân cơ hội mách lẻo.
"???" Cao Bằng.
Chẳng lẽ ngươi tức giận chỉ vì nó không cho ngươi ăn chung sao!
Cao Bằng thực ra không hề tức giận chuyện A Ngốc ăn vụng, vì đống đồ đó vốn dĩ mua cho nó. Chỉ là hành vi không hỏi mà lấy này thật không tốt, Cao Bằng quyết định phải dạy dỗ lại tên này một chút.
"Lần sau muốn ăn nhiều thì phải nói với ta một tiếng, biết chưa?" Cao Bằng vỗ vỗ lên hộp sọ của A Ngốc.
A Ngốc chẳng biết có hiểu hay không, vẫn ngơ ngác quay mặt vào tường.
Lúc này trời vẫn chưa quá muộn, Cao Bằng liền gọi điện thoại. Lần trước mua hàng xong, ông chủ cửa tiệm đã lưu lại số của Cao Bằng, còn hứa hẹn chỉ cần là hắn mua đồ ở tiệm thì nhất định sẽ giao hàng tận nơi.
Vừa gọi điện, ông chủ bên kia nghe Cao Bằng lại muốn mua ba mươi cân Âm Tuyết Tùng châm và mười cân Lôi Hoa quả thì vội vàng cử nhân viên giao tới.
Người giao hàng là một cậu trai cao gầy. Thấy cậu ta đi một chuyến cũng không dễ dàng, Cao Bằng rót cho một ly nước. Uống xong, cậu trai cảm kích gật đầu: "Cảm ơn anh."
"Không có gì, cậu cũng vất vả rồi." Cao Bằng mỉm cười.
Ký nhận xong, Cao Bằng thanh toán hóa đơn rồi đóng cửa lại, vỗ vai A Ngốc: "Đây, cơm của ngươi hai ngày tới đây."
A Ngốc ngửi thấy mùi thức ăn, quay đầu nhìn túi ni lông màu đen.
"Hai ngày." Cao Bằng giơ lên hai ngón tay. "Một ngày ăn một nửa, hiểu chưa?"
A Ngốc gật đầu lia lịa, hỏa diễm trong hốc mắt không ngừng bùng cháy. Cao Bằng vẫn chưa ký kết huyết khế với nó nên tạm thời không thể giao tiếp qua linh hồn.
Hắn cũng không sợ A Ngốc ăn đến chết no. Chút Âm Tuyết Tùng châm này hắn vẫn lo được, một cân chỉ cần một nghìn liên minh tệ, một ngày ăn mười lăm cân cũng chỉ tốn 1.5 điểm tín dụng. Ăn được là chuyện tốt, hấp thu càng nhiều vật chất hữu ích thì khoảng cách đến lần tiến hóa tiếp theo càng gần. Khung thuộc tính cho thấy A Ngốc cần hấp thu khoảng sáu trăm cân Âm Tuyết Tùng châm là có thể hoàn thành mục tiêu giai đoạn đầu.
Muốn tiến hóa lên phẩm chất Sử Thi cấp không phải chuyện dễ dàng, chỉ riêng chi phí vật liệu đã tốn ít nhất mấy trăm vạn liên minh tệ. Đây là trong trường hợp A Ngốc chỉ là quái vật Tinh Anh cấp, nếu đẳng cấp của chúng cao hơn, vật liệu cần dùng cũng sẽ quý giá hơn, tự nhiên cũng tốn tiền hơn, mà có những vật liệu trân quý thậm chí còn cung không đủ cầu.
Bất kể ngự thú có phẩm chất gì, chỉ cần sau khi đạt tới Tinh Anh cấp mà đột phá một đại cảnh giới, phẩm chất của nó sẽ bị hạ xuống một bậc so với cấp hiện tại. Ví dụ, một ngự thú Tinh Anh cấp có phẩm chất Hoàn Mỹ, sau khi tấn thăng lên Thủ Lĩnh cấp sẽ biến thành ngự thú Thủ Lĩnh cấp có phẩm chất Tinh Nhuệ; còn ngự thú Tinh Anh cấp có phẩm chất Sử Thi sau khi tấn thăng lên Thủ Lĩnh cấp thì sẽ biến thành ngự thú Thủ Lĩnh cấp có phẩm chất Hoàn Mỹ. Sở dĩ như vậy là vì quá trình tiến hóa của ngự thú vốn tiêu hao rất nhiều tiềm lực, có được thứ này thì ắt sẽ mất đi thứ khác.
