Chương 64: Mua Lâm Băng Tiên
Đám người kia dừng bước. Kẻ dẫn đầu, một thanh niên tóc dài khoảng hai mươi bảy tuổi, nhướng mày nói: "Thằng kia, bớt lo chuyện bao đồng đi!"
Ngô Bình cười lạnh: "Đội cảnh sát điều tra ngay cạnh đây đấy, có cần ta gọi đến không?"
Đám người kia nghe thấy gần đó có cảnh sát thì hơi chùn bước. Kẻ lưu manh nào mà chẳng sợ cảnh sát, đương nhiên bọn chúng không muốn rước họa vào thân.
Nhưng có vẻ bọn chúng không tin lời Ngô Bình, tên tóc dài châm một điếu thuốc rồi tiến về phía Ngô Bình.
Ngô Bình không muốn động thủ, bởi anh biết Hà Tất Sĩ đang phá án gần đây. Chỉ cần anh gọi báo có người gây rối, chắc chắn lão sẽ dẫn cả đội đến ngay.
Đám người kia thấy Ngô Bình định gọi điện thật thì hoảng hốt. Tên tóc dài nói: "Quen cảnh sát thì giỏi lắm à? Ông anh kết nghĩa của tao còn là đội phó đội tuần tra đấy, tao chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là anh ấy sẽ đến ngay". Hắn vừa nói vừa rút điện thoại ra.
Ngô Bình bước tới đỡ anh Mễ dậy, nhìn quanh người anh ta kiểm tra. Anh Mễ đã bị gãy hai xương sườn và một ngón tay cái. "Gãy ba xương, thương tích cấp một, tội này có thể khiến các ngươi đi tù vài năm đấy."
Vì từng ngồi tù nên Ngô Bình nắm rất rõ luật pháp, anh lập tức tuyên án tại chỗ.
Đám kia nghe vậy thì biết lớn chuyện, vội nói: "Mẹ kiếp, biến ngay, không phải chuyện của mày."
"Chát!"
Kẻ kia vừa dứt lời, Ngô Bình đã giáng cho một cái bạt tai, khiến hắn ngã lăn xuống đất. Anh ra tay rất mạnh, nhưng không đến mức gây thương tích nghiêm trọng.
Những người khác há hốc miệng, kinh ngạc vì tốc độ ra tay quá nhanh của anh.
Anh Mễ vội kéo Ngô Bình lại: "Chú em, đừng manh động!". Ngô Bình mới ra tù, anh ta không muốn anh lại phạm tội.
Đám kia không dám xông lên, cũng không dám bỏ đi, hai bên giằng co. Không lâu sau, Hà Tất Sĩ dẫn người tới, hỏi Ngô Bình mấy câu rồi lập tức xua tay: "Còng hết tay lại!"
"Ai dám?", tên tóc dài trợn mắt: "Anh tao là đội phó đội tuần tra đấy, các ngươi thử còng tay tao xem?"
Đội tuần tra vừa thuộc quân đội vừa thuộc cảnh sát, chuyên đối phó với những tội phạm gian ác, phần tử khủng bố hoặc những việc cấp bách. Đội phó là một nhân vật có tầm ảnh hưởng, Hà Tất Sĩ quả nhiên có chút do dự.
Nhưng sự thật chứng minh rõ ràng nhóm này đánh người gây thương tích, phạm tội rõ ràng, lão có quyền bắt giữ.
Lão hừ một tiếng, nói: "Đội phó cũng không giúp được các người đâu, phạm tội rồi thì đều bị bắt hết."
Các cảnh sát xông lên bắt hết đám lưu manh kia lại.
Hà Tất Sĩ cười lớn: "Cậu Ngô, cậu đúng là một công dân gương mẫu, chuyên làm việc nghĩa, cậu lại giúp chúng tôi thêm lần nữa rồi."
Ngô Bình: "Việc nên làm thôi. À, đây là chủ quán, anh ấy bị gãy xương, là do nhóm kia gây ra, tôi có thể làm chứng."
Hà Tất Sĩ gật đầu: "Cậu yên tâm, bọn chúng sẽ bị trừng trị theo pháp luật."
Nhóm Hà Tất Sĩ lập tức áp giải đám người kia đi, chủ quán cũng được đưa đi giám định thương tích.
Anh Mễ rất cảm kích Ngô Bình, gọi nhân viên phục vụ dặn đừng thu tiền bàn của anh, còn mang thêm hai bình Mao Đài.
Thấy đám hổ báo bị tống lên xe cảnh sát, Ngô Bình mới quay lại phòng ăn. Vừa vào, anh thấy Lâm Băng Tiên đã say mềm, ôm mẹ khóc lớn.
"Mẹ ơi, mẹ sẽ không sao đâu, anh Ngô sẽ chữa khỏi bệnh cho mẹ."
Lâm Mỹ Kiều khẽ thở dài: "Băng Tiên, con đừng tự làm khổ mình như thế, ai mà chẳng phải chết, mẹ không sợ đâu."
Ngô Bình vội nói: "Cô ơi, bệnh của cô không có vấn đề gì đâu, cháu có thể chữa được."
Lâm Băng Tiên thật sự đã say, ôm chầm lấy tay Ngô Bình: "Anh Ngô, anh là người tốt, em cảm ơn anh, nhất định em sẽ báo đáp anh."
Sau đó, nàng bắt đầu kể chuyện xưa. Ngày trước, nàng rất có năng khiếu âm nhạc, thậm chí còn giành được thành tích đứng đầu toàn tỉnh và thi đỗ vào học viện âm nhạc Vân Kinh.
Học viện âm nhạc Vân Kinh là nhạc viện top ba cả nước, ai học ở đó cũng có tương lai tươi sáng. Tiếc là khi ấy Lâm Mỹ Kiều bị ông chủ quấy rối, phải nghỉ việc. Sau nhiều lần đắn đo, Lâm Băng Tiên quyết định nghỉ học đi làm khi mới học được một tháng.
Nàng cảm thấy vô cùng tiếc nuối, đó lẽ ra là cuộc đời nàng nên có, nhưng vận mệnh trêu ngươi, khiến nàng không còn lựa chọn nào khác.
"Anh Ngô, em sẽ chăm chỉ kiếm tiền để mẹ em được sống tiếp", nàng nghiêm túc nói.
Ngô Bình mở một chai Mao Đài, rót cho mình một chén, nói: "Cuộc đời ai cũng có lý tưởng. Băng Tiên, có phải cô muốn đi học lại không?"
Lâm Băng Tiên gật đầu: "Vâng, nhưng giờ em phải kiếm tiền đã."
Ngô Bình mỉm cười: "Bệnh của mẹ cô đã có ta lo. Nếu cô muốn đi học lại, ta lo nốt tiền học. Nhưng cô phải ký một hợp đồng với ta."
Lâm Băng Tiên sững người: "Hợp đồng gì ạ?"
Ngô Bình cười: "Ta cũng là người có lý tưởng sống, lý tưởng của ta là thành lập một công ty giải trí, chuyên bồi dưỡng những cô gái xinh đẹp và tài năng, còn ta sẽ làm chủ. Cô là nghệ sĩ đầu tiên ta muốn ký hợp đồng, ta sẽ bỏ tiền bồi dưỡng cô, hàng tháng còn trả lương nữa."
Lâm Băng Tiên ngẩn người. Đúng là nàng đã say, vì nàng thấy ký hợp đồng kiểu này có gì đó sai sai, nhưng sai ở đâu thì nàng không biết.
Ngô Bình hỏi: "Cô có đồng ý không?"
Đề xuất Voz: Truyện đêm khuya giải sầu