**Chương 785: "Vịt con" vui vẻ**
Lão Tất Phương chậm rãi gật đầu, vẻ mặt không có gì khác thường.
"Ngươi chờ một chốc."
Lão Tất Phương quay về nơi sâu nhất trong Hỏa Thần Cốc.
Chỉ một lát sau, cả khoảng trời đỏ rực như bị đốt cháy, từng con đại điểu màu xanh bay lượn xoay quanh trên không. Mỗi một con đại điểu một chân màu xanh đều có khí thế cực kỳ cường thịnh. Nhìn sơ qua cũng không dưới trăm con. Con yếu nhất cũng đã ở cấp bậc đỉnh phong Chuẩn Thần, thậm chí trong đó còn không thiếu những tồn tại kinh khủng hơn.
Máy Móc Minh Vương chỉ có thể thầm cảm thán nội tình sâu không lường được của những tộc Thần Thú này. Mỗi một tộc Thần Thú đều là một cỗ máy chiến tranh kinh khủng. Ngoại trừ một số ít tộc Thần Thú, nội tình của đại bộ phận Thần Thú nhất tộc đều vô cùng đáng sợ.
Dị tộc bên ngoài hiện tại đang rất huy hoàng, nhưng khu vực chúng chiếm cứ còn chưa tới một phần ba Cửu Thiên. Hơn hai phần ba khu vực còn lại đều nằm trong lãnh địa của quái vật, Thần Thú và các vị thần đặc biệt. Đây đều là nội tình của các tộc Thần Thú. Tuổi thọ của Thần Thú vốn đã rất dài, nếu đột phá được cảnh giới thì tuổi thọ của chúng còn có thể tiếp tục tăng lên. Đời đời truyền thừa, vô số năm tích lũy đã tạo nên nội tình của chúng.
Lão Tất Phương bay ở phía trước nhất, hai cánh vỗ mạnh, hỏa diễm bùng lên như lửa cháy lan ra đồng cỏ, đuôi cánh quấn quanh từng sợi lửa, hóa thành dải lụa đỏ rực phía sau.
Kééééét—! Kééééét—!
Tiếng kêu chói tai liên tiếp vang vọng giữa trời cao.
Máy Móc Minh Vương ngẩng đầu, bình tĩnh nói: "Các ngươi đi theo như vậy… sẽ bại lộ bọn họ."
Giữa vô số Tất Phương trên trời, có một con đặc biệt bắt mắt. Nàng tròn vo như một quả cầu thịt bay lượn giữa không trung. Giữa bầy chim mênh mông, Máy Móc Minh Vương chỉ cần liếc mắt đã nhận ra nàng.
Tiểu Diễm vội vàng gật đầu: "Đúng rồi! Lão tiền bối, chúng ta không nên phô trương thanh thế như vậy, nếu không sẽ làm bại lộ Cao Nguyệt Nguyệt."
Lão Tất Phương sắc mặt cứng đờ. Tất Phương nhất tộc chúng ta thật vất vả mới ra khỏi cốc một lần, còn định thể hiện uy phong cho đám lão già của Phượng Hoàng tộc và Chu Tước tộc xem một phen.
Nhưng… trong khoảng thời gian ở chung này, lão Tất Phương thật sự rất yêu quý Tiểu Diễm đáng yêu, lão nhìn thấy bóng dáng của đứa con gái đã hy sinh trên chiến trường của mình ở trên người nàng.
Lão Tất Phương thở dài: "Được rồi, được rồi."
Sau đó, lão quay đầu cất một tiếng kêu dài. Nghe thấy thanh âm của lão, bầy Tất Phương trên trời dần dần thu liễm khí tức trong cơ thể. Nhưng dù vậy, hơn trăm con Tất Phương cường đại tụ lại một chỗ cũng tạo thành một cảnh tượng vô cùng bắt mắt. Cả khoảng trời bị nhuộm thành màu đỏ rực, Hỏa nguyên tố trong không khí hân hoan nhảy múa. Nếu trăm con Tất Phương này ở lại một khu vực nào đó trong thời gian dài, chúng thậm chí có thể biến cả dãy núi đó thành Hỏa Diệm Sơn. Sóng nhiệt cuồn cuộn từng lớp từng lớp khiến không khí như bị đốt cháy đến vặn vẹo.
