Khi nó ngồi xuống mặt đang hớn hở thì em mới bắt đầu kể chuyện từ sáng giờ cho nó nghe, mặt nó chuyển dần sang bơ, xong rồi ngầu, xong rồi nhăn, cuối cùng thì nó mới đơ ra hỏi:
-"Ủa, rồi cuối cùng là sao T?" - nó hỏi xong thì cả ba đứa cùng quay qua nhìn thằng T, chờ câu trả lời cuối cùng từ nó....
-"Thật sự khi bước vào nhà, tao vẫn không có gì sợ lắm, chẳng qua chỉ thấy lạ lạ thôi. Cho tới khi, tới khi tụi mình bước ra về, tao mới nhìn thấy một bức ảnh trên bàn thờ, và người đó giống hệt như người mà tao mới thấy lúc nãy...."
Thằng T vừa dứt lời, thì cả ba đứa há hốc miệng ra :ooh:, xong rồi thằng nào thằng nấy cứng đơ người hết, chẳng đứa nào nói nổi lên một lời, cho dù thằng D không trực tiếp ở đó, nó vẫn thẫn thờ ra... Cùng lúc đó, một cơn mưa mới lại bắt đầu, dù là mặt đường vẫn còn chưa khô ráo vì cơn mưa lúc sáng. Con gió lạnh lại thổi từ ngoài vào tận trong nhà. Và mưa to lên dần, nó tạt tất cả nước mưa vào tận trong nhà em, nhờ vậy mà tụi em mới có sức lực mà đứng lên để đóng cửa sổ với cửa chính lại.
Lúc em bước tới đóng cánh cửa chính lại, thì không biết phải do cơn mưa hoặc run quá em nhìn nhầm hay sao? Em thấy một người đứng mé ngoài nhà em, không rõ là ai nhưng có cảm giác như người đó nhìn thẳng vào nhà em vì một lý do gì đó! Em đập tay vào đầu một cái, kêu chắc người đi ngoài đường thôi, trí tưởng tượng dạo này phong phú quá nên gặp cái gì cũng suy nghĩ tới suy nghĩ lui...