Dĩ nhiên, chỉ cần Ngự Sử dốc lòng bồi dưỡng, cho dù phẩm chất của ngự thú có bị hạ thấp, cũng có thể dùng nỗ lực hậu thiên để tiếp tục nâng cao.
Nói xong chuyện của A Ngốc, Cao Bằng mở túi ni lông màu đỏ còn lại ra. Bên trong có khoảng mười cân quả sung màu tím nhạt, hình dáng giống hệt quả sung thường nhưng lại có màu tím, qua những kẽ nứt có thể lờ mờ thấy được từng hạt quả màu tím sậm bên trong.
Ngửi thấy mùi thơm, Đại Tử tỏ ra rất phấn khích. "Ta muốn ăn! Ta muốn ăn!"
Để thăng lên phẩm chất Hoàn Mỹ, Đại Tử cần ăn hết hai trăm cân Lôi Hoa quả. Giá Lôi Hoa quả rẻ hơn Âm Tuyết Tùng châm một chút, chỉ cần hai trăm liên minh tệ một cân, ăn vào có cảm giác tê tê dại dại, thường được dùng làm phụ liệu cho các món ăn cao cấp.
Cao Bằng đổ Lôi Hoa quả vào trong một cái chậu thép. Nhìn những quả tươi ngon mọng nước, mắt Đại Tử gần như phát sáng, nhưng chủ nhân chưa lên tiếng thì nó không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ ngẩng đầu nhìn chủ nhân.
Được Cao Bằng cho phép, Đại Tử liền gác hai hàm trước lên thành chậu, “xoẹt xoẹt” nhai ngấu nghiến, ăn cả vỏ lẫn ruột. Cuối cùng, nó chỉ ăn khoảng một phần ba thì dừng lại, dường như đã no, mềm oặt nằm cuộn thành một cục bên cạnh. Lôi Hoa quả có thể bảo quản rất lâu, dù để ngoài trời cũng không vấn đề gì, thế là Cao Bằng bưng cái chậu đặt cạnh ghế sô pha.
...
Hôm sau, theo yêu cầu của huấn luyện viên, tất cả học sinh đã ký kết huyết khế đều phải mang ngự thú đến trường. Cao Bằng đeo vòng cổ cho Đại Tử rồi dắt nó ra ngoài.
Vừa bước vào trường, Cao Bằng suýt nữa tưởng mình lạc vào công viên thú cưng. Đủ loại ngự thú với đủ màu sắc, hình dáng, con đứng sừng sững, con nằm rạp, liếc mắt một cái đã thấy ngự thú chiếm trọn cả sân trường. Tiếng gầm gừ, tiếng rít gào của quái vật quấn lấy nhau vang lên không ngớt, ồn ào vô cùng.
Những ngự thú này có kích thước lớn nhỏ khác nhau, khoa trương nhất là một con ngự thú toàn thân trắng như tuyết, trông như một con heo nhà, dài đến năm mét, cao ba mét. Nó đứng ở đó sừng sững như một ngọn núi thịt, mỗi bước đi lớp mỡ trên người lại cuồn cuộn như sóng biển.
Bên cạnh nó là một nữ sinh có tướng mạo thanh tú, gương mặt cô gái đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa tức giận. Nhớ lại lúc mới mua về đâu phải thế này... Ban đầu ở cửa hàng ngự thú, nó rõ ràng là một chú heo con màu trắng đáng yêu, trên đầu còn cài một chiếc nơ hồng. Nàng vừa nhìn đã chọn ngay chú heo đáng yêu này, không ngờ nuôi ở nhà hơn một năm đã biến thành bộ dạng như vậy, thân hình ngày càng khoa trương, sức ăn cũng ngày một lớn.
Liếc nhìn chủ nhân nhà mình một cái, con heo trắng khổng lồ lười biếng nằm ở cổng trường phơi nắng, dáng vẻ thảnh thơi nhàn nhã không chút khách sáo, cứ như thể đây là sân sau nhà nó vậy.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Thánh Khư [Dịch]