Tiểu Hoàng cảm thấy lòng dạ ngứa ngáy không yên, hai bàn tay to không ngừng xoa vào nhau. Hắn dường như đã mường tượng ra cảnh tượng mình cầm cây đại phủ này đại sát tứ phương. Cây rìu khổng lồ tựa như một chiếc cối xay thịt, được hắn vung lên trong tay. Chỉ vài đường búa, tất cả quái vật cản đường đều bị băm thành thịt vụn. Nghĩ đến đây, Tiểu Hoàng hưng phấn đến toàn thân run lên bần bật.
Thần phủ tuy hung mãnh, nhưng phải nằm trong tay chủ nhân mới có thể phát huy hết uy lực. Một món Thần khí vô chủ, mười phần năng lực chẳng thể phát huy được một. Nhà lao ngày một siết chặt, không gian cho Thần phủ tung hoành dần bị thu hẹp, uy lực của những cú bổ chém cũng ngày càng yếu đi.
Ngay lúc cây đại phủ sắp bị vây khốn hoàn toàn, từ phía bên sườn bỗng vọng tới một giọng nói quang minh lẫm liệt: "Dừng tay! Giữa ban ngày ban mặt, dưới trời quang đất rộng, các ngươi đang làm gì cây búa nhỏ này thế!"
Lời vừa dứt, không chỉ đám dị tộc kia phải ngoái đầu nhìn lại, mà ngay cả cây rìu đang bị vây trong lao tù cũng phải sững người.
Trước mắt bao người, một con Kim Cương Vịt mày rậm mắt to từ bên trái bay tới. Con vịt này cao đến bảy thước, dáng người khôi ngô, đứng sừng sững ở đó trông như một tòa tháp Lôi Phong!
"Các ngươi đang làm gì thế hả!" Tiểu Hoàng hét lớn. "Còn không mau buông vị rìu tiên sinh này ra."
Sau một thoáng im lặng, gã dị tộc thân hình như quả hồ lô quay sang cười nói với một kẻ khác: "Hắn không phải là một thằng ngốc đấy chứ?"
Tai Tiểu Hoàng thính đến mức nào, đôi mắt to như chuông đồng của hắn lập tức trợn trừng.
"Cút mẹ ngươi đi!"
Gã mập cũng không hề hoảng sợ, cười ha hả rồi triệu hồi ra trước mặt một sinh vật khổng lồ, trông như một con nhím biển được phóng đại gấp ngàn lần. "Ngự thú của ta có lực phòng ngự mạnh nhất là…"
Oành!
Chỉ trong nháy mắt, con nhím biển khổng lồ đã bị đánh cho nổ tung. Một nắm đấm khổng lồ xé rách hư không, chấn động không gian rồi hóa thành một tia sét vàng xuyên qua đầu gã mập. Nửa thân trên của gã cứ thế mà biến mất không còn tăm hơi, như thể bị đạn pháo bắn trúng.
Cùng lúc đó, nửa thân trên của con Tứ Giác Cự Lộc ở phía bên kia cũng nổ tung.
Khi Tiểu Hoàng xuất hiện trở lại, hắn đã ở ngoài xa ba trăm mét, chỉ để lại cho mọi người một bóng lưng cao ngạo. Cánh tay phải của hắn buông thõng, nắm đấm nhỏ máu trông vô cùng huyết tinh.
Không khí dường như ngưng đọng.
Tứ Tí Thần Viên chớp chớp mắt, gã đàn ông râu ria ngồi bên phải gã mập hồ lô bất an vặn vẹo thân mình.
"Vịt huynh, có gì từ từ nói..."
"Gọi ta là Hoàng gia gia."
"Vâng! Hoàng gia gia xin đừng kích động!"
"Vừa rồi các ngươi nói 'điện hạ' gì đó? Là cái thá gì?" Tiểu Hoàng cúi đầu, lạnh nhạt hỏi.