Máy Móc Minh Vương đáy mắt lóe lên một tia kinh ngạc, có thể trực tiếp ra lệnh cho nhiều Tất Phương như vậy, con lão Tất Phương này có địa vị chắc chắn không thấp trong Tất Phương nhất tộc.
"Các ngươi thu liễm khí tức là thu liễm như thế này sao?" Lão Tất Phương sa sầm mặt. "Bình thường các ngươi tu luyện thế nào hả?"
"…"
***
Trên đỉnh núi, Tiểu Hoàng đứng sau lưng Cao Bằng, thỉnh thoảng lại đá một cục đá dưới chân.
"Cao Bằng, Lưu Quang mang tên Ma Huyễn Chi Não kia đi rồi."
"Sao chúng nó lại quấn lấy nhau thế?"
"Lưu Quang muốn Ma Huyễn Chi Não cải tạo giúp nó một chút." Tiểu Hoàng cười hắc hắc. "Chắc là không cải tạo được đâu."
Cao Bằng nghĩ đến hạn chế năng lực của Ma Huyễn Chi Não. Đầu tiên, thực lực của đối phương không được vượt qua nó quá nhiều. Thứ hai, phẩm chất phải thấp hơn nó. Nói cách khác, Ma Huyễn Chi Não phải đạt tới phẩm chất Vĩnh Hằng, còn phẩm chất của Lưu Quang phải duy trì ở phẩm chất Thần Thoại, không được tăng lên nữa mới được.
Cao Bằng cảm thấy chuyện này hơi khó.
"Lưu Quang mang theo Ma Huyễn Chi Não chạy khắp nơi, tìm được quái vật hệ tâm linh nào là giết chết, lấy tinh hạch cho Ma Huyễn Chi Não thôn phệ. Chúng nó cũng không biết đã chạy đi bao xa rồi."
"Thật sao?" Cao Bằng quay đầu lại, sắc mặt có chút cổ quái.
"Chứ còn giả được à!" Tiểu Hoàng chép chép miệng, nuốt viên khói vào bụng. "Đúng rồi Cao Bằng, ngươi có biết ba đứa con nuôi của ta không?"
"Là ba con vịt con ngươi nuôi ở chiến trường Giới Vực Toàn Qua đó hả?" Cao Bằng nghi hoặc hỏi.
"Bây giờ ta đã không còn là Tiểu Hoàng của ngày xưa nữa rồi. Ta là Hoàng lão bản." Tiểu Hoàng vươn cổ vịt lên. "Mấy việc vặt vãnh trong cuộc sống sao có thể để đại lão bản như ta tự mình xử lý được. Ta giao hết cho ba đứa con nuôi của ta rồi. Bây giờ danh tiếng của ba huynh đệ Long Hổ Báo nhà chúng nó cũng lớn lắm đấy."
"Long Hổ Báo?" Cao Bằng ngẩn ra. "Không phải là ba con vịt à? Có liên quan gì đến Long Hổ Báo chứ?"
"Nghe cho oai phong thôi! Vịt Long, Vịt Hổ, Vịt Báo." Tiểu Hoàng hưng phấn nói. Ba cái tên này là nó phải tốn rất nhiều công sức mới bỏ tiền ra nhờ người khác đặt cho đấy.
Ba con "vịt con" lại gọi là Long Hổ Báo, Cao Bằng cảm thấy có một cảm giác vi diệu khó tả. Cậu bật cười, quả nhiên vẫn là phong cách đặt tên trước sau như một của Tiểu Hoàng. Thấy nó vẫn là Tiểu Hoàng quen thuộc, Cao Bằng cũng thấy an tâm.
