Xì... xì...
Trong vạc, hai con Kim Hoàn Xà béo mọng còn sót lại trông thấy cảnh tượng vừa rồi thì sợ hãi tột độ, vội co rúm lại trong góc. Một trong hai con, đồng tử giãn ra, đuôi run lên bần bật rồi ngã lăn ra bất tỉnh. Đúng là bị dọa chết khiếp ngay tại chỗ.
Cao Bằng thò tay vào vạc, lôi con rắn còn lại đặt lên bàn.
"Làm lại lần nữa, lần này ngươi đừng làm túi mật của nó to quá." Cao Bằng nói.
"Vâng!"
Đã có kinh nghiệm từ lần đầu, lần thứ hai này, túi mật trong cơ thể Kim Hoàn Xà dần dần phình to ra, tuy không khoa trương như lần trước nhưng cũng lớn gấp năm lần kích thước ban đầu.
"Xì... xì...?"
Kim Hoàn Xà mở mắt, chậm rãi bò về phía Cao Bằng, lè chiếc lưỡi đỏ thè về phía hắn, sau đó dùng cái đầu ba sừng cọ cọ vào giày của Cao Bằng. Vừa tận mắt chứng kiến kết cục của đồng loại, nó đã hiểu rõ mình phải làm gì. Trạng thái của con Kim Hoàn Xà này cũng từ "sợ hãi" ban đầu chuyển thành "tò mò".
"Năng lực này cũng không tệ..." Khóe miệng Cao Bằng nhếch lên. Con Kim Hoàn Xà này chỉ là một thử nghiệm nho nhỏ. Hắn còn có nhiều ý tưởng lớn hơn.
Mấy ngày tiếp theo, Cao Bằng ở lì trong phòng thí nghiệm. Các thành viên khác bên ngoài không rõ hắn đang làm thí nghiệm gì bên trong, chỉ thỉnh thoảng mang một vài con quái vật đưa vào.
"Phù... Cuối cùng cũng thành công." Cao Bằng lau mồ hôi trên trán. Ánh sáng xanh trên các mạch máu bao phủ bề mặt Ma Huyễn chi não cũng từ từ tan đi.
Trên khoảng đất trống trước mắt là một con quái vật có hình thù kỳ dị nhưng lại quen thuộc đến lạ. Đó là một con tôm quái đang đứng thẳng như người. Hai chi sau của nó trở nên vừa thô vừa khỏe, bàn chân tựa như chân vịt, giữa các ngón chân chìa ra còn có màng. Bề mặt chi sau được bao phủ bởi một lớp giáp dày, toàn thân cũng được bao bọc trong một lớp giáp xác ngoài kiên cố. Hai càng trước của nó trông như hai cây lao phóng, bên trong cánh tay có ánh sáng lấp loé, đầu càng còn có mũi thương sắc lạnh loé hàn quang. Chỉ cần 0.1 giây là có thể bắn ra mũi thương, đủ sức xé nát tấm hợp kim thép dày năm xentimét. Bên trong cơ thể nó được tạo ra một hệ hô hấp lưỡng cư, thích hợp sống cả dưới nước và trên cạn. Nhưng điều kỳ lạ nhất chính là, con tôm quái này đã bị Cao Bằng "nặn mặt", tạo ra một khuôn mặt người quái dị vừa như khóc lại vừa như cười.
Loại quái vật này được Cao Bằng đặt tên là "Tôm Công Tử".
Ngay sau đó, Cao Bằng thấy trong khung thuộc tính của mình, tên của con tôm quái đã đổi thành "Tôm Công Tử".
"Chuyện này..." Cao Bằng cảm giác mình vừa phát hiện ra điều gì đó.
Hắn thử đổi tên cho Ma Huyễn chi não, nhưng lần này cái tên mới lại không xuất hiện trong khung thuộc tính.
Chẳng lẽ vì hình dạng con quái vật này đã bị ta thay đổi quá nhiều, so với ban đầu có thể xem là hai giống loài hoàn toàn khác biệt, nên ta có thể đặt tên lại cho nó?
Ánh mắt Cao Bằng loé lên. Nếu vậy thì thật thú vị đây.