"Ấy... ngài có điều không biết, 'điện hạ' là điện chủ của Luyện Hồn Điện chúng tôi, bình thường chúng tôi đều gọi ngài ấy như vậy…"
"Ngươi coi ta là thằng ngốc à?" Tiểu Hoàng mất kiên nhẫn ngắt lời.
"Đại nhân, cây búa này là của ngài. Nó từng là Thần khí của Liệt Diễm Cuồng Sư chi Thần. Liệt Diễm Cuồng Sư chi Thần đã vẫn lạc mười năm trước, nên Thần khí này bây giờ là vật vô chủ." Gã râu ria vội vàng nịnh nọt Tiểu Hoàng.
"Hừ." Tiểu Hoàng hừ lạnh một tiếng, bước đến trước cây rìu.
Sau khi con Tứ Giác Cự Lộc chết, nhà lao vây khốn thần phủ đã tiêu tán, nhưng không hiểu vì sao thần phủ vẫn ở nguyên tại chỗ chứ không bay đi.
"Ta chính là chủ nhân mới của ngươi!" Tiểu Hoàng vươn tay chụp lấy cán búa.
Thần phủ không hề giãy giụa, mặc cho Tiểu Hoàng nắm lấy phần cán dài và to của nó.
Trong khoảnh khắc tay trái Tiểu Hoàng nắm chặt cán búa, một ngọn liệt diễm hung hãn từ trong thần phủ quét ra tứ phía.
Ầm ——
Liệt diễm lan rộng, Tứ Tí Thần Viên, gã râu ria và cả Tiểu Hoàng đều bị biển lửa nuốt chửng. Một lát sau, một bóng người lảo đảo chạy ra từ trong ngọn lửa, nhưng vừa thoát khỏi phạm vi liệt diễm liền bị một bàn tay lửa khổng lồ từ bên trong kéo ngược trở lại.
"A!!!"
Tiếng hét thảm thiết vang vọng giữa trời đêm.
"Tiểu Hoàng... không sao chứ." Đại Tử lo lắng nói.
"Là chuyện tốt." Bàn Đại Hải nheo mắt lại.
Ngọn lửa hóa thành một vòng xoáy, cuối cùng ngưng tụ lại thành một chiếc áo choàng màu vàng đỏ quấn quanh cổ Tiểu Hoàng. Giữa hư không, một bóng hình ngẩng đầu đứng hiên ngang giữa đất trời, một tay xách ngược cây đại phủ cán dài, áo choàng vàng đỏ tung bay trong gió.
【 Tên Thần khí 】 Bạo Liệt Hủy Diệt Cự Phủ
【 Pháp tắc ẩn chứa 】 Hỏa diễm pháp tắc 9.7%, Phá hoại pháp tắc 2%
Cây đại phủ ngoan ngoãn thần phục trong lòng bàn tay Tiểu Hoàng, không còn vẻ hung bạo như trước nữa.
"Có lẽ chỉ có tính cách như Tiểu Hoàng mới có thể hàng phục được món Thần khí này." Cao Bằng mỉm cười nói.
Dường như nghe thấy lời của Cao Bằng, Bạo Liệt Hủy Diệt Cự Phủ khẽ run lên, phát ra tiếng kêu trong trẻo.
Tiểu Hoàng co chân đá vào mặt bên của thần phủ: "Ồn ào cái gì mà ồn ào! Đây là đại chủ nhân của ngươi! Mau gọi một tiếng đại chủ nhân cho ta nghe xem nào."
Thần phủ: ...
Những dị tộc và ngự thú còn sống sót trên sân bãi sau khi bị ngọn lửa vừa rồi nuốt chửng đều đã bị thiêu thành tro bụi.
"Cao Bằng, ngươi xem vũ khí mới của ta này, có oai phong không?" Tiểu Hoàng đắc ý khoe với Cao Bằng món vũ khí mới trong tay, hệt như một đứa trẻ vừa có được món đồ chơi mới.