"Hừ, Cao Bằng, ngươi cũng đừng coi thường ba đứa con nuôi của ta, chúng nó đều xếp hạng trong top hai mươi của Thiên Bảng đấy."
Thiên Bảng…
Cao Bằng có một bụng lời muốn nói mà không biết nói từ đâu.
"Bảng gì?" Cao Bằng xoa xoa mi tâm.
"Thiên Bảng!" Tiểu Hoàng ưỡn ngực ngẩng đầu, kiêu ngạo như một ông bố già.
"Cái gì đến rồi cũng sẽ đến..." Khóe miệng Cao Bằng giật giật. "Cái Thiên Bảng này là sao, sao ta chưa từng nghe nói qua." Cao Bằng mệt mỏi buông ngón tay đang xoa thái dương xuống.
"Thiên Bảng là do em họ của ngươi đặt ra, bảng xếp hạng cũng là con bé sắp xếp."
"Là con bé mập mạp kia à?" Cao Bằng kinh ngạc, không ngờ con bé còn có bản lĩnh này.
"Ừ." Tiểu Hoàng gật đầu lia lịa.
Nói xong, Tiểu Hoàng thần bí sáp lại gần, thì thầm: "Hai ngày trước ta đi dạo còn nghe có người bàn tán về Thiên Bảng này đấy, có kẻ còn gọi con bé sau lưng là ‘Thiên Bảng Chi Mẫu’."
Phụt!
Hình tượng cao lãnh mà Cao Bằng vẫn luôn duy trì đột nhiên sụp đổ.
Ha ha ha ha ha.
Cái tên quái quỷ gì thế này, Thiên Bảng Chi Mẫu. Người đặt cho cái tên này tuyệt đối là một thiên tài.
"Đúng rồi… Bọn họ sắp đến rồi." Cao Bằng xoa xoa khuôn mặt đã cười đến cứng đờ của mình, nhớ lại mục đích đến đây.
Tiểu Hoàng lúc lắc cái mông, "Cao Bằng, ngươi đang chờ ai vậy?"
"Chờ một con chim mà ngươi muốn gặp." Cao Bằng nhàn nhạt nói.
"Ta nào có muốn gặp con chim nào đâu. Ta chẳng muốn gặp ai hết. Bây giờ ta đang vui vẻ lắm." Tiểu Hoàng cười hắc hắc, từ trong túi quần lôi ra một cặp kính râm siêu to khổng lồ đeo lên mặt, lại từ trong túi quần móc ra một viên thuốc lá chuyên dụng của A Ngốc ngậm vào miệng.
Từ khi công ty mà nó góp cổ phần đi vào hoạt động, gần đây ngày nào nó cũng có thu nhập đều đặn. Tiểu Hoàng cảm thấy mình đã bước lên đỉnh cao của cuộc đời, thế là quá đủ rồi.
"Bây giờ ngươi vui vẻ lắm nhỉ?" Trên bầu trời bỗng truyền đến một giọng nói như cười như không.
Tiểu Hoàng giật nảy mình.
Giọng nói này rất quen thuộc.
Vịt con ngẩng đầu, một bóng hình quen thuộc từ trên trời giáng xuống.
"Ta đè chết ngươi!"
Ầm!
Đỉnh núi kịch liệt rung chuyển, bụi mù nổi lên cuồn cuộn.
Tiểu Hoàng bị nhấn chìm trong bụi mù.
"Khụ khụ khụ…"
Tiếng ho đứt quãng từ trong làn bụi truyền ra. Ngay sau đó, một cột lửa phóng thẳng lên trời.
Cao Bằng thầm lắc đầu, lặng lẽ đi ra xa.
Đề xuất Tiên Hiệp: Trận Vấn Trường Sinh [Dịch]