Có được kinh nghiệm thành công từ lần đầu tiên, tốc độ sáng tạo quái vật của Cao Bằng với sự trợ giúp của Ma Huyễn chi não cũng nhanh hơn hẳn. Lần này chỉ tốn một ngày rưỡi, hắn đã sáng tạo ra con quái vật thứ hai.
Trong phòng thí nghiệm, một con quái vật cao hơn Tôm Công Tử chừng ba mươi xentimét đang đứng sừng sững. Nó cũng đứng thẳng như người, bụng và lưng đều được bao bọc bởi lớp giáp dày màu xanh đen. Trên đỉnh đầu nó mọc ra một khuôn mặt người cũng màu xanh đen, chỉ có thể nhìn ra đường nét mơ hồ của một con người. Sau vai nó mọc ra ba cặp vuốt nhọn sắc bén. Phía trên ba cặp vuốt nhọn đó là một đôi càng khổng lồ đen kịt, bề mặt đôi càng phủ đầy gai nhọn chi chít.
Gã này được Cao Bằng đặt tên là "Cua Đồ Tể".
Mỗi loại Tôm Công Tử và Cua Đồ Tể, Cao Bằng đều tạo ra mười con, năm đực năm cái. Chỉ cần bồi dưỡng tốt, chúng có thể tự duy trì nòi giống. Đây cũng là một sở thích quái đản của Cao Bằng, hai loại quái vật này chỉ là luyện tập, sau này trên Nam Thiên Môn, hắn còn muốn sáng tạo thêm nhiều quái vật... thú vị hơn nữa.
***
Thành Đô thuộc Tứ Xuyên châu, từ sau đại nạn đã không còn nhận ra dáng vẻ ban đầu. Thành phố này cũng là một trong vài thành phố an toàn nhất thế giới. Sự kết hợp giữa nguy hiểm và an toàn đã tạo nên một sự phồn vinh gần như điên cuồng, xa hoa trụy lạc, sống say chết mộng. Đấu thú trường, yêu ma quán, căn cứ đào tạo, sở nghiên cứu quái vật, sân chơi quái vật, huyễn quỷ quán bar... vô số ngành công nghiệp giải trí mọc lên như nấm chỉ trong hai năm ngắn ngủi.
Cũng như nơi nào có ánh mặt trời, nơi đó có bóng tối, hệ thống cống ngầm rộng lớn cũng trở thành nơi trú ngụ của những kẻ lang thang. Có người bị cuộc sống bức bách, cũng có người chỉ đơn thuần tận hưởng sự âm u và cô độc nơi đây.
"Vợ ơi, con gái ơi... Bố nhớ các con nhiều lắm..."
Trong một góc cống ngầm, bộ âu phục nhàu nát bị vứt sang một bên, trên nền đất bên cạnh chất đầy vỏ chai rượu, một gã đàn ông say rượu tóc tai rối bời tựa vào vách tường lạnh băng sau lưng, khóc rống nức nở.
Mỗi khi đêm khuya tĩnh lặng, sự cô độc lại ùa đến như thủy triều. Chúng như vô số con giòi bọ gặm nhấm tâm can con người. Dưới tác dụng của cồn, mặt gã đàn ông đỏ bừng, ánh mắt mê man. Áp lực cuộc sống, nỗi nhớ vợ con, nỗi sợ hãi tương lai... đủ loại cảm xúc trào dâng trong lòng hắn, cuối cùng bùng nổ như một quả bom đã dồn nén từ lâu.
Hắn giải trừ huyết khế, rồi từ trong lòng móc ra lọ thuốc độc đã chuẩn bị sẵn, hòa vào rượu rồi nuốt ực vào bụng.
Một phút sau, gã đàn ông ôm bụng ngã vật ra trong đường cống, đau đớn không chịu nổi mà nôn thốc nôn tháo. Rượu, dịch dạ dày, máu tươi hòa lẫn vào nhau.
Ba phút sau, đồng tử của gã đàn ông tan rã, sự giãy giụa cũng yếu dần. Trong thoáng chốc, hắn mơ màng trông thấy cuối đường cống ngầm xuất hiện một vầng sáng vô tận. Trong ánh sáng ấy, một người phụ nữ dắt tay một tiểu cô nương đang đi về phía hắn. Đó chính là hai người mà hắn hằng đêm mong nhớ.