"Oai phong!" Cao Bằng mỉm cười.
Rời khỏi nơi đây, cả nhóm trở lại ngoại giới. Cao Bằng tiếp tục thăm dò mảnh đất Thần minh vẫn lạc này nhưng không có thêm thu hoạch gì khác. Nơi này dường như đã bị kẻ khác đi trước một bước, vơ vét sạch sẽ. Thu hoạch lớn nhất của Cao Bằng vẫn là những thứ tìm được trong Phản Thế Giới, còn ở chính thế giới, hắn chỉ tìm được một bộ tàn thi của Ba Xà. Ngoài ra chỉ còn lại sự hoang vu vô tận.
Thú Y Ngự Sử tìm đến Cao Bằng, thay mặt cho Nhị điện hạ sau lưng nàng ta truyền lời. Những kẻ tập kích Cao Bằng đúng là thuộc hạ của hắn, nhưng mệnh lệnh ám sát Cao Bằng không phải do hắn hạ đạt. Nhị điện hạ đã tra ra thân phận nội ứng và xử lý kẻ đó, xem như cho Cao Bằng một lời giải thích.
Cao Bằng không nói tin hay không, chỉ gật đầu bảo rằng mình đã biết.
Ra khỏi khe nứt, trở lại sa mạc Bắc Xuyên, nhìn vô số cây cự kiếm cắm trên mặt đất, Cao Bằng cảm thấy nơi này hẳn là vẫn còn thứ gì đó. Đáng tiếc hắn không tìm thấy, cho dù triệu hồi cả Chiêu Tài ra cũng vô dụng.
"Đi thôi." Cao Bằng cũng không nuối tiếc, dù sao thu hoạch của chuyến đi này đã quá đủ rồi. Chưa kể đến hai món Thần khí, chỉ riêng việc phân giải hai bộ thi thể này cũng sẽ thu được bảo bối tốt, nếu có thể phân giải ra được bảo thạch đặc tính của quái vật thì càng tuyệt vời hơn.
Những kẻ tranh đoạt cây thần phủ lúc trước không biết là do ai sai khiến. Trong miệng chúng gọi người đó là 'điện hạ'. 'Điện hạ' là tôn xưng dành cho người có tư cách cạnh tranh vương vị của một quốc gia. Vì vậy, người có thể được xưng là điện hạ cũng chỉ có vài người mà thôi.
Cao Bằng cũng từng nghi ngờ đó là Nhị điện hạ kia. Nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận, hắn cảm thấy đây không phải là bút tích của y. Không phải Cao Bằng tin vào nhân phẩm của Nhị điện hạ, mà hắn tin rằng trí thông minh của y sẽ không cho phép y làm ra chuyện ngu xuẩn là chân trước vừa đưa mình bản đồ kho báu, chân sau đã phái người đến đào. Kẻ đó tâm tư thâm trầm, nếu thật sự muốn ra tay cũng sẽ không hành động thô thiển như vậy.
Rời khỏi sa mạc nhuốm máu, trước mắt là những cồn cát trập trùng uốn lượn kéo dài. Cao Bằng dừng bước, tất cả ngự thú cũng theo đó dừng lại.
Khóe miệng Cao Bằng nhếch lên: "Ra đi."
Một lát sau, một trận gió từ xa thổi tới, cuốn bay lớp cát trên bề mặt cồn cát. Độ cao của những cồn cát trước mắt không ngừng dâng lên, cát chảy xuống như thác đổ. Trong những khe hở của dòng cát chảy, những con mắt màu đỏ tươi đang lấp lóe.
A Xuẩn ôm lấy cổ Cao Bằng: "Cao Bằng, mấy thứ này là gì vậy?"
Cao Bằng phun ra hai chữ: "Bách Khô."
Đề xuất Tiên Hiệp: Tu Luyện Giản Lược Hóa Công Pháp Bắt Đầu