"Khò... khè..."
Gã đàn ông muốn nói gì đó nhưng không thể phát ra âm thanh, hắn dùng hết sức lực cuối cùng vươn tay ra, những đốt ngón tay cứng đờ, xanh trắng run rẩy.
*Chờ ta... Chờ ta với, ta sắp đến với các con rồi...*
Gã đàn ông nuốt xuống hơi thở cuối cùng, sinh khí trên người hắn tan đi như thủy triều. Nằm sõng soài trên mặt đất, gã đàn ông như một đống tro tàn.
"Ai."
Từ trong góc tối của đường cống ngầm, một người đàn ông mặc áo khoác đen, râu ria xồm xoàm bước ra. Dù đã thấy nhiều cảnh tượng thế này, hắn vẫn không khỏi cảm khái. Bên cạnh hắn lơ lửng một cục thịt màu trắng có đôi cánh nhỏ. Đây là Ngự thú của hắn, Mộng Ảnh Thú, có khả năng chạm đến tâm tư tình cảm của con người để tạo ra ảo cảnh. Cảm xúc của đối phương càng mãnh liệt, ảo cảnh tạo ra càng chân thật, tất cả đều là những hình ảnh mà nội tâm người đó khao khát nhất. Loại Ngự thú này hiện đang được ứng dụng rộng rãi tại một số chốn ăn chơi.
"Thì ra cô độc cũng có thể giết chết người ta."
Một giọng nói khàn khàn đột nhiên vang lên trong đường cống ngầm.
Người đàn ông mặc áo khoác đen khựng bước, lông tóc sau gáy dựng đứng. Bên cạnh thi thể gã đàn ông ban nãy không biết từ lúc nào đã xuất hiện một bộ khô lâu khổng lồ. Khô lâu quay lưng về phía hắn, đang ngồi xổm trên mặt đất, năm ngón tay lướt qua gò má của người đã chết.
Không hiểu sao, người đàn ông mặc áo khoác đen lại nhìn thấy được sự chết chóc từ trên người bộ khô lâu khổng lồ này... Đúng! Chính là cái chết! Thứ hắc khí khiến hắn kinh hồn bạt vía đó đang lượn lờ quanh thân nó, chỉ cần nhìn một cái cũng khiến người ta phảng phất thấy được cái chết sắp đến của chính mình.
"Ta... Hắn không phải do ta giết! Ta chỉ thấy hắn tự sát sắp chết nên làm một việc tốt, để hắn thấy được thứ hắn muốn thấy mà thôi." Người đàn ông mặc áo khoác đen vội vàng giải thích.
A Ngốc không trả lời, chỉ đứng dậy đi sâu hơn vào trong đường hầm.
"Ta biết."
Lần này A Ngốc lại không phớt lờ hắn, bởi vì tử khí mà nó cảm nhận được từ trên người gã đàn ông tự sát ban nãy đã giúp nó lĩnh ngộ được Tử vong pháp tắc, cuối cùng cũng gom đủ 1%.
***
Cách Thành Đô thuộc Tứ Xuyên châu một trăm dặm, trên đỉnh núi.
Bầu trời đêm đầy sao lấp lánh, trăng sáng treo cao. Trên đỉnh núi có một pho tượng Ám Kim khô lâu đang khoanh chân ngồi. Bên ngoài cơ thể khô lâu đang thiêu đốt những ngọn lửa màu đỏ sậm, từng giọt từng giọt hỏa diễm đang được A Ngốc tách ra khỏi cơ thể. Sau khi tấn cấp thần minh, cơ thể sẽ triệt để chuyển hóa thành pháp tắc thân, những thứ dưới cấp pháp tắc hoàn toàn không thể tồn tại trong cơ thể. Ngọn lửa đỏ sậm bị tách ra từ từng khúc xương trên toàn thân A Ngốc.
"Gào—"
Trong thoáng chốc, một ảo ảnh hình con cự thú màu đen có hai cánh từ trong ám diễm lao vút ra.
Hỏa diễm trong hốc mắt A Ngốc bùng lên, nó hừ lạnh một tiếng. Một viên thần cách đen kịt trong cơ thể nó lưu chuyển thần quang, một sợi tơ đen kịt từ đầu ngón tay A Ngốc bay ra, chui vào cơ thể con cự thú trước mắt.
Cự thú kêu lên một tiếng thảm thiết rồi tan biến như một cái bong bóng bị chọc thủng.
"Đó là cái gì?" Cao Bằng ngồi trên đỉnh núi bên cạnh hỏi.
Bàn Đại Hải cười hắc hắc: "Chỉ là một hậu thủ của một vị thần mà thôi, muốn mượn xác trọng sinh, nhưng không có cửa đâu."
Thấy Cao Bằng vẫn chưa hiểu, Bàn Đại Hải giải thích kỹ hơn: "Nếu ta đoán không lầm, ám diễm này hẳn là hậu thủ của một vị thần để lại, bên trong ẩn chứa ý chí của vị thần đó. Đạo ám diễm này chỉ cần gom đủ trình độ 1% pháp tắc là có thể có thêm một viên thần cách khi tấn cấp thần minh."
"Trước đây ngươi từng nói, cơ hội dễ nhất để thần minh ngưng tụ thần cách là lúc đột phá từ Chuẩn Thần lên Thần cấp, đúng không? Cho nên có vài Chuẩn Thần vì muốn tăng số lượng thần cách của mình, bọn họ sẽ cố gắng thu thập ám diễm chi lực, tranh thủ gom đủ một viên thần cách." Cao Bằng như có điều suy nghĩ, nói.
"Đúng vậy, nhưng nó không ngờ được là chúng ta căn bản không coi trọng cái ám diễm này, đến 1% còn chưa gom đủ."
Cao Bằng xoa cằm: "Vậy đây là trong họa có phúc?"
"Là bởi vì lười nên mới có phúc." Bàn Đại Hải khẳng định chắc nịch.
"Ta không lười nhé, ngươi mới lười thì có." Cao Bằng nói xong liền thản nhiên bỏ đi.
Chỉ để lại Bàn Đại Hải ngơ ngác sau lưng: "???"
Bốn khối thần cách được A Ngốc thu vào cơ thể, dung nhập vào linh hồn nó. A Ngốc rên lên một tiếng trầm đục, bốn khối thần cách như những thanh sắt nóng bỏng ấn sâu vào linh hồn nó. Cơn đau đớn tột cùng như thủy triều từng đợt từng đợt ăn mòn linh hồn. Ngay tại khoảnh khắc này, linh hồn của A Ngốc cũng bắt đầu một loại dị biến nào đó.
Oanh—
Linh hồn chi lực khổng lồ càn quét khắp thiên địa. Thành Đô xa xôi cách đó trăm dặm cũng bị cỗ linh hồn chi lực này bao trùm hơn phân nửa. Trên đường phố, trong nhà, trong phòng, tất cả Ngự thú, tùy theo thực lực mạnh yếu mà phát ra những tiếng gầm rú ở các mức độ khác nhau.
Ở phương Tây xa xôi, trên Thanh Thiên cao nguyên, một con cự long đang ngủ say dưới lòng đất bỗng mở mắt.
"Có Ngự thú đột phá Thần cấp. Thiên phú thật đáng kinh ngạc, từ lúc đại nạn tới nay còn chưa tới hai mươi năm mà."
Thanh Thiên cao nguyên ầm ầm chấn động, đại địa nứt ra một khe hở khổng lồ từ trung tâm, khe hở gần như xuyên qua một nửa cao nguyên. Một ảo ảnh màu xanh mơ hồ từ sâu trong lòng đất bay vút lên trời, nhuộm cả bầu trời đêm thành màu xanh lục.
Trong chốc lát, đêm dài bỗng nhiên xuất hiện hai vầng trăng tròn màu trắng. Chính giữa mỗi vầng trăng có một khe hở đen kịt hình tia chớp
Đề xuất Kinh Dị: [Dịch] Cửu Long Kéo Quan